Vị nữ giám đốc bá đạo này dùng ánh mắt nhìn từ trên cao xuống để nhìn tôi, tôi mỉm cười nhìn lại, trong sự im lặng, giữa hai ánh mắt đã có sự giao tranh.
Ánh mắt bà ta rất ác liệt, chỉ cần ý chí yếu một chút thì cũng đã sớm bại trận từ khi mới mở mắt ra nhìn rồi, nếu đổi lại là tôi của hơn nửa năm trước thì khẳng định đã thất bại bỏ chạy từ lâu rồi, nhưng bây giờ tôi đã khác xưa rất nhiều.
Nữ giám đốc bá đạo cười, nhàn nhạt nói: “Là một đứa trẻ lợi hại.”
“Tất nhiên là lợi hại rồi.”
Chu Thủy Lam cao giọng nói: “Mới vừa đến đã ra oai phủ đầu với chị dâu cả rồi, lại còn đuổi tôi ra khỏi phòng ấm nên không thể không vào nhà bếp phụ giúp, người phụ nữ như vậy có thể không lợi hại sao?”
Khi Mộ Ngọc Vy nói chuyện thì vẫn là cái dáng vẻ dịu dàng, nhu thuận như một thánh mẫu bạch liên hoa kia: “Em gái, đừng nói nữa, chị không quan trọng, chỉ cần Nguyên Hạo thích cô ta là được.”
Bây giờ rốt cuộc tôi cũng biết tại sao phụ nữ lại ghét thánh nữ bạch liên hoa rồi, cái vẻ mặt sắp khóc nước mắt lã chã, bất cứ lúc nào cũng có thể bày ra bộ dáng bị oan ức, bị người ta ức hiếp này, thật là khiến cho người khác chỉ hận không thể lấy giày nhét vào trong miệng của bà ta.
“Hừ, chị dâu cả, tính tình chị chính là quá mềm yếu.”
Chu Thủy Lam nhướng mày nói: “Bây giờ chị đường đường chính chính là con dâu cả của nhà họ Chu chúng ta, đường đường là mẹ của Nguyên Hạo, dựa vào đâu mà không được quản cô ta.
Một người không có tôn ti trật tự, không có người dạy dỗ mà còn muốn bước vào cửa nhà họ Chu chúng ta? Tôi là người thứ nhất không đồng ý.”
“A?”
Nữ giám đốc bá đạo quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Ngược lại không nhìn ra, đứa bé này nhìn cũng khá tốt mà.”
“Chị dâu, đó là chị chưa nhìn thấy dáng vẻ phách lối kia của cô ta thôi.”Chu Thủy Lam hừ lạnh một tiếng, nói: “Loại phụ nữ như vậy bây giờ có nhiều lắm, trăm phương ngàn kế, vắt óc suy nghĩ muốn gả vào nhà giàu có, ngoài mặt thì giả bộ rất thanh thuần, thật ra thì trong nội tâm không biết độc ác bao nhiêu đâu.
Chị nói xem, nếu là người bình thường thì ai lại tình nguyện gả cho một …”
Nói tới đây, bà ta nhìn Chu Nguyên Hạo, cuối cùng thì câu nói tiếp theo cũng không dám nói ra.
Trên mặt Chu Nguyên Hạo đã toát ra mấy phần sát khí, đang muốn mở miệng thì tôi ngăn lại, nói: “Nguyên Hạo, không phải chúng ta còn muốn đi đánh cờ với ông nội sao? Đừng đứng ở đây lãng phí thời gian nữa.”
Nói xong tôi khẽ gật đầu với ba người kia, thuận tiện còn khiêu khích nhìn Chu Thủy Lam một cái, kéo Chu Nguyên Hạo xoay người rời đi.
Ý nghĩa của lời nói của tôi không thể rõ ràng hơn nữa rồi, xuất thân của tôi nghèo hèn thì làm sao? Chu Nguyên Hạo là mà thì như thế nào? Chúng tôi vẫn được ông cụ cưng chiều, ông cụ xem trọng bọn tôi là được, còn mấy người có coi trọng chúng tôi hay không thì có liên quan gì sao?
Sắc mặt Mộ Ngọc Vy và Chu Thủy Lam đều có chút khó coi, ngược lại thì nữ giám đốc bá đạo kia khẽ cười lên: “Có ý tứ, thật là một đứa trẻ thú vị.”
Khi chúng tôi tới phòng của ông cụ thì có hai người trẻ tuổi đang nói chuyện với ông ta, đặc biệt là cô bé kia, hình như rất được lòng ông cụ, chọc cho ông cụ ha ha cười lớn.
“Nguyên Hạo, cô nhóc, tới đây mau, đến đây làm quen một chút với hai đứa bé này.”
Ông cụ chỉ chỉ hai người bên cạnh, nói: “Thằng bé này tên là Lục Thương Quyền, là người ở nhà bà cô của cháu, còn cô bé này tên là Chu Vi Hân, là con nhà chú họ của cháu, đều rất có tiềm năng trên con đường tu đạo.”
Cô bé kia rất khôn khéo, đứng dậy cúi người chào một cái với chúng tôi, nói: “Chào anh Nguyên Hạo, chị Khương.”
Mà người đàn ông kia có chút hướng nội, chỉ lời ít mà ý nhiều nói một câu: “Chào hai người.”
Sau đó cũng không lên tiếng nữa.
Không biết tại sao, tôi có chút không ưa cô gái tên Chu Vi Hân này.
Nhưng tôi cũng không biểu hiện ra, mà chỉ mỉm cười gật đầu với bọn họ.
“Hai cháu đi ra ngoài trước đi, ông muốn trò chuyện với anh Nguyên Hạo của các cháu.”
Ông cụ Chu nói với hai người.
Hai người cũng thức thời mà lui ra ngoài, ông cụ Chu thở dài nói: “Nguyên Hạo à, đồng lứa với cháu thì trừ em trai Nguyên Chính của cháu ra, thì các anh chị em họ của cháu, hoặc là thích nghệ thuật, hoặc là kinh doanh, có người thì lại đi nghiên cứu khoa học, đều không muốn tu đạo, cũng không có thiên phú để tu đạo.
Vì để nhà họ Chu chúng ta không sa sút, ông chỉ có thể tìm ra một vài hạt giống tốt từ các dòng thứ.
Hai đứa bé kia không tệ, cháu phải đối xử với bọn chúng cho tốt, tương lai chúng nó có thể làm việc cho cháu.”
Chu Nguyên Hạo gật đầu nói: “Ông nội, cháu biết rồi.”
“Tốt, tốt.”
Ông cụ Chu gật đầu nói: “Nguyên Hạo à, ông nội ký thác toàn bộ hy vọng lên người cháu, cháu nhất định phải phấn đấu tiến lên, đừng thua kém người khác đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...