Có Bạch Hi Cảnh ở đó, chẳng một bác sĩ nào dám dùng thuật ngữ chuyên môn để lừa người, vì thế Đầu Gỗ bình yên vô sự xuất viện. Bạch Hi Cảnh chở ba đứa nhỏ về Kim Đỉnh, vợ chồng Triệu Lương Sinh cầu còn không được, dứt khoát rời khỏi vì sợ làm điều gì đó ở trước mặt Bạch Hi Cảnh khiến anh chướng tai gai mắt. Ba của Đầu Gỗ thì trở về đơn vị tiếp tục làm việc, mẹ của Đầu Gỗ thì tìm bạn bài tiếp tục chơi mạt chược, yên tâm giao con trai cho đứa con gái của Bạch Hi Cảnh.
Bạch Hi Cảnh đưa ba đứa nhỏ về Kim Đỉnh. “Ba phải đến công ty một chuyến, không được chạy linh tinh, nếu như không cẩn thận mà lạc đường thì nhớ gọi điện cho ba.”
Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn gật đầu rồi vẫy tay: “Tạm biệt ba, lái xe cẩn thận!”
“Ừ.” Bạch Hi Cảnh khẽ xoa cái đầu trọc lốc của Tiểu Tịnh Trần, anh cười ấm áp, suýt nữa thì chọc mù hai đôi mắt chó của tên béo và Đầu Gỗ.
Sau khi Bạch Hi Cảnh rời đi, Tiểu Tịnh Trần cùng tên béo và Đầu Gỗ trở về sân thể dục tìm một bậc thềm để ngồi. Trên sân bóng rổ có không ít thiếu niên đang đánh bóng, nhưng lại chẳng có lấy một người mà Tiểu Tịnh Trần quen. Sau khi Hàn Hùng chạy qua tìm một tên thiếu niên quen mặt hỏi vài câu thì sắc mặt tên béo nhanh chóng tối sầm lại.
Mẹ kiếp, những thiếu niên mà bọn chúng đến thăm hỏi lúc sáng sớm lại chẳng thấy một tên nào xuất hiện. Đám khốn kiếp kia có phải là chê mạng quá dài rồi không, Bé Ngốc đến tận cửa nhà mời mà còn không tới, chẳng lẽ học được chút bản lĩnh thì liền khi sư diệt tổ sao?
Tên béo lắc lắc đầu cảm thấy chuyện này là không thể xảy ra. Người khác thì không nói, Lăng Phi tuyệt đối không phải là người như vậy, thế thì chỉ có một khả năng...
Mấy bà mẹ không hề chuyển lời đến đám thiếu niên. Nếu không thì cho dù người lớn không cho phép, đám thiếu niên dù trèo tường cũng sẽ đến. Mặc dù món “roi xào thịt” của ba mẹ rất đau, nhưng Bé Ngốc mà đánh người thì còn đau hơn nữa.
Sắc mặt của Tiểu Tịnh Trần rất bình thản sau khi nghe báo cáo của tên béo. Mặc dù nhìn Bé Ngốc không vui cũng không giận, nhưng trong lòng tên béo lại thấy lạnh lẽo, toàn thân nổi da gà, run cầm cập. Nó cảm nhận được luồng sát khí vô cùng đáng sợ!
Hai tay Tiểu Tịnh Trần bưng lấy khuôn mặt bánh bao chống lên đầu gối, nhìn giống như đóa hoa dại bên đường được đám trẻ con trong trường mẫu giáo vẽ vậy. Có điều, đoá hoa dại này không hề vui vẻ với đám bạn nhỏ, thay vào đó là trưng ra bộ mặt thuần khiết ngốc nghếch đáng yêu, toàn thân đều được bao phủ bởi luồng khí đen oán giận.
Biểu cảm của Tiểu Tịnh Trần rất đau buồn, những cô chú kia rõ ràng đã đồng ý chuyển lời giúp bé, tại sao nói lời lại không giữ lời chứ? Không muốn chuyển lời thì cứ nói thẳng ra, tại sao lại lừa bé? Tiểu Tịnh Trần cảm thấy rất đau lòng, cảm giác bản thân không thể yêu thương được nữa... sai rồi... là không thể từ bi thêm được nữa!
Tên béo khó khăn lắm mới nuốt nổi ngụm nước bọt, khẽ an ủi. “Sắp khai giảng rồi, còn có nhiều bài tập chưa làm, mọi người đều phải gấp rút làm cho xong nên tạm thời không đến được.”
Trường học linh thiêng không chứa chấp những thứ dơ bẩn. Sự uy quyền của giáo viên sẽ không buông tha cho những ai xâm phạm đến thánh địa này. Bản thân Hàn Hùng cũng muốn trở về nhà để làm bài tập nữa.
