Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Tống Anh nói: “Khương Lăng, em nói cho chị nghe, Chu hiệu trưởng đã xảy ra chuyện, nghe nói tối hôm qua có tên sát nhân biến thái điên cuồng, tâm lý có vấn đề, trả thù xã hội, cầm đao vọt vào KTV, chém chết Chu hiệu trưởng, Lý bộ trưởng bộ hậu cần, còn có thầy Bành ban chủ nhiệm lớp chúng ta!”
Tôi làm bộ rất kinh ngạc: “Sao có thể có chuyện này?”
Tống Anh thở dài, vành mắt có chút hồng: “Thầy Bành thật sự là một người tốt, mấy ngày nay chiếu cố chúng ta như vậy, không ngờ rằng lại có thể gặp chuyện này.”
Nói rồi, cô ta lại nghi ngờ nhìn nhìn tôi, nói: “Chị thật sự không biết?”
Tôi cười khổ nói: “Nếu như chị gặp, bây giờ còn có thể nguyên vẹn đứng ở đây nói chuyện với em sao?”
Cô ta nói: “Thân thủ của chị không phải rất tốt sao?”
“Thân thu của chị là dùng để đối phó quỷ, không phải dùng để đối phó người.”
“Vậy cũng đúng.” Cô ta lau lau nước mắt, “Khương Lăng, đêm nay lớp học bọn em sẽ tổ chức hoạt động kỷ niệm cho thầy Bành, chị cũng đến đây cùng đi.”

Tôi nhíu nhíu mày, nói: “Cái này không tốt lắm đâu.”
“Vì sao?” Tống Anh có chút tức giận, “Thầy Bành chiếu cố chị như vậy, Khương Lăng, không ngờ rằng chị là loại người này.”
“Trước hết em nghe chị nói xong đã.” Tôi nói, “Tối hôm qua bọn họ đi KTV giải trí, là dùng công quỹ phải không? Bây giờ điều tra rất gắt gao, không được dùng công quỹ ăn uống, chứ đừng nói là đi đến nơi như vương miện.

Chuyện như thế này không được che giấu, mấy em còn tổ chức hoạt động kỷ niệm, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, người khác nhìn thầy Bành thế nào, nhìn lớp chúng ta thế nào?”
Tống Anh sửng sốt một chút: “Điểm này thật ra em lại không nghĩ tới.”
“Theo chị, không cần làm công khai hoạt động kỷ niệm, mọi người có lòng, đến lúc đó đi đến mộ thầy Bành đốt nhiều tiền giấy là được.”
Tống Anh ngẫm nghĩ: “Cũng đúng, em đi trước bàn lại với bọn nó.”
Nhìn bóng dáng cô ta, sắc mặt của tôi hoàn toàn trở nên lạnh lùng, nếu bọn họ biết, Bành Liễu Phi chính là Tô Ngã Nam, đại doãn Âm dương Âm Dương Liêu Nhật Quốc, không biết bọn họ sẽ có biểu cảm gì.
Tôi thì thầm thở dài, vẫn để cho bọn nó lưu lại chút niệm tưởng đi, bằng không những cô gái chưa đầy hai mươi tuổi này, có lẽ đều sẽ phải nghi ngờ về tình yêu cuộc sống.
Chu Nguyên Hạo từ đầu đến cuối không có phản ứng, còn tôi thì mỗi ngày đều rót linh lực vào trong ngọc bội, chờ đợi anh ấy có thể dưỡng thương xong tỉnh lại sớm một chút.
Không quá hai ngày, Tư Hoàng Lăng đã gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi khi nào rảnh, giúp anh ấy huấn luyện một số người trong tổ điều tra vụ án đặc biệt.
Tôi tìm lại một số pháp thuật đuổi quỷ mà người thường có thể sử dụng được trong sách của bà lưu lại, biên soạn một quyển sách nhỏ, bảo anh ấy in ra, đưa cho những cảnh sát đó học, cuối tuần, đi thực địa huấn luyện.
Tôi đã tìm thấy một ngôi làng trong tài khoản WeChat dành riêng cho các sự kiện siêu nhiên.


Ngôi làng này hơi giống với làng niêm phong tiếng tăm lừng lẫy.

Trước đây có mấy chục hộ gia đình nhưng sau đó họ đều chuyển đi và ngôi làng cũng bị bỏ hoang.
Qua hai mươi mấy năm, một số phượt thủ phát hiện ngôi làng bỏ hoang này, dần dần truyền ra tin đồn có quỷ chọc phá.
Tôi cố ý xin nghỉ một ngày, đi trong thôn khảo sát một chút, bên trong có một ít cô hồn dã quỷ, lợi hại nhất chỉ là một con oán quỷ cấp thấp, người thường có thể thu phục, liền chọn nơi này làm sân huấn luyện thực địa.
Đã tới cuối tuần, Tư Hoàng Lăng đích thân dắt đội, lái một chiếc xe khách nhỏ tới đón tôi.
Tổ điều tra này tổng cộng chỉ có bảy người, tất cả đều là sinh viên tài giỏi vừa mới tốt nghiệp từ trong trường.

Bọn họ thấy tôi, tuy rằng ngoài miệng không nói gì thêm, nhưng trong mắt đều có chút không phục, tôi cũng không nhiều lời với bọn họ, chờ tới nơi rồi, thấy quỷ, bọn họ sẽ hiểu.
Lộ trình ba tiếng này, đường đi rất khó khăn, có chút xóc nảy, trong đó có hai nữ sinh có chút không kiên nhẫn, nói: “Thầy Khương, vì sao ngài chọn chỗ này làm nơi thực chiến? Có phải nơi xa xôi quỷ nhiều hơn trong thành phố không?”
Giọng nói của cô ta có chút khiêu khích, Tư Hoàng Lăng có chút không vui, đang muốn lên tiếng, tôi giơ tay ngăn anh ấy lại, nói: “Vị học viên này, cô tên là Lưu Dũng Nhạc phải không?”

Nữ cảnh sát có lẽ mới hai mươi mấy tuổi, trên mặt còn có vài phần tính trẻ con, ngửa đầu nói: “Đúng vậy, thầy Khương.”
Tôi gật đầu nói: “Cô giỏi về suy nghĩ, điểm này rất tốt.

Cũng không phải nơi xa xôi thì nhất định có nhiều quỷ gây rối hơn trong thành phố, chỉ là người trong thành phố tương đối nhiều, dương khí tương đối nặng, cho nên ma quỷ ít hơn.

Sở dĩ tôi chọn chỗ này, là bởi vì bên trong thành phố, để người dân thấy một đám người chúng ta đi loanh quanh nơi ma quỷ, ảnh hưởng không tốt, huống chi các người còn là cảnh sát.”
Lưu Dũng Nhạc không nói, thật ra cô ta không quá tin vào ma quỷ, nếu để cho người khác biết cô ta ở đây bắt quỷ, nhất định sẽ bị cười chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận