Trong nháy mắt, mọi người biến mất không còn tăm hơi.
Tôi cảm giác mình giống như tiến vào bên trong một mảnh hỗn độn, toàn bộ bốn phía đều là cảnh tượng hư ảo, giống như những hộp sơn bị lật úp.
Cũng không biết đã đi bao lâu rồi, bỗng nhiên tôi nhìn thấy phía trước có ánh sáng, liền chạy đến nơi có ánh sáng, bước vào bên trong ánh sáng trắng, trước mắt sáng ngời, liền tỉnh lại.
Tôi phát hiện, chúng tôi còn đang ở bên trong quán trà, đến cả tư thế lúc ngã xuống đất cũng không thay đổi.
Những người sống sót trong không gian ý thức của tôi, tất cả đều lần lượt tỉnh lại, và những người chết trong không gian ý thức, tôi xem qua hơi thở của bọn họ, tất cả đều đã chết rồi.
Tôi và Diệp Vũ Lăng đỡ nhau đứng dậy, cơ thể còn có chút cứng đờ, những người bị thương, do linh hồn bị thương, cho nên không nhận ra vết thương trên cơ thể, nhưng sắc mặt đều có chút tái nhợt, phải tĩnh dưỡng thật lâu mới có thể hồi phục.
Tôi nhìn thoáng qua Chu Nguyên Chính, hai cánh tay của cậu ta từ đầu đến cuối đều buông thõng xuống, có thể thấy được bị thương rất nặng.
Đáng đời, tôi thầm mắng trong lòng.
Chu Nguyên Chính lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như đao, khiến tôi rất khó chịu, lúc này, Chu Nguyên Hạo xuất hiện, che trước mặt tôi, ánh mắt của hai anh em vừa chạm nhau, tôi dường như nghe thấy âm thanh của binh qua đánh nhau.
Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy hai anh em này yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Những người chúng tôi còn sống đều dìu lẫn nhau bước ra khỏi quán trà, bên ngoài đang kéo dây cảnh báo, bên ngoài có rất nhiều người, dường như đều là bố mẹ của những người thanh niên tài giỏi đẹp trai đó, Chu Văn Mộc cũng ở trong đó.
Chúng ta vừa ra ngoài, những người đó liền xôn xao, một đôi vợ chồng trung niên bổ nhào qua, giữ chặt tay áo của Trương Hoằng Thái, nôn nóng hỏi: “Trương thiên sư, Thiên Anh nhà chúng tôi đâu? Thiên Anh con bé đang ở đâu?”
Thỉnh thoảng lại có người qua đây hỏi con của bọn họ thế nào rồi, chúng tôi đều trầm mặc, thật sự không đành lòng nói tình hình thực tế cho bọn họ.
Nhưng bọn họ đều không phải kẻ ngốc, vừa thấy dáng vẻ này của chúng tôi, đều hiểu ra hết, trong lúc nhất thời âm thanh gào khóc hết đợt này đến đợt khác.
Lòng tôi cũng rất khó chịu, những người đó đều là trụ cột của thế hệ trẻ Hoa Quốc, lại chết một cách không rõ ràng như vậy, đổi lại là ai cũng không cách nào chấp nhận được.
Trương Hoằng Thái đi về phía một ông lão, xưng sư phụ, tôi nhìn ông ta một cái, hóa ra vị này chính là chưởng môn của Mai Sơn, quả nhiên là cốt cách phong thái của tiên, khí chất phi phàm.
Trương Xương Thành đi tới, đánh giá tôi từ trên xuống dưới: “Cô chính là người mang hồn phách của những người trẻ tuổi đó vào thể giới ý thức sao?”
Tôi hơi sửng sốt, gật gật đầu, Trương Hoằng Thái nói: “Sư phụ, là Khương nữ sĩ đã cứu mạng chúng con.
”
Trương Xương Thành nghiêm túc nhìn tôi hồi lâu, nhìn đến nỗi tôi có chút thấp thỏm, lẽ nào Trương thiên sư có ý kiến gì với tôi?
“Đã có đối tượng chưa?”
“Hả?” Tôi ngạc nhiên, Trương chưởng môn ông dùng biểu cảm nghiêm túc như vậy hỏi tôi loại vấn đề này, muốn tôi trả lời như thế nào?
Trương Xương Thành kéo Trương Hoằng Thái qua: “Cậu này thế nào? Vừa lòng không? Có nguyện ý gả tới Mai Sơn tôi hay không?”
Tôi và Trương Hoằng Thái lập tức xấu hổ.
“Lão Trương ông bỏ đi.
” Lý chưởng môn đã đi tới, nói, “Người ta là con một trong nhà, cũng đã có đối tượng rồi, ông đừng mong kéo về nhà ông nữa.
”
Trương Xương Thành lộ ra biểu cảm đáng tiếc.
Đúng lúc này, mẹ của Ngô Thiên Anh bỗng nhiên nhào tới phía tôi, xô đẩy vào người tôi, còn đưa tay cào cấu mặt tôi: “Tôi giết cô, giết cô! Là cô hại chết con gái của tôi, nếu như cô đã đưa bọn họ tới trong thế giới ý thức của cô, vì sao không bảo vệ tốt con bé? Căn bản là cô cố ý!”
Chu Nguyên Hạo không muốn gặp mặt với bố anh ấy, trước đó đã trở vể bên trong ngọc bội, lúc này ngọc bội hơi nóng lên, bỗng nhiên mẹ của Ngô Thiên Anh hét lên một tiếng, lùi lại bên cạnh, trên tay bị bỏng nổi lên một vết bỏng rộp.
“Cô, trên người của cô có thứ gì?” Mẹ của Ngô Thiên Anh kinh sợ kêu lên.
Diệp Vũ Lăng không nhìn được nữa, đi ra tức giận mắng: “Bà Ngô, bà bị điên sao? Khương Lăng là ân nhân cứu mạng của tất cả mọi người chúng tôi, nếu không phải vào thời khắc mấu chốt Khương Lăng ra tay cứu chúng tôi, thì chúng tôi sớm đã chết ở trong thời khắc khởi động tám vân khóa hồn trận rồi, còn có thể sống đến bây giờ sao? Ngô Thiên Anh bị quỷ nô của người Nhật Quốc giết chết, không liên quan gì đến Khương Lăng, nếu như bà lại không biết tốt xấu như vậy, tất cả mọi người chúng tôi không đồng ý.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...