Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

(Nhất lực giáng thập hội: ý nói một người có sức lực có thể đánh thắng mười người có võ công)

Tiểu Tịnh Trần hơi kinh ngạc, quay đầu ngơ ngác nhìn về phía Bạch Hi Cảnh: “Có được không ạ?”

“Đương nhiên có thể.” Nụ cười trên mặt Bạch Hi Cảnh trong nháy mắt trở nên ấm áp, chỉ là ấm áp tới nỗi hơi thái quá, giống như bà ngoại sói dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, “Đương nhiên có thể, nếu như không bắt được hắn, hắn sẽ còn đi giết nhiều người hơn. Vì vậy, sư phụ sẽ không trách tội con.”

“Dạ.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu chắc nịch, biểu cảm nghiêm túc đến mức như tỏa ra Phật quang thiêng liêng, suýt chút nữa thì chọc mù mắt chó của mọi người.

Tiểu Tịnh Trần vén ống quần và ống tay áo lên, tháo bốn chiếc vòng kim loại sáng loáng ra, trực tiếp ném xuống đất, “Bộp... bộp...” mấy tiếng, dọa mọi người giật mình. Một cái khóa trọng lực bé nhỏ mặc dù chỉ nặng có hai cân, nhưng diện tích tiếp xúc càng nhỏ thì áp lực càng lớn. Tất cả trọng lượng đều tác dụng lên trên mặt tiếp xúc nhỏ bé đó, lại thêm vào trọng lực và tốc độ, trong nháy mắt nện xuống sàn nhà khiến nền gạch men kiên cố xuất hiện mấy vết rạn nứt. Những vết nứt từ bốn cái vòng lan ra bốn phía, đan xen vào nhau, trông còn đáng sợ hơn cả mạng nhện.

Gã đàn ông lập tức hóa đá, khóa trọng lực sao? Mẹ kiếp, đứa trẻ sáu tuổi mà còn mang đeo khóa trọng lực làm quái gì, không sợ lớn lên sẽ trở thành quỷ lùn à?

Ánh mắt gã nhìn về phía Bạch Hi Cảnh lập tức tràn đầy phức tạp và khó hiểu. Người cha dượng này phải độc ác thế nào mới có thể đeo khóa trọng lực lên người một đứa bé sáu tuổi, hơn nữa còn đeo liền một lúc bốn cái.

Gã đàn ông vẫn luôn cảm thấy bản thân mình không phải là người tốt, lúc này cũng bái phục triệt để mà xin quỳ. Quả nhiên, trong những người đê tiện còn có người đê tiện hơn! Vị cha dượng này, anh đúng thật là lòng dạ sắt đá!

Bạch Hi Cảnh hơi nhướng lông mày, anh không nhìn lầm ánh mắt của gã đàn ông kia, chỉ là không những anh không tức giận mà còn nở nụ cười lạnh đầy ý tứ sâu xa khiến gã dựng tóc gáy. Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch Hi Cảnh, người đàn ông đê tiện, cực phẩm, thích sạch sẽ, thích đóng kịch lại cuồng màu trắng này dường như đang có âm mưu động trời gì đó...

Vẫn chưa nghĩ ra anh ta có âm mưu gì thì hắn đột nhiên cảm thấy bên tai truyền đến một áp lực gió cực mạnh. Hắn không kịp suy nghĩ, vội vàng xoay người, hai tay đan vào nhau chống đỡ cái chân của Tiểu Tịnh Trần hung hăng đạp tới. Một tiếng “Bốp...” vang lên, cơ bắp toàn thân của gã đàn ông cứng đờ, căng thẳng, hai chân vững vàng bám lấy mặt đất nhưng vẫn bị trượt về sau vài bước. Đầu ngón chân còn lưu lại trên mặt đất hai đường rãnh lờ mờ. Gạch men nơi hai đường rãnh này hoàn toàn vỡ vụn thành cát, thậm chí còn có làn khói lờ mờ bốc lên.

Vẻ mặt gã đàn ông kinh hãi, sức lực này còn mạnh hơn sức lực lúc trước đã đá hắn quay trở lại phòng không chỉ hai lần. Mẹ kiếp, đứa nhóc khốn khiếp này rốt cuộc ăn cái gì mà lớn lên vậy? Khóa trọng lực cái gì chứ, bốn cái chắc chắn là quá ít, ít nhất cũng phải đeo cho nó tám cái mới được!

