Nhưng mà có lẽ là ngón trỏ quen dùng đã bị gãy rồi, chuyển nhẫn sang ngón giữa nên gã đàn ông dùng không thuận tay, vì thế mới để cô gái tóc đuôi sam hết lần này đến lần khác thoát khỏi. Hắn liếm khóe miệng, vẻ mặt vì quá hưng phấn mà vặn vẹo, dường như ý muốn chiến đấu của hắn đang tuôn trào. Mọi người chỉ tập trung tinh thần lo lắng cho cô gái tết tóc đuôi sam, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Gã đàn ông đuổi theo cô gái tóc đuôi sam từ bên cạnh cửa đến bên cửa sổ, đột nhiên lại cong ngón tay lên đánh về phía ngực của cô gái một lần nữa. Trong khoảnh khắc cô gái lại lui về trốn tránh theo thói quen, hắn bất ngờ thu tay về, nghiêng người theo quán tính xông về phía cửa sổ. Động tác không hề gặp chút trở ngại nào giống như nước chảy mây trôi, rõ ràng là đã lên kế hoạch từ trước, lúc này không chỉ có cô gái mà ngay cả những cảnh sát kia cũng đều cả kinh thất sắc.
Mẹ kiếp! Tiện nhân đáng chết này muốn chạy à! Nhưng đây là tầng hai mươi đấy, mày rốt cuộc cố chấp tìm đến cái chết như thế nào đây?
“Xì... Tưởng tao ngu sao, nếu mày đã ở trong này thì đám ngu ngốc kia cũng sẽ cách đây không xa, kẻ ngu mới lãng phí thời gian ở đây với mày.”
Gã đàn ông chạy trốn cũng không quên đắc ý ném lại một ánh mắt quyến rũ cho cô gái tết tóc đuôi sam. Sắc mặt cô gái chợt biến, chân bỗng nhiên khựng lại, sau đó tăng tốc độ xông về phía gã đàn ông trong nháy mắt. Rất rõ ràng là vừa rồi cô ta đã che giấu thực lực, thoạt nhìn dường như không hề có khả năng kháng cự, bị gã đàn ông kia đuổi đánh, kỳ thực cô chẳng qua là kéo dài thời gian mà thôi. Bởi vì đã trải qua trận công kích như cuồng phong bão táp ngay từ lúc bắt đầu, cô ta đã hiểu rõ với năng lực của bản thân thì không thể nào bắt trói được gã đàn ông kia. Cách duy nhất chính là kéo dài thời gian đợi cứu viện tới.
Vốn tưởng rằng gã đàn ông vì không muốn hành tung của mình bị bại lộ, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà giết cô, cho nên cô mới cố ý để bản thân mình trông như đang trong tình thế bị động. Mặc dù bị thương không ít, nhưng lần nào cô ta đều tránh thoát được đòn trí mạng, chính là muốn khiến cho gã đàn ông này nảy sinh một loại cảm giác sai lầm – cần phải nỗ lực hơn một chút, chỉ cần nỗ lực hơn một chút là có thể trừ khử người đã biết hành tung của hắn.
Trong lòng đã sắp sẵn kế hoạch như vậy, nếu cô ta thực hiện từng bước một thì hoàn toàn có thể ngăn chặn bước chân của gã đàn ông. Đáng tiếc, gã đàn ông này còn thông minh hơn so với tưởng tượng của cô ta. Một khi kế hoạch bị hắn nhìn thấu, cô ta hoàn toàn không có khả năng giữ chân hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn trốn thoát.
Cô ta cảm thấy rất không cam tâm, thật sự rất không cam tâm. Vì để bắt được gã hèn hạ đáng chết này, bọn họ đã mất đi bao nhiêu đồng nghiệp, nhưng cuối cùng việc sắp thành lại hỏng. Nhìn gã đàn ông nhảy từ cửa sổ thủy tinh bị súng bắn vỡ vụn ra ngoài, cô gái nhắm hai mắt lại với vẻ tuyệt vọng, khóe mắt tràn ra vài giọt nước mắt. Lần này, nếu như để cho hắn chạy thoát, với mức độ xảo quyệt của hắn, e là sau này sẽ chẳng còn cơ hội nào có thể tóm hắn nữa. Không bắt được hắn, cho dù biết hành tung của hắn thì có tác dụng gì?
Thế giới này rốt cục làm sao vậy? Vì sao người tốt không sống lâu, còn tai họa lại lưu ngàn năm, công lí ở đâu? Lẽ trời ở đâu?
Cũng không biết có phải là lẽ trời đã nghe thấy oán niệm của cô ta không mà đã mời được Phật Tổ tới cứu vãn cô ta. Cô gái nhắm mắt lại, trong lòng bi thương, đột nhiên cảm thấy bên người có một trận gió kì quái thổi qua, cô ta hơi sửng sốt, không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc. Hình như nghĩ đến gì đó, cô ta trợn tròn mắt lên, nhìn về phía cửa sổ với vẻ khó có thể tin được.
