Tuy rằng đã tìm được biện pháp để mở nhưng vì kéo dài thời gian, chúng tôi dứt khoát ngồi ở trước mặt quỷ quan tài, người của Âm Dương Liêu khẳng định đang đứng từ xa xa giám sát chúng tôi, nhìn thấy chúng tôi như thể đang thi pháp vậy.
Ngồi nhàn rỗi quá nhàm chán, tôi gần như ngủ thiếp đi.
Bỗng nhiên, Chu Nguyên Hạo mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý: “Được rồi.” Nói xong, anh cao giọng nói: “Người đâu!”
Một tiếng này tràn ngập khí thế của vương giả, là cái loại khí chất lâu năm ở trên người, tự nhiên mà có được, làm cho người ta không tự chủ được muốn khom lưng, phục tùng mệnh lệnh của anh.
Người bước vào là Takahisa, anh ta mỉm cười, nói rất lễ phép nhưng giọng điệu lại mang theo một tia khinh thường: “Các vị có phân phó gì?”
“Đi lấy rượu tới đây.” Chu Nguyên Hạo nói: “Càng nhiều thì càng tốt.”
Nụ cười trên mặt Takahisa không gượng nổi nữa rồi, các người ngồi ở chỗ này nửa ngày chẳng chịu làm gì, hiện tại thế mà còn muốn đòi chúng ta muốn uống rượu, anh thật sự coi Âm Dương Liêu chúng ta là kẻ ngốc sao?
Anh ta cười lạnh một tiếng: “Ba vị vẫn là nên chuyên tâm nghiên cứu làm thế nào để mở quỷ quan tài cho tốt đi, thủ lĩnh Âm Dương của chúng tôi chỉ cho các người thời gian là mười hai tiếng đồng hồ, hiện tại đã qua sáu tiếng đồng hồ rồi, còn lại sáu tiếng đồng hồ, nếu các người không thể mở quỷ quan tài, xin thứ lỗi, chúng ta đành phải đem bốn vị bạn bè của các người dâng lên cho Thần Thiên Chiếu Đại Ngự vĩ đại của chúng tôi mà thôi.”
Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng: “Ngu xuẩn, anh cho rằng tôi muốn rượu là dùng để uống sao?”
Takahisa nhíu mày: “Vậy là…”
“Muốn mở quỷ quan tài thì cần đến rượu.” Chu Nguyên Hạo nói: “Càng nhiều thì càng tốt.”
Nửa giờ sau, từng vò từng vò rượu cao lương được đặt ở trước mặt Chu Nguyên Hạo, thủ lĩnh Âm Dương Liêu – Abe no Shuichi sắc mặt âm trầm: “Ngài Chu, rượu ngài muốn toàn bộ đã ở đây, khi nào thì ngài mới mở quỷ quan tài ra?”
Chu Nguyên Hạo cầm một bình rượu đến, bỏ giấy dán ra, để dưới mũi ngửi ngửi: “Rất tốt, là rượu cao lương, rất thích hợp để uống.”
Tôi nhịn không được thầm cười sảng khoái ở trong lòng, kỳ thật để mở quỷ quan tài ra thì cũng không nhất định phải là loại rượu nào cả, Chu Nguyên Hạo lại nói cho bọn họ rằng không phải rượu cao lương thì không thể.
Trong một thời gian ngắn như vậy mà bọn họ có thể tìm được nhiều rượu cao lương như vậy, thật sự là không dễ dàng gì, chắc hẳn bọn họ đã dùng hết cách mới mua được từ đám thương gia người Hoa Quốc kia rồi?
Thủ lĩnh Âm Dương hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại đã có thể bắt đầu chưa?”
Chu Nguyên Hạo ra hiệu cho chúng tôi lui ra phía sau, một mình anh đứng ở trước quỷ quan tài kia, bỗng nhiên quỷ khí trên người cuồn cuộn, phóng ra một sức mạnh vô cùng lớn, giấy dán xung quanh bình rượu toàn bộ rách nát, rượu cao lương màu nâu nhạt chợt dựng đứng lên, hóa thành những mũi tên bằng nước, bay về phía quỷ quan tài.
Khi mũi tên bằng nước này bay đến chỗ quan tài, giống như đá chìm đáy biển, trong nháy mắt lập tức bị quỷ quan tài hút vào.
Cho đến khi rượu cao lương xung quanh toàn bộ bị hút vào trong, đôi mắt quỷ trên khuôn mặt quỷ bằng đồng xanh kia bỗng nhiên sáng lên ánh sáng màu đỏ nhạt.
Ánh sáng đó trong nháy mắt lan ra từng đường vân bên trên quan tài, cho đến khi đã lan ra toàn bộ đường vân, soạt một tiếng, quỷ quan tài như đoá hoa nở rộ, lộ ra kết tinh bổn mạng của Quỷ Vương ở bên trong.
Trong đó quả nhiên là một bình rượu làm bằng đồng xanh, hình dáng của bình rượu kia vô cùng cổ xưa, thân bình đều, miệng rộng, thân bình rất cao, miệng bình và đáy bình loe ra như hình cái kèn, hẳn là bình rượu lưu hành từ thời Tây Chu, tên gọi là “cô”.
Chu Nguyên Hạo đang muốn đưa tay lấy bình rượu đó, bỗng nhiên mặt biến sắc, thân hình anh nảy lên, nhảy ra khỏi tế đàn, ngay khi anh vừa mới đứng thẳng, dưới đáy tế đàn dâng lên một đám lửa lớn, suýt chút nữa thì thiêu chết anh.
Trong nháy mắt, Abe no Shuichi đã đứng ở trên tế đàn, ánh mắt của ông ta hung ác nham hiểm nhìn qua Chu Nguyên Hạo: “Tôi đã thiết lập cơ quan vậy mà không thể giết được anh, thật sự là đáng tiếc.”
“Nhưng mà.” Ông ta dừng lại một chút, trên mặt lộ ra ý cười tham lam: “Kết tinh bổn mệnh Quỷ Vương này là của tôi.”
Ông ta một tay lấy bình rượu cầm trong tay, nhanh chóng nhỏ một giọt máu lên phía trên bình rượu, khiến cho bầu rượu nhận chủ.
Bầu rượu lập tức sáng lên ánh sáng màu đỏ nhạt, ánh sáng đó nhanh chóng lan đến toàn thân Abe no Shuichi, Abe no Shuichi cười lớn một tiếng: “Tốt, tốt, không hổ là kết tinh bổn mệnh của Quỷ Vương! Có nó rồi, Âm Dương Liêu chúng tôi lập tức có thể thống nhất giới tu đạo Nhật Quốc, không, phải là thống nhất giới tu đạo toàn thế giới mới đúng!”
Nói xong, ánh mắt của ông ta bỗng nhiên rơi vào trên người chúng tôi, khóe miệng mang theo ý cười nhạo điên cuồng: “Bây giờ, lập tức dùng các người thử một chút uy lực của món bảo bối này của tôi.”
Nói xong, ông ta đem bầu rượu kia khẽ đổ về hướng của chúng tôi, một dòng nước lớn màu hồng chảy đến chỗ chúng tôi, Chu Nguyên Hạo lập tức dùng tay vươn một cái, ôm lấy tôi cùng Khương Kha bay lên giữa không trung.
Toàn bộ căn phòng đều bị dòng nước bao phủ, hai thầy Âm Dương kia chưa kịp chạy trốn, bị nước ngấm vào, trong nháy mắt đã biến thành một đống xương cốt màu đen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...