Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Bạch Hi Cảnh khẽ búng ngón tay, Đại Sơn liền buông Diêu Tương Phi ra. Diêu Tương Phi xoa cái cổ đau xót của mình, sắc mặt nhợt nhạt không còn sắc máu. Bạch Hi Cảnh từ từ nâng mắt nhìn, trong đôi mắt phượng dường như hiện ra một hố đen có thể nuốt chửng linh hồn con người: “Hãy chuyển lời cảnh cáo của tôi tới người ở sau lưng cô, bảo hắn cách xa người nhà của tôi ra, nếu còn có lần sau nữa thì tôi nhất định sẽ đích thân bóp nát xương cổ của tổ chức SHIELD các người, cút ~!”

Diêu Tương Phi loạng choạng lui về sau, hung dữ trừng mắt nhìn cô gái tết tóc đuôi sam, xoay người nhanh chóng rời đi.

Cô gái tết tóc đuôi sam nhún vai, đẩy gọng kính to màu đen: “Thật xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho mọi người. Ông chủ muốn tôi chuyển lời tới ngài Bạch, là chỉ cần không có công văn chính thức, cho dù ai tới tìm ngài thì ngài đều có thể không đếm xỉa đến, lúc cần thiết có thể sử dụng biện pháp mạnh, chúng tôi có thể giúp ngài xử lí hậu quả!”

Bạch Hi Cảnh nhìn cô gái với vẻ mặt không hề có biểu cảm gì, cúi đầu lấy ra một viên chocolate từ trong ngăn kéo, bóc vỏ rồi đút vào miệng Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần phồng má nhai nhồm nhoàm, đôi mắt to chớp chớp, năng lượng hồi phục trong nháy mắt, có thể tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp.

Sự im lặng của Bạch Hi Cảnh đã thể hiện rõ thái độ của anh. Cô gái tết tóc đuôi sam đã hoàn thành xong nhiệm vụ, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó rời khỏi phòng với tâm trạng vô cùng tốt.

Đại Sơn xoa cái cằm trơn bóng của mình, cười xấu xa nói: “Xem ra SHIELD cũng bắt đầu phân chia bè phái rồi. Cái cô Diêu Tương Phi kia... Hi hi. Đại ca, có làm tí chuyện với người đứng đằng sau cô ta không, để tránh một ngày nào đó ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm lại nhớ tới anh và cô chủ nhà chúng ta. Nếu không phải bọn chúng cố tình thả nước thì cái tên Tô Phóng bị hành hạ tới mức chỉ còn chút hơi tàn kia lại có thể chạy trốn được sao? Nhất định là bọn chúng không đào được thứ mà mình muốn trên người Tô Phóng cho nên mới muốn thả dây câu dài bắt con cá lớn. Đáng tiếc, con cá này lại quá lớn, có thể nuốt luôn cả mồi lẫn người câu cá.”

Bạch Hi Cảnh lạnh lùng liếc Đại Sơn một cái: “Công việc tôi giao cho cậu đã làm xong rồi sao?”

“À thì... Em đi ngay đây!” Đại Sơn ảo não, sờ mũi lủi đi.

Tô Phóng hoàn toàn biến mất khỏi thành phố S, kỳ nghỉ hè nóng nực dài dằng dặc lại sắp đến rồi!

Đám thiếu niên nhà họ Bạch đều được kế thừa gen tốt và dạy dỗ hoàn hảo. Không chỉ đẹp mã mà thành tích học tập cũng đều rất cao, mặc dù không đến mức môn học nào cũng đều được điểm tối đa, nhưng xếp trong top mười thì không có vấn đề gì. Đặc biệt anh tư Bạch Trạch Thần còn là thiên tài về các môn tự nhiên, hiện tại đã có trường đại học mời cậu rồi, nhưng cậu cũng vừa mới thi tốt nghiệp tiểu học xong thôi!


Cũng vì ba mẹ đều phải đi làm mỗi ngày, thỉnh thoảng còn phải tăng ca cho nên không có nhiều thời gian dành cho con cái. Bình thường thì cũng thôi đi, nhưng mà thời gian nghỉ hè và nghỉ đông dài như vậy, bọn họ không thể nào yên tâm để cho mấy đứa con cả ngày ngây ngốc ở nhà, thậm chí đến cả cơm trưa cũng không được ăn. Cho nên, mỗi khi đến kỳ nghỉ hè hoặc nghỉ đông thì đám thiếu niên đều đến sống tập trung ở nhà bà nội. Nói cho hoa mỹ thì là cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ, gia tăng tình cảm anh em, nhưng trên thực tế là để cho ông Bạch đã từng làm quan chức trông coi, quản thúc mấy tên nhóc con hoàn thành bài tập hè đúng hạn và không làm ra những việc điên rồ khiến cho người người oán trách mà thôi.