Gã đàn ông vừa nhảy ra khỏi cửa sổ, trời đất rộng lớn đang vẫy tay chào đón hắn, thế nhưng một cái chân củ cải vừa ngắn vừa mập lại đột nhiên quét tới trước mặt. Gã đàn ông hơi sửng sốt, giơ tay ra đỡ theo phản xạ, nhưng mà trong nháy mắt, khi lòng bàn tay hắn tiếp xúc với cái chân, mặt hắn biến sắc, thầm kêu không tốt. Một sức mạnh khó có thể diễn tả bằng lời từ lòng bàn tay truyền đến, dường như hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi chống đỡ của hắn. Thân thể khó khăn lắm mới thoát khỏi giam cầm lại bị lực đẩy phản tác dụng, lại một lần nữa ngã trở về phía bên trong cửa sổ.
Khi hai chân của hắn chạm đất, cả cơ thể lảo đảo lùi về sau mấy bước mới có thể dừng lại. Hắn lắc cánh tay tê rần, vẻ mặt tràn đầy oán giận.
Ngay lúc nhìn thấy gã đàn ông muốn chạy trốn, Tiểu Tịnh Trần liền lập tức chạy tới, một tay nắm lấy khung cửa, xoay một vòng lớn ba trăm sáu mươi độ, một chân đá gã đàn ông trở về. Bé nhẹ ràng tiếp đất, ngón tay mập mạp chỉ vào gã đàn ông, nghiêm túc nói, “Anh không được đi, tôi đã đồng ý với ông nội phải giúp ông bắt hung thủ giết người.”
Gã đàn ông lập tức buồn bực phồng miệng thành mặt bánh bao: “Người ta đã vì em mà không giết người rồi, em lại giúp người ngoài bắt người ta, thật không có lương tâm!”
Tiểu Tịnh Trần hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Ông nội không phải người ngoài, anh mới là người ngoài.”
Gã đàn ông: “...” Vuốt mặt, đứa nhỏ khốn kiếp này đúng là khắc tinh của hắn. Kiếp trước hắn cướp áo cà sa của bé à, hay là đập vỡ chén cơm của bé hả?
Nói nhiều cũng vô ích, gã đàn ông không còn thời gian để tiếp tục lãng phí nữa. Hắn nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh rời khỏi đây, bằng không chắc chắn sẽ bị đồng đảng của cô gái tóc đuôi sam chặn lại. Thế nhưng nghĩ đến ngón tay bị đánh gãy và bàn tay vẫn còn hơi đau nhức, hắn hiểu rằng đứa nhóc trước mặt này hoàn toàn không yếu ớt vô hại như vẻ bề ngoài. Nhưng mà không sao cả, trong phòng này, thứ không thiếu nhất chính là những kẻ yếu đuối vô hại.
Gã đàn ông bỗng nhiên phát lực, xông về phía Tiểu Tịnh Trần, nhìn có vẻ như muốn quyết một trận tử chiến với bé. Tiểu Tịnh Trần đã bày xong tư thế, nhưng mà mới xông đến được nửa đường thì bước chân gã đàn ông đột ngột chuyển hướng, bẻ một góc vuông chín mươi độ nhào về phía đám người đang vây xem gần nhất.
Mọi người phải biết rằng, bởi vì động tác vẫy tay của đội trưởng Trần khi mới bắt đầu, các cảnh sát đều đứng dựa vào tường. Cô gái tết tóc đuôi sam và gã đàn ông đánh nhau kịch liệt, trình độ không thua kém gì luận kiếm Hoa Sơn. Bọn họ sợ sẽ gặp phải tai bay vạ gió, cuối cùng thành ra chỉ có ba người vẫn ở giữa phòng khách, gồm có Bạch Hi Cảnh, đội trưởng Trần và cô gái tết tóc đuôi sam thương tích đầy mình.
Rất không may, người ở gần gã nhất lại chính là Bạch Hi Cảnh đang bình chân như vại.
Gã đàn ông là một tay lão luyện thích dùng vẻ bề ngoài mê hoặc người khác, thế cho nên hắn cũng chẳng bao giờ bị vẻ bề ngoài mê hoặc. Cô gái tóc đuôi sam mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng muốn bắt cô ta làm con tin cũng có hơi phiền phức. Đội trưởng Trần mặc dù tương đối lớn tuổi, nhưng dù sao cũng xuất thân từ cảnh sát, hơn nữa thân hình cường tráng rắn rỏi, khẳng định không dễ chọc. Về phần Bạch Hi Cảnh… người đàn ông trẻ tuổi thích sạch sẽ này vừa nhìn đã biết là một cậu ấm con nhà quyền thế, hơn nữa vóc dáng trông có vẻ hơi gầy. Còn một điểm quan trọng nhất, anh ta chính là cha của đứa trẻ!!!
