Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Nhưng, ngay khoảnh khắc khi hôn anh thì trước mắt tôi đột nhiên lại thoáng qua một vài hình ảnh kỳ lạ, tôi nhìn thấy mình đang đứng trước một hồ nham thạch nóng chảy, thấy anh bị xích sắt trói vào một cây cột sắt to lớn, giống như là hình phạt ấn sắt nung vào cơ thể trong thời cổ đại vậy.
Anh ấy cúi đầu nhìn tôi, hơi nheo mắt lại, trong mắt cuồn cuộn sự phẫn nộ và thù hận: “Nếu như có một ngày, tôi có thể từ đây thoát ra, tôi nhất định sẽ tự tay đâm cô, để cô thử mùi vị bị nham thạch nóng chảy thiêu đốt cơ thể.”
“Khương Lăng.” Giọng nói của Chu Nguyên Hạo làm tôi từ trong kí ức kì lạ mà kéo về, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, trong ký ức kì lạ kia, anh ấy đã nói muốn giết tôi?
“Khương Lăng”.

Chu Nguyên Hạo hồn nhiên chưa nhận ra, kéo lấy tay tôi, dịu dàng nhìn tôi, nói: ”Nếu như anh có thể sống lại thì chúng ta kết hôn nhé, được không? “
Tôi nhìn vào mắt anh ấy, nhưng cặp mắt đầy thù hận trong kí ức lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt tôi.


Tôi theo bản năng thoát khỏi bàn tay của anh ấy, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ.
“Khương Lăng.” Chu Nguyên Hạo khó hiểu hỏi: “Em sao vậy? “
Tôi che đậy đi sự hoảng loạn trong mắt và nói: “Không, không có gì.

Chuyện của tương lai thì để tương lai nói tiếp, cầu hôn sao lại có thể tùy ý như vậy được?”
Chu Nguyên Hạo thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Nói cũng đúng, em yên tâm, đợi sau khi anh sống lại, nhất định sẽ cho em một bất ngờ.”
Tôi nhìn vẻ mặt của anh ấy, cũng không giống như đang giả bộ, trong lòng âm thầm nói với bản thân rằng: “Khương Lăng à Khương Lăng, Nguyên Hạo đối xử với cô tốt như vậy, cô không thể vô duyên vô cớ nghi ngờ anh ấy được.”
Máy bay đã bay được hai tiếng rưỡi, sau đó từ từ đáp xuống ở sân bay thủ đô, chú Trịnh đã đợi ở đó lâu rồi, trên mặt chú ấy mang theo nụ cười: “Cậu chủ, chào mừng trở lại.

Cô Khương, chào mừng cô đến với thủ đô “
Bãi đỗ xe có một chiếc Ferrari-CTC4Lusso màu bạc đang đỗ ở đó, chú Trịnh nói: “Cậu chủ, đây là chiếc xe mà cậu thích nhất, khoảng thời gian cậu không có ở đây, tôi đều bảo dưỡng đúng hạn cho nó.”
Chu Nguyên Hạo sờ lên thân xe, tựa như đang sờ khuôn mặt của người yêu, cười nói: “Rất tốt, chú Trịnh có lòng rồi.”
Chú Trịnh cúi đầu nói: “Đây là điều mà tôi nên làm.”

Tôi ngồi lên ghế lái phụ, ghế da thật ngồi lên rất thoải mái, tôi nghĩ thầm, lúc trước anh ấy đều lái loại xe này, bây giờ cùng cô lái chiếc xe van tàn, đúng thật là làm khó anh ấy rồi.
Nhà của họ Chu nằm trong đường vành đai 2 của thủ đô, là một toà biệt thự có vài phần phong cách châu Âu, nhìn hình dạng có thể là được xây dựng vào thời dân quốc, rất giống với căn biệt thự trong một bộ phim kinh dị lúc trước tôi coi “kinh thành nhà số 81”, nhưng mà căn này thì lớn hơn chút.
Chú Trịnh tiến lên trước nhấn chuông cửa, bên trong vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Ai đó?”
“Thím Lý, mau mở cửa, cậu chủ về rồi.” Chú Trịnh nói Sau một hồi im lặng, cửa sắt mở ra một khe hở nhỏ, lộ ra khuôn mặt của người phụ nữ, thím ấy đại khái hơn năm mươi tuổi, trên người mặc bộ đồ màu trắng, làn da trắng ngần, bảo dưỡng rất tốt.
Thím ấy nhìn Chu Nguyên Hạo, trên mặt hiện lên sự kinh hoàng, nhưng thím ấy đã lập tức che đậy đi, đoạn mở cửa ra, nói: “Cậu… cậu chủ, cậu về rồi à, mau, mau vào trong.”
Chúng tôi bước vào cửa, trong sân có người đang cắt tỉa cây cỏ, người đó len lén nhìn về phía chúng tôi, rồi hoảng hốt mà quay người đi.
Tôi cau lại chân mày, nhìn sang Chu Nguyên Hạo, Chu Nguyên Hạo lại giống như không có chuyện gì, bình tĩnh thản nhiên.
“Cậu chủ, ông cụ Chu có nói cậu trở về thì đến phòng sách gặp ngài ấy.” Thím Lý đi bên cạnh chúng tôi, nhưng vẫn luôn cách xa mấy bước.
“Biết rồi.” Chu Nguyên Hạo nhàn nhạt nói.
“Vậy… vậy không có việc gì thì tôi đi xuống dưới trước.” Thím Lý nói xong, phía sau giống như có một con chó đang đuổi theo, chạy đi rất nhanh.

Chu Nguyên Hạo nhàn nhạt nói: “Lúc trước tôi là một người không may mắn, người làm trong căn biệt thự này đều trốn tôi, bây giờ tôi đã biến thành ma, họ trốn càng xa hơn.”
Trong lòng tôi có chút khó chịu, khó có thể tượng tưởng được lúc trước anh ấy đã trải qua những ngày đó như thế nào, tôi nắm chặt tay anh ấy, mười ngón đan xen.

Tôi muốn nói hai câu an ủi, nhưng anh ấy lại như không có gì mà nói: “Không có gì, anh cũng lười đi ứng phó với những ngườI đó, không tới làm phiền anh thì càng tốt.”
Ngôi biệt thự này có tổng cộng ba lầu, đi vào trong, chính giữa là phòng khách, sau khi lên lầu, hành lang của lầu hai và lầu ba làm thành hình chữ u, phòng khách được bao ở chính giữa, đứng trên hành lang của lầu, dựa vào lan can là có thể thấy rõ được toàn bộ phòng khách.
Phòng của ông cụ Chu ở phía Bắc hành lang, Chu Nguyên Hạo bước lên trước gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói già cỗi trầm thấp: “Vào đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận