Trên đầu tôi bay qua một đám mây đen, cẩn thận nói: “Ông ơi, không biết bây giờ ông có thời gian hay không, tôi có một vật muốn đấu giá vào hội đấu giá đêm nay.”
Ông cụ hờ hững, lạnh lẽo nói: “Nói nhanh đi, vật gì?” Ông ta dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Tôi nhắc trước, tốt nhất là vật nào đó đáng giá một chút, nếu không để lão già này nóng tính thì không hay đâu, đến lúc đó đừng trách tôi đá văng cô ra ngoài.
Tôi thầm nghĩ, ông cụ này đúng là không biết nói lý lẽ, nhưng mà bây giờ có việc đang cần người ta giúp nên chỉ có thể khép nép nói: “Là một tấm bùa chú, mời ông xem qua.”
Nói xong tôi lấy ra một tờ bùa chú đưa tới.
Ông cụ vừa nhìn thấy lập tức giận dữ: “Con nhóc kia, cô đem tôi ra làm trò cười có phải không, một tờ bùa trấn quỷ bình thường mà cũng dám đem ra cho tôi xem sao.”
Tôi lắp bắp sợ hãi, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, ông ơi, ông đừng tức giận, tại tôi cầm nhầm, cái này mới đúng ạ.”
Tôi lại lấy ra một tờ đưa qua, ông cụ căn bản không thèm nhìn, khoát tay nói: “Không cần xem nữa, ngay cả bùa chú mà còn có thể cầm nhầm thì lấy đâu ra vật gì tốt cơ chứ.”
“Cô nhóc, tôi thấy cô cũng có tu vi tam phẩm, cũng không biết cô tu luyện đến cấp tam phẩm này thế nào nữa, trong lúc chiến đấu với bọn quỷ mà cũng cầm nhầm bùa chú thế này thì đến mạng cũng chẳng còn đâu.”
Tôi cẩn thận nói: “Thật sự xin lỗi, trong túi của tôi quá nhiều đồ, có cả trăm tờ bùa chú, cái này tôi kẹp ở giữa mấy tấm bùa… Cho nên mới cầm nhầm, nếu không ông nhìn liếc qua một cái được không ạ?”
“Không xem, không xem.
Đem đi đi.” Ông cụ khoát tay nói.
Lúc này tôi cũng bắt đầu nóng nảy: “Không nhìn thì thôi, tôi giữ lại tự mình dùng.”
Tôi đem tấm bùa chú để lại vào trong túi, đang muốn đi ra thì bỗng có một ông cụ khác từ ngoài đi vào.
Người này mặc quần áo hơi cũ màu xanh, trên tay còn đang cầm một cái chén tráng men.
Ông ta cười ha hả nói: “Cô bé, tôi ở bên ngoài nghe thấy hết rồi, lá bùa gì đó của cô đưa tôi nhìn một cái.”
Tôi nhìn ông ta ngạc nhiên: “Ông là?”
“Tôi cũng là người giám định.” Ông cụ mặc quần áo màu xanh cười nói: “Tôi họ Ngưu, lão già họ Hàn kia không biết nhìn hàng đâu, còn tôi thì biết.
Lấy ra đi, tôi giúp cô nhìn xem.”
Ông cụ Hàn vỗ bàn tức giận đứng lên nói: “Lão già họ Ngưu kia, ông cố tình chống đối lại tôi có phải không?”
Ông cụ Ngưu cười hắc hắc hai tiếng: “Tôi thích đối đầu với ông đấy, thì sao nào? Người ta là một cô gái đáng yêu như thế, vậy mà thái độ của ông lại tồi tệ như vậy, đúng là cái loại già mà không nên nết.”
Ông cụ Hàn tức giận đến mức hàng râu cũng run lên: “Ông bớt đánh rắm đi.
Lão già chết tiệt như ông mà tốt bụng như vậy á?”
“Ông rõ ràng là vì chuyện tối qua tôi đánh cờ thắng ông nên trong lòng còn khó chịu, định dùng mọi cách để làm khó dễ cho tôi chứ gì.”
Tôi chỉ biết im lặng nhìn hai người đấu võ mồm.
Thấy thời gian không còn nhiều, tôi nhịn không được mà xen vào: “Hai ông à, tấm bùa này ông có muốn xem qua hay không ạ…”
“Xem, sao lại không xem chứ?”
Ông cụ Ngưu xòe tay ra: “Lấy ra đây.”
Tôi nhanh chóng đưa tấm bùa chú tới, một tờ giấy màu vàng hơi mỏng, cầm trong tay có cảm giác nhẹ tênh.
Ông cụ Ngưu có lẽ cũng nghĩ tôi chẳng có đồ gì tốt cả nên có vẻ xem thường đưa qua nhìn nhìn.
Bỗng nhiên ánh mắt ông ta lóe sáng, lấy trong túi quần ra một cặp kính rồi cẩn thận quan sát, sau đó lại đưa vào trong một tia linh khí.
Những họa tiết bên trên tấm bùa bỗng hiện lên một vầng ánh sáng vàng nhàn nhạt rồi từ từ chuyển động, ánh sáng tràn đầy các loại màu sắc rung động lòng người.
Nhìn thấy vậy, ông cụ Hàn đứng ngồi không yên.
Ông ta nhảy dựng lên vội vã chạy tới nhưng ông cụ Ngưu rất nhanh tay giấu ngay bùa ra phía sau.
“Làm gì, làm cái gì vậy, cái này là chính ông không cần nhá, bây giờ còn định chạy đến giật hả?”
Ông cụ Hàn trừng mắt: “Ai muốn giành với ông chứ? Tôi chỉ muốn xem thử thôi, nhìn một cái không được à?”
Ông cụ Ngưu hừ một tiếng không nói gì.
Ông cụ Hàn đành phải chịu thua nói: “Cùng lắm thì tối nay chơi cờ, tôi chấp ông một tay.”
Ông cụ Ngưu càng tức thêm: “Đánh rắm, trình độ cờ của tôi còn tốt chán, cần ông nhường chắc?”
Tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mở miệng nói: “Hai ông ơi, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi.”
Mặt mo của hai ông cụ hơi đỏ lên, ho khan hai tiếng.
Ông cụ Ngưu nói: “Cô bé, tấm bùa của cô chính là bùa trấn tà cực mạnh có phải không?”
Tôi gật đầu cười nói: “Ông đúng là quá sáng suốt.”
Ông cụ Ngưu cười nói: “Cô không cần phải tâng bốc tôi, nếu ngay cả bùa trừ tà cực mạnh mà tôi cũng không nhận ra thì cái chức giám định này cũng không cần làm nữa rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...