Tiểu Tịnh Trần căn bản không để cho hắn có thời gian lấy hơi, đầu gối vừa nhấc lên liền xông về phía hắn. Gã đàn ông cuống quýt né tránh. Xương đầu gối đá trật nên chiếc chân củ cải nhỏ lại chuyển hướng đá vào buồng tim của hắn, đá gã bay thẳng ra ngoài. Tiếng xương gãy vang lên “răng rắc” làm người ta nghe mà cảm thấy hàm răng ê ẩm. Hình bóng người bị bay ra ngoài còn chưa chạm đất, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên xuất hiện bên cạnh người hắn, giơ chân đạp lên ngang hông hắn, đánh đập như đánh lên một cái bao cát.Sau khi tháo bỏ khóa trọng lực thì cho dù là tốc độ hay sức lực của Tiểu Tịnh Trần đều đạt tới cực hạn. Trong trường hợp bé dốc toàn lực hành động thì gã đàn ông này căn bản không phải là đối thủ của bé, chỉ có thể chấp nhận bị đánh. Cuối cùng, hắn đập mạnh vào bệ cửa sổ. Tiếng “loảng xoảng” cực lớn vang lên, cả tấm kính cửa sổ vỡ vụn, một màn mưa thủy tinh trong suốt lóng lánh rơi xuống. Gã đàn ông uể oải ngã ngồi trên bệ cửa sổ, toàn thân trên dưới không có vết thương mang tính thực chất nào, nhưng từng mảng thâm tím lại khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng, ít nhất hắn cũng bị gãy ba cái xương sườn.


Không thấy máu gì chứ, thật là quá tàn nhẫn!

Mắt thấy gã đàn ông đã không thể động đậy được nữa, Tiểu Tịnh Trần cũng không vội đuổi cùng giết tận, bé chỉ yên lặng đứng trước mặt hắn. Một đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn chằm chằm, ngọn lửa trong mắt đã biến mất, chỉ còn lại yên tĩnh và ôn hòa.

Gã đàn ông cười không ra tiếng, chật vật mở miệng nói: “Đối phó với người đã dạy Tinh Mang cho em, em cũng không hề nương tay như vậy sao?”

“Cái gì cơ?” Tiểu Tịnh Trần ngỡ ngàng chớp mắt, nhất thời không phản ứng lại được.

“Trên thế giới này, người biết sử dụng Tinh Mang chỉ có ba người, tôi và em, còn có người đã dạy chúng ta. Chắc em không biết rồi, Tinh Mang là môn võ giết người do anh ta tự nghĩ ra, vốn dĩ là môn võ tồn tại để giết người. Cho nên, những người anh ta giết còn nhiều hơn tôi rất nhiều rất nhiều…”

“Nói láo!” Móng vuốt của Tiểu Tịnh Trần đột nhiên dán lên đầu hắn, trừng mắt nói: “Tinh Mang không phải là dùng để giết người.”

Chẳng có ai có thể hiểu được sự nỗ lực của sư điệt Minh Nhiên bằng bé. Bất luận trước kia anh ta có phải đã từng giết người hay không, bất luận Tinh Mang có phải vốn là môn võ giết người hay không, Tiểu Tịnh Trần đều tin tưởng sâu sắc vào quyết tâm lập địa thành Phật của sư điệt Minh Nhiên. Gã đàn ông khốn kiếp trước mặt này cứ không ngừng nhấn mạnh “Tinh Mang là dùng để giết người”, không chỉ phủ nhận lòng thành quy y cửa Phật của sư điệt Minh Nhiên mà còn thách thức tín ngưỡng của Tiểu Tịnh Trần.

Cho nên Tiểu Tịnh Trần tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Gã đàn ông đau đến nỗi khẽ “hừ” một tiếng. Cái bộ móng vuốt kia trông thì nhỏ nhưng sức lực lại không thua gì búa tạ, lại vừa đúng đập vào huyệt thái dương của hắn khiến đầu hắn choáng váng, gần như muốn nôn, nhưng hắn không nhịn được muốn xé nát sự kiên trì của nhóc con đáng ghét này.