Đầu Gỗ gật đầu dối lòng, nó vừa nghỉ Tết được một tuần thì “người mẹ tốt” đã bắt nó phải hoàn thành xong hết bài tập rồi. Từ trước đến nay đều không phải chờ nước đến chân mới nhảy.
Cái miệng của Tiểu Tịnh Trần méo mó, bắt nạt bé chưa từng đi học sao, rõ ràng là bọn họ tự muốn theo bé học võ, học xong một bộ quyền liền không xem lời nói của bé ra gì. Nếu không phải là bọn họ quên bài kiểm tra đánh giá buổi sáng, bé đâu phải bi thương đến mức không thể từ bi thêm được nữa.
Những tên khốn khi sư diệt tổ vong ân bội nghĩa, Phật Tổ nhà bé cũng không muốn bảo vệ bọn họ. Đừng nói là ôm chân Phật, cho dù ôm cả đầu Phật cũng vô dụng.
Tiểu Tịnh Trần tức giận đứng dậy, phủi mông. “Không đến thì dẹp đi, bần tăng cũng không tiếc. Đi, chúng ta đi tìm Lạc Kha Minh!”
Tên béo và Đầu Gỗ đều đứng lên theo Tiểu Tịnh Trần, khó khăn đáp lại. “Bọn anh đều không biết nhà Lạc Kha Minh ở đâu.”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Đôi mắt to tròn của bé chớp chớp, sau đó liền móc điện thoại ra...
Có khó khăn, tìm ba!
Kim Đỉnh là một khu dân cư tổ hợp, có loại phòng thuê thượng phẩm như nhà của Đầu Gỗ, cũng có những ngôi biệt thự thiết kế theo phong cách Châu Âu như nhà của Hàn Hùng, và đương nhiên cũng có cái loại có cổng lớn vườn rộng như ở trong những khu trang viên dinh thự. Nhà Lạc Kha Minh ở trong khu trang viên, cách nhà của Hàn Hùng và Đầu Gỗ cả một ngọn núi nhỏ, trên sườn núi trải dài những thảm cỏ xanh được dùng làm sân đánh gôn.
Tiểu Tịnh Trần nghe cha ngốc chỉ dẫn “đi thẳng”, “ rẽ trái”, “ rẽ phải”, “lên núi”, “xuống núi” thì thấy hoa mắt chóng mặt. Cuối cùng, vẫn phải để Đầu Gỗ nghe điện thoại. Nó nghiêm túc nghe sự chỉ đường của Bạch Hi Cảnh, sau đó đưa Hàn Hùng và Tiểu Tịnh Trần xuất phát đến nhà Lạc Kha Minh.
Vượt qua ngọn núi nhỏ, đứng trên đỉnh núi liền có thể nhìn thấy một trang viên nhỏ bên hồ nhân tạo. Trang viên thật sự rất nhỏ, cũng chỉ to hơn biệt thự nhà Hàn Hùng một chút, nhưng sân vườn ngoài biệt thự rất lớn, còn có bức tường cao bao vây xung quanh, trên tường còn có lưới điện, trong vườn yên tĩnh trông như chẳng có một ai ở đó cả.
Ba đứa trẻ chạy từ trên đỉnh núi xuống, đi đường tắt xuyên qua bãi cỏ và rừng cây thì đến đường lớn, cuối con đường lớn chính là trang viên nhỏ của nhà Lạc Kha Minh.
Cửa sắt bên ngoài trang viên đóng chặt, vô cùng yên tĩnh, đến cả phòng bảo an cũng khóa, cửa sổ được làm bằng thủy tinh tối màu, nhìn không rõ bên trong.
Tên béo thất vọng nói. “Hình như không có người, Lạc Kha Minh không có nhà sao?”
Đầu Gỗ lau mồ hôi trên trán, không tin đáp lại. “Không phải chứ, chú Bạch nói nơi này là nơi ở của nhà họ Lạc. Ông Lạc sau khi nghỉ hưu thì sống tại đây, hôm qua còn đón tết Nguyên Tiêu ở đây. Người nhà bọn họ sao có thể bỏ đi nhanh chóng như thế được, không còn một ai hay sao?”
Tiểu Tịnh Trần khẽ ngẩng đầu, bé nhìn thẳng cửa sổ căn phòng ở tầng hai của căn biệt thự. Tịnh Trần chớp mắt, nhếch khóe môi nói. “Các anh ở đây đợi em!”
Lời nói vừa dứt, bé liền vươn tay nắm lấy cánh cổng sắt, đôi chân dùng lực đạp mạnh một cái, nhảy lên nhảy xuống mấy cái thì bé đã đứng ở trên đỉnh của cánh cổng, cuối cùng thì hạ cánh an toàn vào được bên trong. Đầu Gỗ và tên béo đều trợn mắt há mồm nhìn Tiểu tịnh Trần nhẹ nhàng lướt qua cánh cổng sắt to và cao gần đến hai mét rưỡi, khó khăn lắm mới nuốt nổi ngụm nước bọt. Nhìn thân thủ của Bé Ngốc, Hành Thâm Quyền gì gì đó quả nhiên chỉ là cấp nhập môn.
Mặc dù cả trang viên đều tĩnh mịch không một tiếng động, nhưng sự nhạy cảm đã trực tiếp nói cho bé biết trong trang viên có người, hơn nữa số lượng cũng không ít. Tiểu Tịnh Trần không biết tại sao bọn họ phải trốn, nhưng bé con cũng không cảm thấy có ác ý và nguy hiểm gì, chẳng qua giác quan của bé cho biết bản thân nên đi vào nhìn một cái xem sao.
Mặc dù cha ngốc dạy Tiểu Tịnh Trần rất nhiều điều thú vị ở trên núi không có, nhưng lại quên nói với bé rằng, khi chưa được chủ nhân cho phép mà xông vào nhà người ta thì là phạm pháp!
Từ biệt thự đến cổng sắt được lát bằng một lớp đường đá, hai bên đường là những bụi cây thấp nhỏ và bãi cỏ rộng lớn. Cỏ ở đây chỉ cao hơn ở sân gôn một chút, một khi có làn gió thổi qua sẽ tạo thành một làn sóng cuộn màu ngọc bích... thế mới nói đang là mùa đông tại sao cỏ lại xanh đến như vậy?
Khác thường chính là yêu ma!
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không biết thực vật trái mùa dưới núi mọc tràn lan, cho nên liền nhận định rằng bãi cỏ ở đây có vấn đề. Sự chú ý lại càng tập trung vào thảm cỏ trên mặt đất...
Quả nhiên có vấn đề! Đám cận vệ nấp trong đám cỏ nước mắt lưng tròng, nằm không thôi cũng dính đạn!
Thật ra, lúc ba đứa trẻ xuất hiện ở sân gôn, hệ thống bảo an của nhà họ Lạc đã phát hiện ra bọn chúng. Chỉ có điều, do nguyên nhân đặc thù của gia tộc, lúc Lạc Kha Minh luyện tập Hành Thâm Quyền đã không cẩn thận bị ông Lạc nhìn thấy. Ông Lạc đương nhiên hiểu biết hơn thằng cháu của mình nhiều, ông vừa nhìn liền biết Hành Thâm Quyền thật ra là quyền pháp tiến cấp, có lẽ vẫn còn có chút tương thích với quyền pháp sơ cấp, nhưng Lạc Kha Minh lại nói không phải. Vậy nên với thói quen hay nghi ngờ của mình, ông Lạc khẳng định rằng có kẻ muốn báo thù mới dạy cho đứa cháu này bộ quyền pháp tiến cấp mà không phải quyền pháp sơ cấp, kẻ đó muốn Lạc Kha Minh trực tiếp tập luyện bộ quyền pháp tiến cấp này để hủy đi căn cốt của Lạc Kha Minh.
Không thể không nói, ông Lạc, ông thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi!
Lạc Kha Minh không tin cái gọi là lý luận của ông. Chưa nói đến tuổi tác và tính cách đơn thuần như một tờ giấy trắng của Tiểu Tịnh Trần, cho dù bé muốn báo thù cái gì đi nữa thì ở thành phố S này ai có thể thoát khỏi sự trả thù của Bạch Hi Cảnh?
Cần gì phải tốn công tốn sức dạy võ để hủy diệt căn cơ người ta, lừa bịp trắng trợn quá đó!
Thế là Lạc Kha Minh xem nhẹ sự cảnh cáo của ông Lạc, tự ý luyện tập Hành Thâm Quyền, thiếu chút nữa thì làm cho ông tức chết. Lạc Kha Minh cứ thế mà làm theo ý mình. Kết quả căn cơ chẳng những không bị hủy, mà ngược lại công phu đột nhiên còn tăng mạnh, đánh cho mấy vệ sĩ bi thảm đến mức phải khóc cha khóc mẹ.