Ông Bạch và bà Bạch đều đã nghỉ hưu ở nhà, bình thường chỉ có hai người già sống buồn tẻ qua ngày. Mấy đứa cháu mặc dù có hơi nghịch ngợm và hiếu động nhưng lại có thể tăng thêm sức sống cho căn nhà rộng lớn này. Vậy nên, cho dù mặt ông Bạch có lạnh thế nào, bà Bạch có càm ràm hơn nữa thì thực ra trong lòng họ vẫn vô cùng vui mừng khi có mấy đứa cháu đến ở cùng.

Cuối cùng bà Bạch cũng tìm được lí do giữ Tiểu Tịnh Trần ở lại chơi đùa bên cạnh mình... không phải... là thương yêu, gia tăng tình cảm anh em gì đó là đáng yêu nhất đấy ~!

Bạch Hi Cảnh đích thân sắp xếp hành lí rồi đưa Tiểu Tịnh Trần tới nhà bà Bạch, sau khi dặn dò vài câu mới một mình rời đi. Bà Bạch còn âm thầm cằn nhằn vài câu, bạn học Bạch Hi Cảnh từ lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy chứ? Kết quả, chưa đến hai tiếng đồng hồ sau thì Bạch Hi Cảnh lại lái xe chở tất cả đồ dùng ăn mặc ngủ nghỉ tới, tiện thể còn mang theo cả văn kiện cần phê duyệt. Công việc khẩn cấp ở công ty đều đã giải quyết ổn thỏa, những việc còn lại đều là những việc không gấp lắm, chỉ cần Đại Sơn và Tiểu Sơn mỗi ngày chạy qua một chuyến làm nhân viên bốc vác là được.

Nhìn Bạch Hi Cảnh vác theo túi lớn túi nhỏ tới, bà Bạch không còn lời nào để nói. Cuồng con gái gì đó là đáng ghét nhất ~ Hừ!

Trong phòng đọc sách lớn ở trên lầu, vài cái bàn trà nhỏ ghép lại với nhau tạo thành một cái bàn lớn, bảy thiếu niên đang ngồi quây một vòng, nằm bò trên bàn làm bài tập hè. Giữa bàn bày đủ các loại sách vở với mọi cấp học, sách tham khảo và đồ dùng học tập xếp chồng như núi, duy chỉ có mình Tiểu Tịnh Trần là không phải đi học, không có áp lực bài vở đang nằm bò trên bàn chơi máy tính. Nghe âm thanh hiệu ứng của các loại kĩ năng trong game, Bạch Lạc Thần và Tiểu Thất ngồi cạnh bé ngứa ngáy trong lòng không yên.

Đáng tiếc là phòng đọc sách lớn thông với phòng đọc sách nhỏ dưới lầu, bên trên có bất kì động tĩnh gì thì ông Bạch và Bạch Hi Cảnh ở phòng đọc sách nhỏ đều có thể nghe thấy được. Đám thiếu niên đáng thương cho dù bị trò chơi mê hoặc tới mức nào cũng không dám động đậy.

Tiểu Thất lén liếc xuống cầu thang xoắn ốc, cắn môi dưới, cẩn thận nghiêng người thò đầu ra liếc về phía màn hình máy tính của Tiểu Tịnh Trần. Kết quả, vừa mới nhìn thấy chút bóng dáng bàn phím thì anh cả Bạch Húc Thần ở phía đối diện bỗng nhiên “Khụ” một tiếng, dọa Tiểu Thất sợ tới mức run lên cầm cập, lập tức ngồi nghiêm chỉnh cúi đầu giả vờ chăm chỉ học, nhưng trong lòng thì âm thầm rơi lệ.

Hu... hu... hu, em cũng muốn chơi game ~!