Tinh Mang là môn võ do anh trai hắn sáng tạo ra, chẳng có ai hiểu rõ hiệu quả của Tinh Mang hơn hắn. Anh trai đã mất tích năm năm trời, lại dạy dỗ ra được một đệ tử hố người như thế này. Nhưng điều khiến hắn không vui nhất chính là nhóc con này lại thực sự tin tưởng lời anh trai hắn nói đến vậy – Tinh Mang không phải dùng để giết người!

Tuyệt kĩ của sát thủ không phải dùng để giết người thì dùng để làm gì?

Trong lòng gã đàn ông tràn ngập ghen tị, ghen tị sâu sắc. Tại sao tên giết người tay nhuốm đầy máu như anh trai hắn lại có thể có được sự tin tưởng và bảo vệ thuần túy như vậy. Hắn phải xé nát niềm tin ấy ra, hắn phải báo thù, báo thù anh trai không từ mà biệt, báo thù những tháng ngày bị người ta vây đánh đuổi bắt trong suốt năm năm qua.


“Tinh Mang chính là dùng để giết người…”

“Bốp!”

Móng vuốt nhỏ dán lên huyệt thái dương còn lại ngắt lời hắn. Đôi mắt gã đàn ông nhìn thẳng, đầu óc quay cuồng choáng váng. Hắn vẫn tiếp tục kiên trì.

“Tinh Mang chính là dùng để…”

“Bốp!!”

“Tinh Mang chính là…”

“Bốp!!”

“Tinh Mang…”

“Bốp!”

“…”

“Bốp!”


“Sặc, ông đây rõ ràng còn chưa nói gì, tại sao vẫn bị đánh, khốn kiếp!” Gã đàn ông bị đánh đến mức gần như chấn thương sọ não, ánh mắt rời rạc, nhưng ý thức không những không biến mất mà còn rất tỉnh táo, hắn rất rõ bản thân mình đã làm gì và không làm gì.

Tiểu Tịnh Trần ngây ngốc chớp mắt rồi cúi đầu xuống nhìn bàn tay nhỏ mập mạp của mình, nói một cách rất có thành ý: “Xin lỗi, quen tay rồi.”

Gã đàn ông: “…” Anh ơi, anh đang ở đâu, hãy đưa em theo với!

Nhìn hai bên huyệt thái dương của hắn hằn lên những dấu tay đối xứng, Tiểu Tịnh Trần hài lòng gật đầu, quay người nhặt khóa trọng lực đeo lên chân tay một lần nữa. Sau đó giang hai tay ra, chân củ cải khẽ vung một cái, lạch bà lạch bạch chạy tới chỗ Bạch Hi Cảnh: “Ba~~”

Bạch Hi Cảnh rất thành thục bế Tiểu Tịnh Trần lên.

Nhớ đến bốn chiếc khóa trọng lực đã đập nứt cả gạch men, nhớ lại sức lực quái vật đã xem gã đàn ông như bao cát mà đánh, khuôn mặt của tất cả mọi người lập tức xanh mét, ánh mắt nhìn về phía Bạch Hi Cảnh tràn ngập kính nể. Đây mới là Boss cấp cuối cùng nha!

Gã đàn ông trợn mắt há mồm nhìn Tiểu Tịnh Trần đang nũng nịu ôm lấy cổ của Bạch Hi Cảnh, từ con hổ hung dữ mạnh mẽ đột nhiên tiến hóa thành một con thỏ con mềm mại đáng yêu, thật sự là quá dễ thương, quá đáng yêu… Á á á… đến ông đây cũng muốn nữa!!!

Bụi bặm rơi xuống đất, Hạ Danh Bác vội vàng lấy còng tay sau lưng ra chuẩn bị còng gã đàn ông lại thì cô gái tết tóc đuôi sam đã vượt qua anh ta, đi đến bên cạnh gã đàn ông kia rồi lôi hắn đứng dậy, dùng một chiếc còng tay kì quái “cạch cạch” một tiếng còng hắn lại. Chiếc còng tay toàn một màu đen tuyền, còn to hơn một số so với còng tay mà cảnh sát thường dùng, dày hơn, nặng hơn, rắn chắc hơn, trên mặt dường như còn có ánh điện lập lòe mờ ảo.

Cô gái nhẹ nhàng day đuôi mắt nói: “Lên dẫn người đi.”

Sau đó cô ta lấy ra một quyển sổ nhỏ trong túi áo, mở ra đưa đến trước mặt đội trưởng Trần rồi nói: “Đây là giấy chứng nhận của tôi. Gã đàn ông này là một tội phạm của một vụ án đặc biệt, tôi phải mang hắn ta đi. Ông không có ý kiến gì chứ?”

Sắc mặt của đội trưởng Trần lập tức đen thui. Nhưng nhìn thấy thông tin trên chứng nhận, cho dù ông có không đồng ý thì cũng chỉ có thể gật đầu.

Lúc này, bên ngoài cửa lại có mấy người đàn ông trẻ tuổi đi vào, cũng ăn mặc rất thời thượng giống như cô gái tết tóc đuôi sam, trông giống như học sinh cấp ba. Nhưng cho dù là Bạch Hi Cảnh hay đội trường Trần đều có thể nhìn ra được là công phu của đám người trẻ tuổi này đều không hề yếu.

Gã đàn ông bị áp giải đi, trước khi ra khỏi cửa hắn còn không quên quay đầu lại bắn một nụ cười quyến rũ cuối cùng rực rỡ như hoa đào về phía Tiểu Tịnh Trần: “Anh tên là Tô Phóng, còn em thì sao?”

“Tôi tên là Bạch Tịnh Trần!”


“Anh nhớ em rồi.” Hình bóng của Tô Phóng cuối cùng cũng biến mất ngoài cửa.

Cô gái tết tóc đuôi sam lại không đi theo, cô ta đến trước mặt Bạch Hi Cảnh, nhìn Tiểu Tịnh Trần rồi nói: “Tô Liệt ở đâu?”

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu: “Tô Liệt là ai?”

Cô gái tết tóc đuôi sam hơi cứng đờ, suy nghĩ một chút mới lôi một bức ảnh từ trong túi áo ra: “Là hắn.”

Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, nghiêm túc nhìn người trong tấm ảnh, cả nửa ngày mới bừng tỉnh đại ngộ: “Đây là sư điệt Minh Nhiên mà!”

Cô gái tết tóc đuôi sam vội vàng căng thẳng truy hỏi: “Chính là hắn, hắn hiện giờ đang ở đâu?”

Vẻ mặt như chợt bừng tỉnh vẫn còn chưa tan biến mất, Tiểu Tịnh Trần dứt khoát lắc đầu: “Không biết.”

Cô gái tết tóc đuôi sam: “…” Cho dù là muốn lừa người khác thì em cũng có thể có thành ý một chút được không?

Bạch Hi Cảnh đau lòng kiểm tra vết xước trên đỉnh đầu Tiểu Tịnh Trần, không thèm đếm xỉa tới cô ta rồi nói: “Con bé đã nói rồi, không biết tức là không biết, cho dù trong lòng cô đang nghĩ gì thì tôi khuyên cô cũng nên dẹp hết đi, con gái tôi mới chỉ sáu tuổi, đến lớp một tiểu học còn chưa đi.”

Ánh mắt của Bạch Hi Cảnh liếc cô gái tết tóc đuôi sam, chỉ trong nháy mắt thôi nhưng cũng đủ khiến cho cô ta cảm thấy lạnh đến thấu xương. Cô ta muốn mở miệng, cuối cùng vẫn nuốt lời định nói trở lại, nhìn Tiểu Tịnh Trần một cách thâm trầm rồi mới quay người rời khỏi.

Cô gái kia đã đi rồi, Hạ Danh Bác mới không cam tâm truy hỏi đội trưởng Trần: “Tô Phóng là hung thủ của vụ trọng án 111, tại sao chúng ta lại phải nhường hắn cho người khác, đám người đó rốt cuộc là ai vậy?”

Đội trưởng Trần thâm trầm nhìn Hạ Danh Bác, trịnh trọng nói: “Không phải chỉ có Mỹ mới có cục SHIELD!”

Hạ Danh Bác: “…” Đây là cái lí do hố người gì vậy?

SHIELD gì chứ, chẳng phải đó chỉ là phim ảnh thôi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui