Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Mặc dù Tiểu Tịnh Trần phát hiện trong sân cỏ có mai phục nhưng cũng không tiến vào xem xét. Rìa bãi cỏ trồng những lùm cây, đối với người lớn thì những lùm cây này rất thấp, nhưng đối với Tiểu Tịnh Trần mà nói, lùm cây cao này bằng nửa người bé, bất luận là bay, trèo hay nhảy qua dường như đều rất rắc rối.

Tiểu Tịnh Trần đứng ở con đường nhỏ bên cạnh bãi cỏ, vẻ mặt hơi đờ đẫn, ánh mắt ngây ngô. Những vệ sĩ đang nằm trên bãi cỏ rầu rĩ, vừa nãy ông chủ nói phải “tiếp đãi” Tiểu Đầu Trọc này thật tốt, nhưng mà Tiểu Đầu Trọc không tiến vào thì bọn họ phải làm sao?

Ông Lạc ở trên lầu cầm ống nhòm quan sát tình hình, ông cũng không thể hiểu được tại sao Tiểu Tịnh Trần lại đột nhiên ngây người ra như thế.

Đột nhiên, Tiểu Tịnh Trần chuyển động.

Bé từ lùm cây rút ra một dây mây, cổ tay giật nhẹ, dùng sức vung, “Pặc!” một tiếng, dây mây xen lẫn tiếng gió quét qua đỉnh đầu đám vệ sĩ. Đám vệ sĩ lập tức rụt cổ lại, âm thầm đắc ý, chưa đánh trúng, chưa đánh trúng, la la la la la…

Kết quả, những tiếng hát la la vẫn chưa ngân nga hết thì những giọt nước mưa lạnh cóng đột ngột rơi từ trên ngọn cỏ xuống, giội lên người bọn họ lạnh đến thấu tim. Đám vệ sĩ cùng run rẩy, lau nước mưa trên mặt nhìn trời, trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, thời tiết không cần tốt quá thế đâu ~!

“Pặc!”

Tiểu Tịnh Trần không biết từ lúc nào đổi phương hướng, lại quất một roi nữa. “Mưa” lại càng lớn thêm, đang mùa đông lạnh giá, bị nước lạnh gần không độ “tưới” ướt hết người, cho dù là đám vệ sĩ ý chí kiên cường cũng chịu không nổi nữa. Nhận được mệnh lệnh của ông Lạc, ai nấy đều đứng dậy, lúc này, bọn họ mới phát hiện, thì ra cây roi của nhóc con căn bản không phải hướng về phía bọn họ!


Là người thì đều biết, cây cối cần phải dùng nước tưới, vườn cỏ tư nhân lớn như thế này không thể nào mỗi ngày đều cho người mang ống nước ra tưới, vì vậy, ở giữa bãi cỏ cách mỗi đoạn sẽ có một vòi phun nước tự động. Áp lực nước trong vòi phun rất lớn, chỉ cần làm hỏng vòi phun, nước bên trong sẽ phun ra, làm bãi cỏ và cả người trong bãi cỏ đều bị một trận mưa lạnh thấu tim.

Đương nhiên, với học thức của Tiểu Tịnh Trần sẽ không thể biết trò vui tưới nước tự động này, nhưng lúc trước, khi bé hỏi đường, Bạch Hi Cảnh có nói qua một chút. Con gái nhà mình bị người ta điều tra, cha ngốc không thể không biết, hôm nay con gái ngốc lại tự tìm đến cửa, người ta không thể nào không cho người ức hiếp bé được. Đương nhiên, Bạch Hi Cảnh tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng anh đang báo thù ông Lạc vì dám có chủ ý với con gái anh.

Ép đám vệ sĩ trong đám cỏ phải lộ diện khiến Tiểu Tịnh Trần vô cùng đắc ý.

Dây mây lại vung lên một cái, quấn đến mắt cá chân của một vệ sĩ gần nhất. Bé con dùng lực kéo, phía dưới chân của tên vệ sĩ vốn rất ổn định, đáng tiếc bàn chân lại không có lực, trên lá cỏ dính nước cho nên vẫn còn trơn, vì vậy, đồng chí vệ sĩ vốn dĩ còn định dồn khí đan điền quyết ăn thua đủ đã gặp phải bi kịch. Dưới chân dồn lực càng lớn lại càng trơn, Tiểu Tịnh Trần căn bản chỉ muốn kéo anh ta đến bên lùm cây, không ngờ đồng chí vệ sĩ lại tự té ngã xuống bãi cỏ. Nếu không phải anh ta phản ứng nhanh thì với một tư thế đứng kỳ dị như vậy chắc chắn sẽ khiến anh ta bị ngã một cú đau đớn.

Người đã đi ra là tốt rồi. Tiểu Tịnh Trần quăng dây mây đi, thừa dịp đồng chí cận vệ đang âm thầm vui mừng thở phào nhẹ nhõm, cô nhóc vọt tới không một chút khách khí nào, sau đó nhảy lên, bàn tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm hung hăng đánh về phía mặt đồng chí vệ sĩ kia.

Đầu Gỗ và tên béo đứng bên ngoài cửa sắt căng thẳng nhìn chăm chú, thấy Tiểu Tịnh Trần rốt cuộc cũng động thủ, hai thằng nhóc cũng không kìm nén mà hét lên một tiếng.

Đồng chí vệ sĩ hoảng sợ, theo bản năng ngửa ra sau tránh né, đồng thời nâng đầu gối lên hướng về phía sườn của Tiểu Tịnh Trần. Lúc này, đầu óc tư duy của anh ta mới theo kịp động tác của tứ chi, cảm thấy hơi hối hận, sao lại nghiêm túc với một đứa trẻ như thế, thói quen thật là đáng sợ. Nếu như húc vào thật, nhóc con này ít nhất cũng sẽ gãy ba cái xương sườn.

Nhưng khi anh ta muốn thay đổi phương hướng cứu vãn sai lầm của bản thân thì Tiểu Tịnh Trần đã phản ứng trước một bước. Nhóc con chẳng qua là nhìn thấy tư thế tiếp đất an toàn của người này, nghĩ rằng công phu của chú này chắc chắn không tồi. Thấy cao thủ liền muốn học hỏi, đây là thiên tính của Tiểu Tịnh Trần, cho nên nhóc con cũng không nhịn được liền động thủ với người đàn ông này. Tuy nhiên, học hỏi không phải tử chiến, ai có thể ngờ rằng chú này lại ra tay nặng như vậy.


Tiểu Tịnh Trần tỏ ra rất uất ức, nhanh chóng thay đổi sách lược, tay nhỏ đè đầu gối của đối phương, mượn lực phản nhảy lên, thân người nhỏ xoay ba trăm sáu mươi độ đá xoáy vào lòng ông chú kia, sau đó gập khuỷu tay đánh thật mạnh lên ngực người đó. Bé vốn dĩ chỉ muốn dùng tới ba phần lực, nhưng lúc này lại thành mười phần.

“Răng rắc--”

Cùng với tiếng xương nứt vang lên, đồng chí vệ sĩ bị ngã văng ra ngoài, đến nửa ngày vẫn chưa đứng dậy được.

Tiểu Tịnh Trần xoay người tiếp đất, hai chân một trước một sau hơi cong lên, tay nhỏ nắm thành đấm bày ra thế thủ đầu, khuôn mặt nghiêm túc nhìn ông chú kia.

Chỉ trong khoảnh khắc đối đầu đó mà đồng chí vệ sĩ đã bị đánh tới mức không dậy được. Đồng đội của anh ta đều thấy sợ hãi, vội vàng nhảy ra khỏi bãi cỏ chạy về phía anh ta thực hiện các bước kiểm tra tỉ mỉ. Chết tiệt, gãy đến… ba chiếc xương sườn!

Cho dù những vệ sĩ vốn chỉ vì mệnh lệnh của ông Lạc mà không thể không trêu chọc Tiểu Tịnh Trần cũng không nhịn được mà nổi nóng thật sự. Nhóc con này tự nhiên xông vào địa bàn của mấy ông đây, lại còn giội nước lạnh khắp người, còn đánh người của đội vệ sĩ bị thương, thật là ức hiếp người quá đáng! Đến đây làm khách mà còn đánh người ta đến mức gãy cả xương sườn, nếu không dạy dỗ nhóc một trận tử tế thì nhóc vẫn cho rằng mấy ông đây là bùn nhão sao!