Ông Lạc kích động, đây mới chính là võ thuật chân chính bác đại tinh thâm của Hoa Hạ. Ngay lập tức, ông Lạc đứng ngồi không yên muốn muốn hỏi ra người dạy Hành Thâm Quyền cho đứa cháu ngoan của nhà mình là ai. Lạc Kha Minh giận ông vì sự hoài nghi lúc trước, chết cũng không chịu nói khiến cho ông Lạc tức giận đến mức lại đánh cho nó một trận. Lạc Kha Minh kiên quyết không nói cũng không sao, tự khắc sẽ có người nói.
Theo Tiểu Tịnh Trần học võ có hơn mười sáu thiếu niên, tùy tiện hỏi một người là có thể hỏi ra. Kết quả, vừa điều tra được Tiểu Tịnh Trần là con gái của Bạch Hi Cảnh, ông Lạc liền không thiết ăn uống gì. Nếu như là người khác, ông còn có thể dùng quyền lực ép buộc gia nhập nhà ông, nhưng Bạch Hi Cảnh thì...
Ít nhất ở thành phố S này, không có ai dám vuốt râu hùm, túm đuôi cọp của anh.
Chỉ cần nghĩ đến người con trai út của nhà họ Bạch này, ông Lạc liền thấy ê răng. Ông và Bạch Khải Thụy quen biết đã lâu, lúc trẻ làm không ít chuyện rắc rối, giờ già rồi quan hệ lại rất tốt. Khi về hưu, mọi người cũng từng ngồi cùng nhau, nói mấy câu chuyện phiếm, cũng đã bàn xong: con cháu có phúc của con cháu, không thể ỷ vào quan hệ của đời trước mà lấy lợi ích từ thế hệ sau được.
Vụ trọng án 111 ông cũng đã nghe nói qua, lão Trần phải viện cớ đây là vụ án tầm cỡ quốc gia mới có thể mời Bạch Khải Thụy thuyết phục được Bạch Hi Cảnh và Bạch Tịnh Trần giúp đỡ phá án. Nhưng việc ông cụ muốn cháu gái của nhà họ Bạch dạy võ công, điều này... thật khó mở miệng mà. Không thể qua cửa từ phía cháu trai của ông được, thằng nhóc chết tiệt kia cũng không biết đã bị cháu gái nhà họ Bạch mê hoặc hồn phách thế nào mà lại che chở cho người ta thế chứ?
Ông Lạc ngồi trong nhà chỉ có thể lo lắng suông, không thể nhờ các con mình giúp được. Ông đã về hưu rồi thì không sao, nhưng các con của ông vẫn còn đang tại nhiệm, ông cũng không muốn cháu gái còn nhỏ tuổi của nhà họ Bạch bị kéo vào vòng xoáy chính trị, đến lúc đó con cọp cái nhà Bạch Khải Thụy không ăn tươi nuốt sống ông mới là lạ.
Ngay khi ông Lạc còn đang suy nghĩ đến mức tóc trên đầu rụng mất cả mảng thì Tiểu Tịnh Trần lại tự mình đưa tới cửa. Ông Lạc vui sướng hoa chân múa tay, lập tức sai tất cả đám bảo vệ, vệ sĩ riêng, người hầu đều trốn hết đi, không được phát ra tiếng. Bản thân ông cũng trốn sau bức rèm tầng hai rình coi, ông muốn xem xem cháu gái nhỏ của nhà họ Bạch có lợi hại như lời cháu trai nhà ông nói thật không, ô hô hô hô!
Kết quả, Tiểu Tịnh Trần mới chỉ trèo qua cánh cửa sắt lớn thì thiếu chút nữa đã khiến Ông Lạc kích động đến mức bệnh tim tái phát.
Đám vệ sĩ bên cạnh ông Lạc có không ít cao thủ, một số người còn là bộ đội đặc chủng giải ngũ, trèo qua cửa sắt cao hơn hai mét cũng chỉ là chuyện cỏn con. Nhưng có thể trèo qua nhẹ nhàng, im hơi lặng tiếng như Tiểu Tịnh Trần, thậm chí cánh cửa cũng không lung lay, lắc lư chút nào thì lại không có.
Ông Lạc lập tức nhận định Tiểu Tịnh Trần đã dùng món khinh công trong truyền thuyết kia!
Ông cụ vốn chỉ muốn thử dò xét Tiểu Tịnh Trần một chút, không ngờ ông cũng không bình tĩnh được nữa, trong lòng chỉ muốn tận mắt nhìn thấy thực lực chân chính của nhóc con này. Ông nghĩ như vậy, kế hoạch trong đầu cũng liền thay đổi, quyết định phải để đám bảo vệ đang trốn kia ra thử bản lĩnh thật sự của cô nhóc.
Cũng vì vậy mà tất cả sinh vật của nhà họ Lạc đều bị đưa ra thử nghiệm, trở thành một bi kịch. ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...