Anh tư Bạch Trạch Thần làm bài tập toán dễ dàng như đang chép bài. Từng công thức, từng số liệu bị cậu viết vô cùng nguệch ngoạc và tùy tiện, vừa viết còn vừa vô cùng thảnh thơi mở miệng nói chuyện: “Đấu trường liên server của Giang Hồ Sát đã bắt đầu báo danh rồi, mọi người có tham gia hay không?”

Bạch Lạc Thần ghét bỏ trợn mắt nhìn các chữ cái Tiếng Anh vặn vẹo trên vở bài tập, chu mỏ nói: “Tham gia làm cái gì? Tự đưa mình tới cho người ta tàn sát hay sao?”

“Thế thì em không hiểu rồi, thi đấu quan trọng là có tham gia thôi.” Câu nói này vốn không có gì sai, nhưng anh ba Bạch Uy Thần à, anh có thể đừng vừa bày ra bộ dạng dâm đãng liếm môi như đã biết trước mùi vị, vừa nói ra những lời chính trực nghiêm túc như vậy không, coi thường hai vị Boss dưới kia không nhìn thấy tình hình trên này đúng không hả ~!

Tiểu Thất kéo bài tập của Tiểu Lục chép nguyên xi mà không cảm thấy xấu hổ chút nào, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em phải báo danh, em nhất định phải cho đống shit đó biết được sự lợi hại của em.”

Vở bài tập bị lôi đi mất, Tiểu Lục cầm bút, khuôn mặt đầy hắc tuyến nhìn cái bàn trống không trước mặt, còn có thể nhìn thấy chân của mình dưới bàn trà bằng pha lê trong suốt: “Tiểu Thất, anh nhắc nhở em một câu, đống phân em vừa nói lần này có kết quả kiểm tra cuối kì còn cao hơn em đấy.”

Tiểu Thất: “...” Cậu hung dữ ngẩng đầu lên: “Rốt cuộc anh đứng về bên nào thế hả?”

Tiểu Lục nhún vai rồi rút một quyển bài tập khác từ trong núi sách vở ra: “Cứ coi như em có tham gia đi, nhưng em cũng không thể thắng được Thẩm Kỳ đâu.”

Tiểu Thất nén giận tới mức đỏ bừng cả mặt, ánh mắt trừng quyển vở trước mặt mình đầy hung ác, dường như cậu đang muốn trút hết mọi bực tức lên bài đang chép vậy.


“Thẩm Kỳ? Là cái gì? Dường như chưa từng nghe mọi người nói qua.” Vừa nói đến mấy chuyện tán gẫu là Bạch Lạc Thần liền vô cùng nhiệt tình.

Tiểu Lục nghiêm túc làm bài, tiện thể cũng xen vào vài câu: “Thẩm Kỳ có một đứa em gái tên là Thẩm Lăng, bộ dáng rất đáng yêu. Đương nhiên, không thể đáng yêu bằng Tịnh Trần nhà chúng ta được rồi.” Cậu còn vừa nói vừa ngẩng đầu lên, híp mắt nở nụ cười cười ngốc nghếch đầy hạnh phúc. Mấy người anh trai đồng loạt gật đầu, Tiểu Lục tiếp tục nói: “Thẩm Lăng đối xử vô cùng tốt với Tiểu Thất nhà chúng ta, nhưng Thẩm Kỳ lại tỏ ra không vui. Thôi được rồi, em gái để ý một người con trai, anh trai không vui vẻ là chuyện rất bình thường. Vấn đề ở đây là, Thẩm Kỳ lại nói một câu khiến cho Tiểu Thất nhà chúng ta phải thổ huyết - Trừ phi mày có thể thắng tao, nếu không thì cách xa em gái tao ra.”

Thế là, Tiểu Thất vốn dĩ không có suy nghĩ đặc biệt gì đối với Thẩm Lăng liền xù lông ngay lập tức. Cậu có thích Thẩm Lăng hay không là chuyện của hai người họ, nhưng không thể để cho người khác cho rằng cậu cách xa Thẩm Lăng là bởi vì sợ Thẩm Kỳ được, điều này liên quan đến danh dự và mặt mũi của một người đàn ông.

Đáng tiếc, Thẩm Kỳ kia nhìn thì tưởng một thiếu niên gầy yếu nho nhã, nhưng bản chất thực sự lại không nho nhã một chút nào. Tiểu Thất đánh nhau không lại được người ta, học tập cũng không giỏi bằng người ta, đến cả chơi game cũng không thắng được người ta, điều này đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bạn học Tiểu Thất.