Tuổi quá nhỏ và bề ngoài ngây thơ khiến Tiểu Tịnh Trần rất được yêu thích. Nhìn thấy đứa trẻ nhỏ xinh đáng yêu như vậy, mọi người luôn không tự chủ được mà cưng chiều hơn, nhường nhịn hơn. Đáng tiếc, đám vệ sĩ đứng trước mặt hiện tại đã từng là kiêu binh, có người nào mà không trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết một lần. Vẻ bề ngoài có lừa gạt người khác thế nào cũng không thể khiến họ buông lỏng cảnh giác. Có lẽ, họ đã từng có bằng hữu chết trong tay một kẻ buôn bán ma túy tuổi nhỏ đáng yêu nào đó, cho nên Tiểu Tịnh Trần lần này ra tay mạnh mẽ như vậy đã khơi dậy tính hung bạo của đám vệ sĩ này.


Sắp xếp hai người đưa đồng chí vệ sĩ bị thương đi bệnh viện, những vệ sĩ còn lại đều nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần đầy cảnh giác.

Vài giây im lặng qua đi, bốn vệ sĩ cùng nhào về phía Tiểu Tịnh Trần. Trên mặt Tiểu Tịnh Trần là sự nghiêm túc trước giờ chưa từng có, tinh thần của bé tập trung cao độ, nghiêm túc đáp trả bốn ông chú đang phối hợp hết sức ăn ý kia.

Sau khi Tiểu Tịnh Trần xuống núi đã từng đánh nhau không ít lần, nhưng sức chiến đấu của đám thiếu niên cũng không có gì đáng nói. Người duy nhất khiến bé nghiêm túc là Tô Phóng, mấy chú trước mặt này vẫn chẳng có ai có thể là đối thủ của Tô Phóng, nhưng phối hợp cùng nhau… giữa bọn họ có sự ăn ý ngầm làm người khác khó có thể lý giải được, dường như có sợi dây kết nối vô hình nào đó. Bất kể thay đổi vị trí như thế nào, tránh né ra sao, Tiểu Tịnh Trần đều bị vây công bốn phía.

Lúc ở chùa Bồ Đề, bất luận là dạy dỗ sư điệt hay thỉnh giáo sư huynh, Tiểu Tịnh Trần đều đấu một chọi một, từ trước tới nay chưa từng bị nhiều người bao vây như vậy, cho nên lúc đầu Tiểu Tịnh Trần không quen được với tình trạng bốn phương tám hướng đều là địch, bản thân đối chọi khá chật vật.

Bốn người kia càng kinh ngạc hơn so với bé con. Nhóc con này nhìn còn rất nhỏ, vậy mà sức lực lại mạnh đến dọa người. Chỉ cần bị bé đánh phải, dù là tay hay chân đều sẽ tê dại. Một lúc sau, bốn người đều tự giác cố gắng tránh cứng đối cứng với nhóc con trước mặt này, mà phản ứng bản năng này lại áp chế ưu thế duy nhất của Tiểu Tịnh Trần — sức lực. Quân địch có bốn, đồng nghĩa với tám nắm đấm và tám cái chân, bản thân Tiểu Tịnh Trần người nhỏ chân ngắn nên phải chịu thiệt vô cùng.

Một quyền mạnh đánh tới từ bên trái bé, Tiểu Tịnh Trần hơi ngửa ra sau, nắm đấm sượt qua chóp mũi, phía sau lại có một cái chân dài quét qua, Tiểu Tịnh Trần nhảy lên né. Chân dài quét lên không trung thiếu chút nữa đánh vào đồng đội, may là chủ nhân của nó phản ứng nhanh nhẹn nên đã kịp thời ngừng lại.

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, trong nháy mắt đã nắm rõ sơ hở của bốn ông chú này.

Bé chưa kịp tiếp đất thì bên sườn lại có một quyền nữa đánh tới. Tiểu Tịnh Trần nhếch miệng, lúc này không né đi nữa mà trở tay bắt lấy cổ tay của đối thủ, dùng lực ép xuống, vẽ thành một vòng tròn lớn, dùng sức mạnh của đối phương đánh lên ngực một ông chú khác. “Bốp --” một tiếng, sức mạnh vốn có cộng thêm sức lực của Tiểu Tịnh Trần khiến ông chú kia không may mắn bị đánh lui về phía sau vài bước. Mặc dù xương sườn không gãy nhưng cũng quá sức chịu đựng.

