Khương Kha nhìn về phía tôi, tôi không thể làm gì hơn ngoài việc liếc mắt khinh thường, đương nhiên tôi cũng không có cách nào đuổi anh ấy đi, anh ấy muốn ở lại thì cứ việc ở lại đi.
Chu Nguyên Hạo ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn hai chị em chúng tôi hòa thuận vui vẻ, trong mắt anh bão tuyết cuộn trào.
Chẳng biết tại sao, tôi lại có một loại khoái cảm giống như đã trả thù được anh ấy.
Sáng sớm hôm sau, tôi đi học, để cho hai người bọn họ ở nhà.
Chờ tôi đi rồi, không lâu sau Khương Kha mới mỉm cười nói: “Anh Chu, anh có muốn uống một ly nước trái cây không?”
Chu Nguyên Hạo nhìn chằm chằm vào cậu ấy, lạnh giọng nói: “Phong Sơ, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Thì ra cậu thiếu niên xinh đẹp này chính là Quỷ Đế địa ngục, Phong Sơ.
Phong Sơ hơi dừng động tác, quay đầu lại mỉm cười với anh, nụ cười này phong hoa tuyệt đại, đủ để làm cho tất cả mọi người phải khuynh đảo.
“Bệ hạ, đã lâu không gặp.” Cậu ấy hơi khom người nói.
“Cậu tấn chức thành Quỷ Đế từ bao giờ thế?” Chu Nguyên Hạo nhíu mày nói: “Bây giờ toàn bộ thế lực của tôi đều nằm trong tay của cậu đúng không?”
”Mới vừa tấn chức không lâu.” Phong Sơ cong môi: “Bệ hạ, thế lực mà ngài lưu lại cho tôi, quả thật vô cùng mạnh mẽ.
Dường như tôi không hề tốn một chút sức lực nào đã có thể hoàn toàn xứng đáng để trở thành bá chủ địa ngục.”
“Một khi đã như vậy, sao cậu không ở trong địa ngục làm bá chủ của cậu đi, chuyển thế đầu thai đi tới chỗ này làm cái gì?” Anh lạnh lùng nói.
“Bệ hạ, trước kia ngài có bao giờ hung ác với tôi như vậy đâu?” Phong Sơ đi tới trước mặt của anh.
Lúc này anh đang nằm trên sofa, Phong Sơ cười tới gập cả lưng, quần áo mà cậu ta đang mặc trên người rộng thùng thình, xoay người một cái, đúng lúc có thể nhìn thấy lồng ngực trắng nõn như ngọc của Phong Sơ.
Thiếu niên hoàn mỹ, đẹp đến kinh tâm động phách.
“Bệ hạ.” Phong Sơ cách mặt anh rất gần, cười tao nhã vô tội, thêm vào đó là sức hấp dẫn trí mạng: “Tôi là vì nhớ ngài mà đến, ngài quên rồi sau, kiếp trước tôi chính là thuộc hạ trung thành nhất của ngài, người mà ngài tín nhiệm nhất chính là tôi.
Để đối phó với tướng quân Phi Viêm, ngài đã an bài một nhiệm vụ quan trọng nhất dành cho tôi…”
Phong Sơ còn chưa nói xong, anh đã lập tức bóp lấy cổ cậu ấy, hung hăng nhấn cậu ấy vào trên vách tường, ánh mắt nguy hiểm: “Phong Sơ, cậu cho là tôi không dám giết cậu hay sao?”
Phong Sơ cười, trong đôi mắt to xinh đẹp vẫn tràn đầy vẻ vô tội: “Bệ hạ, đương nhiên ngài có thể giết tôi, nhưng mà nếu như ngài thực sự giết tôi thì chị của tôi phải làm sao bây giờ? Hiện tại tôi chính là em trai của chị ấy, chị ấy rất khát vọng tình thân, lại tín nhiệm tôi đến như vậy.
Nếu như ngài giết chết tôi, chị ấy vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngài.”
Anh cười lạnh một tiếng: “Đừng quên cậu là con quỷ trong địa ngục, chỉ cần tôi nói ra thân phận của cậu cho cô ấy biết, cậu cho rằng cô ấy vẫn còn tín nhiệm cậu nữa hay sao?”
“Ngài cứ thử xem, bệ hạ.” Con ngươi Phong Sơ trừng lên nhìn anh, lông mi cậu ấy vừa dài vừa rậm, giống như hai cánh quạt nhỏ: “Nhưng mà, nếu như để cho chị ấy biết được kiếp trước ngài đã làm ra những chuyện gì với chị ấy, không biết sẽ ra sao đây nhỉ? Nếu như tôi không có nhìn lầm, ngài đã hạ phong ấn ở trên người chị ấy, che lại tất cả những ký ức có liên quan tới ngài và chị ấy rồi đúng không?
Cũng chính là vì nguyên nhân này, cho nên ngay cả tôi mà chị ấy cũng không hề nhận ra.”
Anh hơi cúi đầu, ánh mắt như loan đao, chém tới chém lui trên mặt của Phong Sơ: “Cậu dám uy hiếp tôi đấy à? Tôi chỉ mới rời khỏi địa ngục hai mươi lăm năm, các người thế mà lại quên mất ai mới là chủ nhân của mình rồi đúng không?”
“Chủ nhân của tôi đương nhiên chính là ngài rồi, bệ hạ.” Phong Sơ nói: “Cho tới hôm nay, tôi vẫn sẵn lòng vì ngài mà xông pha khói lửa.
Thậm chí, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, bảo tôi làm cái gì, tôi cũng lập tức đi làm.”
Trong giọng nói Phong Sơ tăng thêm vài phần mê hoặc, bởi vì động tác vừa rồi, quần áo rộng thùng thình của cậu ấy hơi trượt xuống một chút, lộ ra nửa bả vai bóng loáng.
Anh lạnh lùng nghiêm mặt, buông cậu ấy ra, nói: “Nếu như cậu đã ở đây rồi, vậy thì phải làm tròn vai diễn “em trai” này thật tốt cho tôi.
Nếu để cho tôi biết cậu dám phản bội tôi…”
Anh tiến tới bên tai cậu ấy, thấp giọng nói: “Còn nhớ con chó ba đầu mà tôi nuôi không? Tôi sẽ đưa cậu cho nó từ từ hưởng dụng.”
Phong Sơ lặng lẽ nhìn anh quay người, đột nhiên cười nói: “Bệ hạ, đừng quên bây giờ tôi cũng là quỷ đế.
Cho dù hiện tại tôi đã chuyển thế đầu thai, không còn một chút thực lực, nhưng dù sao tôi cũng có thân thể mà ngài không có.
Chẳng lẽ ngài thật sự tự tin có thể thắng được tôi sao?”
Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng sương: “Cậu có thể thử xem.”
Phong Sơ trầm mặc một lát, hơi khom người: “Bệ hạ, tôi rất hay nói đùa vậy thôi, sao tôi lại có thể ra tay với ngài được kia chứ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...