Anh ấy thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, cơ thể lại đang khôi phục rất nhanh, linh lực bị hao phí cũng vô cùng to lớn, hiện tại nếu có một con Quỷ Hồn đi ra, cho dù chỉ là một lệ quỷ nho nhỏ, cũng có thể lấy được tính mạng của anh.
Tôi lo lắng địa nhìn anh, đáy mắt Chu Văn Mộc đáy mắt hiện lên một tia hung ác, cánh tay đột nhiên vung lên, một tia sáng hướng tới phía sau lưng Chu Nguyên Hạo bắn tới.
“Nguyên Hạo, cẩn thận!” Tôi hét lớn một tiếng.
Chu Nguyên Hạo dường như cảm giác được cái gì, vào lúc tia sáng kia bay đến, đột nhiên không thấy bóng dáng anh nữa, phi tiêu vừa rồi muốn nhắm vào anh, giờ lại cắm vào vách tường đối diện, phát ra một âm thanh “Ầm” nhức óc.
Chu Văn Mộc biến sắc, trước người bỗng nhiên lại có một thân ảnh thoáng hiện, Chu Nguyên Hạo xuất hiện ở trước mặt ông ta, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn vào ông ta.
Chu Văn Mộc không hề áy náy mà nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau, như bắn ra cả tia lửa.
“Tôi cứu ông, ông lại muốn giết tôi?” Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói, “Đừng nói là cha, ngay cả người bình thường, cũng không ai làm ra chuyện lấy oán trả ơn bậc này.
”
Sắc mặt Chu Văn Mộc lạnh như băng, nói: “Người mang điềm xấu giống như mày, chỉ có giết mày, mới là chuyện nhân từ lớn nhất.
”
Chu Nguyên Hạo nhịn không được nở nụ cười, rồi dần dần thành cười lớn: “Tôi cho tới bây giờ vẫn chưa thể gặp được người vô liểm sỉ như ông.
Cũng thế, nếu như ông đã không cảm kích, tôi cũng không muốn xen vào việc của người khác.
”
Dứt lời, lập tức đi ra ngoài, mới vừa đi đến một nửa, bỗng nhiên nghe được một tiếng kịch chấn, cả địa cung đều rung lên.
Tôi cũng lắp bắp kinh hãi, chuyển cảnh tượng trong gương, là chính điện bên kia đã xảy ra chuyện.
Phái Mao Sơn, phái Lao Sơn cùng với phái Hoa Sơn và các gia tộc lớn đã sắp giết chết con”Cùng kì” tôi vẫn không có đi trêu chọc, đi vào chính điện.
Cùng kì, là một trong Tứ Đại Hung Thú trong thần thoại trong truyền thuyết Trung Quốc, trong “Sơn hải kinh” còn ghi lại về nó.
Nhưng nó kỳ thật là sinh vật trong địa ngục, sống trong tầng thứ năm của địa ngục, bên ngoài nó vừa giống hổ là giống trâu, có một đôi cánh dài, bộ lông trên người dựng dựng lên, rất là cứng rắn, tựa như con nhím vậy.
Trong lúc tôi tìm tòi, phát hiện này con Cùng kì này, lúc ấy nó lượn lờ ở trước cửa chính điện, thực lực vô cùng cường đại, cho dù là nó đang ngủ, tôi cũng có thể cảm giác được trên người nó có uy lực cực kỳ khủng bố.
Bởi vậy tuy rằng tôi tò mò với chính điện, nhưng cũng không dễ dàng đi trêu chọc.
Không nghĩ tới, con Cùng kì này vậy mà bị mấy đại môn phái hợp lực treo cổ, xem ra thực lực tu sĩ Hoa Quốc cũng không thể khinh thường.
Tòa đại điện nguy nga, có chút giống với đại điện trong cung của hoàng đế cổ đại, ở phía trên Đan Bích, có lộ ra vương tọa màu đen, vương tọa kia cũng không biết dung chất liệu gỗ gì mà thành, cả vật thể tối đen, ở dưới ngọn đèn lại chớp lên ánh sáng nhạt.
Mà ở phía trên vương tọa kia, cắm một thanh trường kiếm, nếu lướt qua thì chỉ thấy kiếm kia rất bình thường, nhưng nếu là nhìn kỹ, sẽ cảm giác được một lực hấp dẫn kì dị.
Thân kiếm tràn linh khí mãnh liệt, ngàn năm mà không phai, mũi kiếm vẫn sắc bén như mới.
Có người gan to đi lên phía trước xem, phát hiện gần chỗ mũi kiếm, có khắc hai chữ Triện cổ đại.
Những người trong chính điện này, ngoài việc có thực lực cường đại, cũng đều là tinh anh của các đại môn phái và các đại gia tộc, có không ít người biết được chữ Triện, bọn họ tiến lên vừa thấy, phát hiện kia hai chữ dĩ nhiên là —— Côn Ngô.
“Côn Ngô kiếm?” Chưởng môn Trương Xương Thành của Phái Mao Sơn biến sắc, lại lập tức vui vẻ, thật sự là cơ hội trời ban mà.
Có người ngây ngốc hỏi: “Côn Ngô kiếm là kiếm gì?”
Có người nhiệt tình thấp giọng nói: “Ngay cả Côn Ngô kiếm mà cậu cũng không biết à, đó chính là chí bảo thời cổ đại, truyền thuyết là vào thời Chu Mục vương Tây Chu, Tây Nhung đã dâng lên một món bảo vật, nghe nói nó chém sắt như chém bùn, còn có thể trảm yêu trừ ma.
”
Chúng môn phái và người của gia tộc vừa thấy Côn Ngô kiếm này, mắt đều sáng lên, đây chính là bảo kiếm trong truyền thuyết đó.
Tất cả mọi người hy vọng có thể lấy được Côn Ngô kiếm, nhưng Côn Ngô kiếm chỉ có một, người của Lao Sơn và Mao Sơn, đầu tiên là cãi nhau, hai bên ai cũng không chịu nhượng bộ, giương cung bạt kiếm, đã sắp tới lúc sử dụng bạo lực.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sớm hay muộn cũng đánh nhau, nếu lại xảy ra mạng người, thành kiến giữa hai môn phái sẽ càng thêm thâm căn cố đế, thậm chí sẽ biến thành kẻ thù truyền kiếp.
“Trương chưởng môn, đây là ông muốn độc chiếm sao.
” Người Lao Sơn phái lạnh lùng nhìn Trương Xương Thành của phái Mao Sơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...