Tiểu Tịnh Thần nhỏ bé thấp lùn khiến cho khoảng cách giữa bốn vệ sĩ vây quanh bé phải xích lại rất gần, cộng thêm dáng người họ cao lớn, một khi công kích thất bại sẽ rất dễ giáng đòn lên người đồng đội mình.


Một chiêu đánh thắng, Tiểu Tịnh Trần mỉm cười, đột nhiên cúi thấp người, nhờ vào cái đầu nhỏ, hai tay ôm lấy một chân của một ông chú, ép mắt cá chân đối phương quét thành một vòng lớn, sau đó lại ép lực khiến chiếc chân đó đạp lên ngực một ông chú khác. Sức mạnh vốn có của chân dài cộng thêm với lực của Tiểu Tịnh Trần lại khiến một ông chú không may mắn bị đá ra khỏi vòng chiến.

Cuối cùng chỉ còn lại hai người, có thể dễ dàng giải quyết rồi. Tiểu Tịnh Trần đột nhiên xoay người nhảy lên, giơ hai chân đạp sang ngang, tìm đúng ngay cổ họng của hai ông chú mà dùng sức đá. Hai người đàn ông trưởng thành bị đá đến loạng choạng phải lui về phía sau. Cũng may là Tiểu Tịnh Trần dùng lực rất khéo léo, bằng không một cước có thể đá vỡ cổ họng của bọn họ rồi.

Giải quyết xong bốn người, Tiểu Tịnh Trần tiếp đất an toàn, phủi tay, sau đó cười lộ ra hàm răng trắng như hạt gạo. Lâu rồi không có đánh thoải mái như vậy, bốn ông chú này tuy rằng đánh một chọi một không so được với Tô Phóng, nhưng cùng nhau xông lên thì còn thú vị hơn cả Tô Phóng.

Nụ cười vui vẻ của Tiểu Tịnh Trần bị hiểu lầm thành cười đắc ý châm biếm. Đám vệ sĩ cảm thấy vô cùng tức giận. Sáu người còn lại nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau, ngay lập tức cùng xông lên lao về phía Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần không những không tránh, ngược lại đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng đón nhận.

Tên béo và Đầu Gỗ đứng bên ngoài cổng mất bình tĩnh thét ầm lên: “Mấy chú là đồ khốn không biết xấu hổ, ỷ lớn hiếp bé, ỷ đông hiếp yếu...”

Đám vệ sĩ căn bản xem lời la hét của tên béo và Đầu Gỗ như gió thoảng bên tai. Đối với bọn họ mà nói, không có cái gọi là quyết đấu công bằng. Bọn họ là vệ sĩ, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ tất cả những gì cần bảo vệ. Để hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần không phạm đến giới hạn cuối cùng thì bọn họ có thể dùng hết mọi thủ đoạn. Đây đều là những chấp niệm đúc rút ra từ chiến trường chân thực máu và lửa.

Đương nhiên, vẫn nên có chừng mực, dù sao những đứa nhỏ trước mặt này cũng không phải là kẻ buôn ma túy tội ác tày trời gì.

Thấy đám vệ sĩ bất chấp tất cả vẫn không hề khách khí bao vây Tiểu Tịnh Trần, tên béo rất tức giận: “Khốn nạn, đừng cho rằng bên đấy có nhiều người!” Tên béo và Đầu Gỗ cùng nhau trèo qua cổng sắt, mặc dù tư thế không linh hoạt đẹp mắt như Tiểu Tịnh Trần nhưng cũng không tồi.

Vừa đáp xuống mặt đất, tên béo và Đầu Gỗ lập tức lao về phía đám người kia. Chúng không cần biết đối thủ là ai, chỉ túm được vạt áo một ông chú nào đó là bắt đầu la hét om sòm, tay đấm không tới thì dùng chân đá, chân đá không tới thì dùng răng cắn, răng cắn không được liền lấy tay cào, tiện thế nào thì làm làm thế đó, ngăn được người nào hay người đó, giúp Tiểu Tịnh Trần giảm bớt áp lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui