Abe no Shuichi nhìn chúng tôi cười nói: “Muốn chạy trốn sao? Các người trốn không thoát được đâu!”
Ông ta đem bình rượu xoay một cái, dòng nước dưới mặt đất bỗng nhiên phun trào lên từng vòng xoáy tạo thành đầu vòi rồng, từ bốn phương tám hướng hướng vây quét chúng tôi.
“Chị, em, chúng ta sẽ phải chết có đúng hay không?” Khương Kha hoảng sợ lôi kéo tay của tôi.
Tôi gấp gáp nói: “Nguyên Hạo, bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây?”
Chu Nguyên Hạo vẫn mang vẻ bình tĩnh như cũ, giống như hết thảy mọi chuyện đều đã ở trong lòng bàn tay của anh vậy, anh nhìn về phía tôi: “Khương Lăng, chúng ta có thể trốn ra ngoài hay không, đều phải dựa vào em rồi.”
“Em sao?” Tôi không hiểu: “Em có thể làm cái gì?”
“Em còn nhớ rõ chuyện năm đó em đi đến Nhật Quốc bắt Quỷ vương Vĩnh Hách không?” Anh hỏi.
Tôi gật đầu nhẹ: “Cũng nhớ một chút, năm đó em ở chỗ này bày bố một trận pháp bắt quỷ cửu cung tứ phương, vất vả lắm mới có thể giết chết anh ta.”
Nói đến đây, tôi bỗng nhiên sửng sốt một chút, bừng tỉnh ra, nói: “Anh là muốn em sử dụng trận pháp bắt quỷ cửu cung tứ phương năm đó sao?”
“Không sai.” Khóe miệng Chu Nguyên Hạo cong lên: “Trận pháp này là đại trận bắt quỷ, uy lực vô cùng mạnh mẽ.”
Tôi nhíu mày lắc đầu: “Không được, trận pháp này cũng đã bày bố được một ngàn năm rồi, năm đó khi giết chết quỷ vương Vĩnh Hách đã hao phí năng lượng rất lớn, hiện tại trận pháp này có thể khởi động được hay không cũng là một chuyện khó nói, cho dù có thể khởi động thì cũng không ổn định, rất có thể sẽ làm cho ngọn núi này nổ tung.”
“Anh chính là muốn làm cho ngọn núi nổ tung!” Trong cặp mắt Chu Nguyên Hạo ánh lên tia sáng: “Nơi này chính là hang ổ Âm Dương Liêu, phá huỷ cả ngọn núi này đi, trên đời sẽ không còn Âm Dương Liêu nữa.”
Khương Kha nắm thật chặt tay của tôi nói: “Chị, chị làm đi, nếu không chúng ta cũng sẽ phải chết ở nơi này.”
Tôi cắn chặt hàm răng, cũng chỉ có thể như vậy thôi: “Thế nhưng, năng lượng của trận pháp đó không đủ, chỉ sợ không cách nào khởi động được.”
Chu Nguyên Hạo cười nói: “Anh đã cho mấy người Lôi Thanh Cường rất nhiều bùa chú, bọn họ đã tìm được tất cả chi tiết trong trận pháp năm đó, đem bùa chú dán vào rồi.”
Tôi nhìn hai người, sau đó nhẹ gật đầu, nhắm mắt lại.
Bốn phía đột nhiên đen lại, tôi đột nhiên cảm giác được trong vòng mấy trăm mét xung quanh, có chín điểm sáng, những điểm sáng kia đang lóe lên, tôi giống như có thể tâm linh tương thông với bọn chúng.
Tôi bắt đầu niệm chú ngữ, khi tôi đang niệm chú ngữ, trán đột nhiên nóng hổi, những điểm sáng kia lập tức sinh động hẳn lên, một năng lượng vô cùng lớn và ổn định tràn ra ngập cả bốn phía.
Bỗng nhiên, mặt đất bắt đầu rung chuyển, cả ngọn núi đều lung lay, hàng ngàn hàng vạn động vật trong rừng điên cuồng chạy trốn khắp phía, rất nhiều chim chóc bay lượn trên bầu trời.
Tất cả đám người của Âm Dương Liêu đều chạy ra, hoảng sợ kêu lên: “Động đất! Động đất!”
“Làm sao có thể! Tôi cẩn thận đo lường tính toán qua, trong khoảng thời gian này ở Kyto căn bản không thể có động đất.”
“Chạy mau! Hang sắp sập rồi!”
Bên trong Âm Dương Liêu đanng náo loạn mà bọn Lôi Thanh Cường thì ngồi trên mấy chiếc xe việt dã chạy thật nhanh ở trên đường lớn.
“Ngài Lôi, động đất thật rồi!” Thiên Long sợ hãi nói.
“Nhanh! Nhanh lên chút nữa!” Lôi Thanh Cường dùng gậy hung hăng gõ một cái lên người lái xe: “Chỉ cần rời khỏi ngọn núi này, về tới Kyto, chúng ta sẽ an toàn.”
Lúc này ánh mắt Abe no Shuichi nhìn chúng tôi như muốn nhỏ ra máu vậy, mà tôi đã sớm tiến vào bên trong một loại trạng thái hư vô, tinh thần hòa cùng toàn bộ trận pháp, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài cả.
Ông ta giận dữ hét lên: “Tu sĩ Hoa Quốc ghê tởm, tôi muốn các người phải chôn cùng Âm Dương Liêu!”
Anh ta điên lên, đem tất cả sức mạnh đều trút vào bên trong bình rượu kia, ánh sáng của bình rượu kia sáng lên mạnh mẽ, từ lỗ hổng bên trong xông ra một ánh sáng đỏ nhạt, đâm thẳng về phía chúng tôi.
Đó là độc dược độc nhất trên đời, tảng đá ở trên cao bị ánh sáng kia đánh trúng lập tức bị hòa tan.
Chu Nguyên Hạo đang muốn ra tay lại bị Khương Kha ngăn cản, trên mặt cậu ấy sớm đã không có hoảng sợ, ngược lại nhàn nhạt mỉm cười: “Anh Chu, anh vẫn là nên bảo vệ chị gái tôi đi, chỉ là một con Quỷ Vương nho nhỏ, tôi đi là được rồi.”
Chu Nguyên Hạo dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cậu ấy một cái, nhưng không nói gì, Khương Kha lộ ra sự bi thương năng nề: “Bệ hạ, ngài trước kia vẫn luôn tin tưởng tôi nhất, không nghĩ tới bây giờ ngài lại không có chút tin tưởng nào ở tôi nữa rồi, thật là làm cho thuộc hạ đau lòng gần chết.
Chỉ tiếc là chị gái tôi đang ở bên trong minh tưởng, không biết là tôi mới là người cứu chị ấy, nếu không thì chị ấy nhất định sẽ càng thương tôi hơn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...