Tôi nghiêng đầu nhìn anh một chút: “Những chiếc xe này có thể chạy đường núi sao? Có thể kéo hàng sao? Có thể đi vào bên trong khu không người sao?”
Chu Nguyên Hạo nắm tay của tôi, đi tới một chiếc xe hàng màu đỏ chót trước mặt: “Ford bốn cửa, hoàn mỹ thỏa mãn tất cả yêu cầu của em.
”
Tôi lần nữa trợn mắt hốc mồm.
Anh mở cửa, xoay người một chút, làm một lễ nghi thân sĩ: “Mời, công chúa của anh.
”
Tôi xụ mặt, nói: “Muốn gọi là nữ vương.
”
Chúng tôi lái Ford đi dạo đến quá nửa đêm, dừng xe xong đi đến quán bán hàng ăn khuya bên cạnh đường, lại trông thấy một bóng người quen thuộc đang mua mấy xiên cá mực đứng ở ven đường ăn, mặc dù xem ra ăn rất vui vẻ nhưng khuôn mặt không biểu cảm gì cả.
“Tư Không Uy Vũ?” Tôi cả kinh nói.
Tư Không Uy Vũ tựa hồ phát hiện tôi, nghiêng đầu nhìn, Chu Nguyên Hạo lập tức cảnh giác ngăn cản trước mặt của tôi.
Tư Không Uy Vũ đi tới, bình tĩnh nói: “Thật là khéo.
”
Âm thanh Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Tướng quân Tư Không, tết đến rồi anh lại đến thủ đô không biết có chuyện gì muốn làm?”
“Vừa vặn.
” Tư Không Uy Vũ nói, “Cậu Chu là người kinh thành, có một chuyện muốn làm phiền anh.
”
Chu Nguyên Hạo sửng sốt một chút, Tư Không Uy Vũ thế mà lại mở miệng nhờ anh giúp đỡ, mặt trời mọc đằng tây rồi sao?
Chu Nguyên Hạo nói: “Không biết Tướng quân Tư Không có chuyện gì cần tôi giúp đỡ.
”
“Nhờ anh giúp tôi tìm người.
” Tư Không Uy Vũ nói, “Sau khi chuyện thành công sẽ có hậu đãi.
”
Chu Nguyên Hạo trầm mặc, tôi biết anh không nguyện ý giúp đỡ, dù sao trước đó còn như nước với lửa, đánh nhau đến anh sống tôi chết.
Tôi vội vàng kéo tay anh, nói: “Không bằng chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
”
Chúng tôi và Tư Không Uy Vũ ngồi xuống quán ven đường, gọi đầy cả bàn đồ ăn, còn gọi mấy bình bia.
Tư Không Uy Vũ cầm ly bia lên, rót đầy một ly uống cạn, nói: “Thời đại này giàu có hơn nhiều so với Minh triều của tôi, rượu này…… Cũng uống rất ngon.
”
Qua ba lần rượu, tôi nhịn không được hỏi: “Tướng quân Tư Không, anh muốn tìm người nào?”
Tư Không Uy Vũ nói: “Tìm hậu nhân của tôi.
”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, nếu mà hắn ta nói muốn tìm kẻ thù, muốn đại khai sát giới, tôi mới đau đầu.
Chờ một chút, hắn ta có hậu nhân?
Tôi cả kinh nói: “Tướng quân Tư Không…… Khi đó không phải anh không cưới vợ sao?”
Tư Không Uy Vũ nói: “Anh của tôi đang đánh giặc Oa thì tử trận, sau khi anh ấy chết lưu lại hai đứa con trai, lúc trước một ít trưởng bối trong gia tộc của tôi phẩm hạnh không đoan chính.
Anh họ của tôi sau khi chết chỉ để lại một đứa con trai, bọn họ vì cướp đoạt tài sản mà ép chết chị dâu, đem cháu kia của tôi cho bà con xa nghèo khó nhận làm con thừa tự, sau đó chiếm lấy tất cả tài sản ruộng đất.
Sau khi anh của tôi qua đời, có tôi ở đây, bọn họ mới không dám kiêu ngạo như vậy, tôi lo lắng sau khi tôi chết, hai đứa cháu của tôi cũng sẽ lâm vào cảnh đó.
”
Chu Nguyên Hạo nói: “Đây đã là chuyện của hơn 400 năm trước.
”
Tư Không Uy Vũ mặt không biểu tình, trong trí nhớ lão tổ tông, hắn ta cũng không phải mặt đơ như thế, đoán chừng là bởi vì nguyên nhân trở thành cương thi.
“Bọn họ đã chết rất nhiều năm.
” Tư Không Uy Vũ nói, “Cho nên tôi muốn biết, hậu nhân của bọn họ có phải vẫn sống tốt không.
Nếu bọn họ tuyệt hậu……”
Hắn ta dừng một chút, trầm thấp thở dài, nói: “Tôi đã phụ lòng của anh trai rồi.
”
Tôi kéo tay áo Chu Nguyên Hạo, nói: “Nếu không, chúng tôi giúp điều tra nghe ngóng một chút?”
Chu Nguyên Hạo bất đắc dĩ nhìn tôi một chút, nói: “Đã nhiều năm như vậy, muốn dùng phương thức bình thường tra tìm rất khó khăn, nhưng nhà họ Chu chúng tôi có bí pháp, có thể thử một chút.
”
Ăn xong bữa ăn khuya, Chu Nguyên Hạo dẫn bọn tôi đi đến một chỗ yên lặng, tôi nhịn không được hỏi: “Tướng quân Tư Không, anh không có thẻ căn cước, làm sao mà đến thủ đô vậy?”
Tư Không Uy Vũ bình tĩnh nói: “Đi đến.
”
Tôi xạm mặt lại, tốt thật, đối với một cương thi biết bay mà nói, từ thành phố Hà Thành đi đến thủ đô cũng không phải việc khó gì.
“Vậy anh ở chỗ nào?” Tôi lại hỏi.
“Khách sạn.
”
“Không phải anh không có thẻ căn cước sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...