Nghe lời tự thuật của Tiểu Lục, năm người anh trai đồng loạt nhìn Tiểu Thất bằng nửa con mắt tràn ngập vẻ coi thường, đến cả ánh mắt của Bạch Tịch Thần cũng biểu lộ sự xem thường trắng trợn kiểu “Gia môn bất hạnh”. Bạch Lạc Thần nằm bò lên bàn, vươn tay cách Tiểu Tịnh Trần tặng cho Tiểu Thất một cái cốc đầu: “Em là đồ ngốc sao, ai bảo một mình em đi đánh hai người, em không biết tìm Tiểu Lục giúp đỡ sao, hai đánh hai mới công bằng.”

Tiểu Thất uất ức bị cốc đỏ trán, mếu máo nói: “Thẩm Lăng là con gái, chẳng có mấy sức lực.”

Bạch Uy Thần nhếch khóe miệng: “Câu này em nói với Tịnh Trần xem!”

Đám thiếu niên: “...”

Anh cả Bạch Húc Thần rất có trách nhiệm kéo chủ đề bàn tán đã lệch khỏi thái dương hệ quay trở lại: “Những người chơi Tinh Anh trong Công hội của bọn anh đều phải báo danh.”

Anh hai Bạch Tịch Thần cũng gật đầu. Bạch Uy Thần xoa cằm cười tới mức cả mặt đều phơi phới. Bạch Lạc Thần nắm tay hét lớn: “Em cũng phải tham gia, nhất định phải đánh cho bọn Kim Đỉnh khốn kiếp kia răng rơi đầy đất!”

Cả đám thiếu niên nhà họ Bạch trong phút chốc âm thầm hiểu ý nhau, ngoại trừ Bạch Lạc Thần ra thì cả sáu người còn lại đều đồng loạt mở miệng: “Câu này em nói cho Tịnh Trần đi.”


Bạch Lạc Thần: “...”

Bạch Trạch Thần đẩy mắt kính cận dày cộp như đít chai: “Nếu tất cả đều muốn báo danh thì hãy viết tài khoản đưa cho em, em giúp mọi người báo danh.”

Hacker thiên tài gì đó, các bạn hiểu mà!

Chí ít thì đám thiếu niên nhà họ Bạch không cần lo lắng sẽ phải đánh nhau một mất một còn trong trận đấu vòng loại, ảnh hưởng đến sự đoàn kết hài hòa trong gia đình.

“Tịnh Trần, tài khoản của em đâu?” Ngày đó, sau khi nhìn thấy thao tác tuyệt diệu của Tiểu Tịnh Trần ở khu vui chơi, Bạch Trạch Thần liền biết cô em họ này nhất định cũng là một cao thủ trong Giang Hồ Sát, nếu không tham gia đấu trường liên server thì thật đáng tiếc.

Giang Hồ Sát là game thịnh hành nhất ở Hoa Hạ. Toàn quốc có đến 90% người thích chơi game đều chơi trò này, cũng đã mở mấy chi nhánh dịch vụ ở nước ngoài. Lượng người chơi online bình quân ngoài Hoa Hạ ra cũng không dưới một triệu, cộng với lượng người chơi trong nước nữa, thì Giang Hồ Sát nhất định là game online số một, số hai thế giới.

Tiểu Tịnh Trần đang cố gắng chém nốt chút máu cuối cùng của Boss nhỏ: “Em không biết, anh hỏi chú Đại Sơn đi.”

Tiểu Tịnh Trần trước mắt vẫn đang trong tình trạng mù chữ, chơi game đều là mở ra rồi tự động đăng nhập vào tài khoản, còn về mật khẩu thì chỉ cần ấn vài phím đặc biệt theo đúng thứ tự là được rồi, vừa tiện lợi vừa đỡ tốn thời gian và sức lực.

Đối với thuộc tính mù chữ của Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh cũng đã từng nghĩ phải phổ cập qua một chút kiến thức tiền tiểu học cho bé, nhưng lúc sát hạch khả năng tiếp thu của con gái bảo bối, Bạch Hi Cảnh trực tiếp quỳ luôn, cha ngốc đành phải chịu thua.

Thế là Tiểu Tịnh Trần lại tiếp tục lao đi trên con đường mù chữ, không phải cha ngốc không có trách nhiệm, mà sự thực là con gái cưng quá biết cách đào hố ~!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui