Hôm nay chúng tôi đến vườn hoa sen và buổi tối sẽ đi xem buổi biểu diễn ở vườn hoa sen, cả khu vườn vô cùng náo nhiệt, biển người đông nghìn nghịt, tôi trộm nghĩ có khi nào chúng tôi đến đây không phải xem biểu diễn mà là xem đầu của người ta không nữa!
Chúng tôi chọn một chỗ tốt và ngồi xuống, sân khấu tràn ngập những tia sáng rực rỡ, những cô gái trong trang phục thời Đường đang nhảy múa, tà áo dài bay phấp phới, tạo nên khung cảnh của triều đại nhà Đường hưng thịnh.
“Tiểu Lăng, em khát không? Tôi đi mua nước cho em nhé.” Chu Nguyên Hạo nói.
Tôi gật đầu và nhìn anh đi vào đám đông, một hồi sau thì mất hút.
Tôi ôm hộp bỏng ngô trên tay đang vui vẻ ăn thì đột nhiên có một người đến bên cạnh tôi, tôi cứ dán mắt vào màn biểu diễn trên sân khấu, sau đó đưa tay ra trước mặt người đó và hỏi: “Nước đâu?”
Người đàn ông đưa ly nước cho tôi, tôi cầm lấy và định uống thì đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tôi quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt mà cả đời này tôi không bao giờ muốn gặp lại nữa.
Lại là võng lượng đó!
Ban đầu con gái của một ông già mất tích, tôi nhận lời nhờ cậy của ông ấy và bước vào một con hẻm sâu đầy ma ám.
Tất cả những cô gái mất tích ở bên trong một biệt thự bên đang tổ chức một buổi tiệc, trong còn có rất nhiều người đàn ông đẹp trai, tất cả đều là hồn ma.
Người đàn ông này chính là kẻ chủ mưu của mọi chuyện, mục đích của anh ta là hút sự ham muốn của những cô gái trẻ trung này, đối với anh ta, đó là thức ăn tuyệt vời nhất.
Lúc đó anh ta muốn quyến rũ tôi, sau đó bị tôi bắt thóp nên anh ta đột nhiên trở nên tốt bụng quá trớn và thả cho tôi đi.
Bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vừa nhìn thấy anh, ngực tôi tự nhiên đau lâm râm.
Trên ngực của tôi vốn có hình vẽ ngôi sao sáu cánh do Chu Nguyên Hạo để lại, đây là một loại phong ấn dùng để phong ấn cơ thể cửu âm của tôi, để không ai có thể nhìn thấy, kết quả là người đàn ông này đã đắp thêm cho tôi một lớp nữa, biến nó từ ngôi sao sáu cánh màu đen thành ngôi sao sáu cánh màu đỏ, tăng cường thêm phong ấn.
Người đàn ông này là một võng lượng, tập hợp muôn ngàn oán khí mà biến thành, chuyên ăn những ham muốn dục vọng của con người, là một hồn ma già không biết mình sinh ra từ năm nảo năm nao.
Người này vui buồn thất thường lắm, tôi có hơi lo lắng, lỡ như không cẩn thận chọc giận anh ta, thì không chừng anh ta búng tay một cái là tôi đi đời.
Khóe miệng của anh ta nở một nụ cười nhàn nhạt, anh ta nói: “Tiểu Lăng, đã lâu không gặp.”
Nghe anh ta thân thiết gọi tôi là “Tiểu Lăng”, da gà da vịt của tôi đột nhiên nổi hết cả lên.
“Chào anh… lâu, lâu rồi không gặp.” Tôi có hơi lắp bắp một chút, thật là không có sang gì hết!
“Đừng căng thẳng.” Người đàn ông mỉm cười và nói: “Tên tôi là Vân Kỳ.”
Khi anh ta nói vậy, tôi lại càng lo lắng hơn nữa.
“Anh Vân, anh… có việc gì cần làm sao?” Tôi cẩn thận hỏi.
Vân Kỳ cười nói: “Tôi chỉ đến xem biểu diễn thôi mà.”
Tôi nói thầm trong lòng: “Có quỷ mới tin ấy.”
Vân Kỳ ngẩng đầu nhìn các cô gái đang nhảy múa với tà áo dài bay phấp phới trên sân khấu, anh ta như đang hồi tưởng về quá khứ xa xôi: “Đã lâu rồi tôi không trở lại Thành Trường An.
Năm đó khi tôi rời đi, nơi đây còn chìm trong chiến tranh loạn lạc, đâu đâu cũng thấy người dân gặp nạn, khắp nơi đều là đổ máu tang thương.
Những tướng quân đó bừng bừng tham vọng, dã tâm của họ vô cùng khủng khiếp.” Nghe thấy vậy, tôi không kìm được sự tò mò mà cất tiếng hỏi: “Chuyện đó xảy ra khi nào?”
“Đã lâu quá rồi, tôi không nhớ rõ, niên hiệu của năm tôi rời đi hình như là Thiên Hựu.” Vân Kỳ bưng ly nước lên và uống một ngụm, trong ly nước đó là máu đỏ tươi tanh nồng.
Chương 195: Cô đang gặp nguy hiểm đấy!
Thiên Hựu sao? Niên hiệu của thời đại này là năm bao nhiêu?
Rốt cuộc võng lượng này bao nhiêu tuổi?
“Thật là cuộc đời dâu bể chả ai biết trước được.
Thành Trường An ngày nay lại hưng thịnh như vậy, còn phồn vinh hơn cả thời Khai Nguyên, Thiên Bảo nữa.” Vân Kỳ thở dài, sau đó đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi: “Chẳng lẽ cô không thấy như vậy sao?”
Tôi mù tịt nhưng vẫn gật đầu hùa theo: “Ờ, hưng thịnh, hưng thịnh lắm.”
Anh ta nhìn tôi đầy ẩn ý: “Cô đã đến thành Trường An rồi, chẳng lẽ không nhớ tới chuyện gì sao?”
Nghe tới đây đầu óc tôi lại càng mơ hồ hơn nữa, nhớ tới cái gì nhỉ? Lẽ nào lúc nhỏ tôi đã đến Thành Tây An? Không đúng, hồi đó nhà tôi nghèo lắm, làm sao có tiền để đi du lịch được.
Anh ta thấy khuôn mặt tôi cứ ngơ ngơ ngáo ngáo thì bất lực thở dài một tiếng.
“Đã lâu như vậy rồi, cũng không trách cô không thể nhớ ra.” Giọng nói của anh ta yếu ớt, khiến tôi tràn đầy thắc mắc.
Võng lượng này không phải đã ở trong không gian ma quá lâu, nên chỉ số thông minh bị giảm sút rồi nhỉ? Nói chuyện cứ lộn xà lộn xộn, chả hiểu cái gì hết!
Anh ta phun ra một ngụm máu, vừa cười vừa nói: “Vì tình cờ gặp được cô ở đây, tôi sẽ rủ lòng từ bi mà nhắc nhở cô rằng, cô đang gặp nguy hiểm đấy.”
Tôi vô cùng sợ hãi và vội vàng hỏi lại anh ta: “Có phải người Nhật Bản đến để giết tôi không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...