Có người cha này trong tay, thì không sợ nó không tuân theo sự điều khiển của hắn!
Đáng tiếc, hắn đã quên rằng một người cha có thể nuôi một đứa bé khác người như thế này sẽ là một người cha bình thường được sao?
Khi gã đàn ông xông về phía Bạch Hi Cảnh, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức biến sắc. Bởi vì những người có mặt ở đây, trừ Tiểu Tịnh Trần ra thì chỉ có người này là người dân bình thường, mà thường dân còn lại là Tiểu Tịnh Trần đang vô cùng căng thẳng, lập tức nổi cơn thịnh nộ. Bé dùng lực đạp chân xuống, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo gã đàn ông. Đáng tiếc, chân của gã đàn ông dài hơn chân bé rất nhiều, khoảng cách lại gần hơn bé, bé không thể đuổi kịp hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ra tay với người cha thân yêu của mình.
Bạch Hi Cảnh rất bình tĩnh ngồi trên ghế, đôi mắt lạnh lẽo nhìn gã đàn ông tới gần. Gã ta nhìn thấy Bạch Hi Cảnh vẫn ngồi im không nhúc nhích, trong lòng mừng thầm, người này đúng là bao cỏ bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa. Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị ra tay khống chế con tin, đột nhiên thấy mắt hoa lên, con tin cứ như vậy biến mất trước mắt hắn. Hắn ngẩn người, theo bản năng quay đầu lại, liền thấy con tin vừa ở trước mắt hắn giờ phút này đang khoanh tay đứng tựa vào cửa sổ, thản nhiên tự đắc, trong ánh mắt tràn đầy châm chọc.
Toàn thân gã đàn ông đổ mồ hôi lạnh. Mẹ kiếp, diễn kịch cả ngày, hôm nay đụng phải ông tổ diễn kịch rồi! Đây đâu phải là bao cỏ tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, đây quả thật là cao nhân tuyệt thế ẩn mình mà, khốn kiếp!
Gã đàn ông đã không còn thời gian mặc niệm vì sự thất sách của mình nữa, bởi vì Tiểu Tịnh Trần đã đuổi đến. Cơ thể nhỏ bé chuyển động như gió lốc, cái chân củ cải nhỏ đá mạnh về phía gã đàn ông. Gã đàn ông vội nghiêng người né tránh. “Bịch--” một tiếng, chiếc chân củ cải đá trượt, nện xuống dưới nền nhà, làm nền gạch men bị nứt thành những đường vân như mạng nhện. Trong nháy mắt, mồ hôi của gã chảy xuống như thác Lư Sơn, hình như hắn… chọc tới Đại thần rồi!!
Hai tay Tiểu Tịnh Trần nắm thành nắm đấm, không thèm nhìn đến vết nứt trên nền gạch, chỉ im lặng nhìn chằm chằm gã đàn ông, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước, đen láy như quả nho đen bừng lên ngọn lửa sáng rực có thể thiêu đốt linh hồn con người. Gã đàn ông bị ngọn lửa đó bao quanh, giống như bị hãm sâu bên trong không có cách nào tự thoát ra được.
Bị ảnh hưởng bởi giáo dục của Phật gia, tính tình của Tiểu Tịnh Trần rất tốt, bình thường sẽ không tức giận. Nhưng một khi đã tức giận, bản chất bạo lực trời sinh sẽ bộc lộ ra, ai cũng không ngăn cản được. Đối với Tiểu Tịnh Trần, trên thế giới này, người quan trọng nhất với bé là sư phụ, người quan trọng thứ hai là cha. Nhưng đã trải qua thời gian sống chung lâu như vậy, vị trí của cha đã thăng lên cùng cấp độ với sư phụ rồi. Dám ra tay với cha trước mặt bé, quả thực là tội không thể tha, Phật Tổ cũng không bằng lòng phổ độ loại người như hắn.
“Bần tăng phải thay Phật Tổ tiêu diệt ngươi!!”
Một câu nói mang giọng điệu trẻ con lại khiến lông tơ toàn thân gã đàn ông dựng hết cả lên. Hắn lui nhanh về phía sau theo bản năng, Tiểu Tịnh Trần lại nhanh chóng tiến lên, khí thế hung hăng mạnh mẽ, nắm đấm rắn chắc, khí phách kiên cường hoàn toàn khác với chiêu thức của cô gái tóc đuôi sam. Gã đàn ông muốn phun ra máu, đứa nhóc này chui từ trong Thập Bát Đồng Nhân trận (trận pháp mười tám người đồng của Thiếu Lâm Tự) ra sao, sao nắm đấm lại nặng như vậy?
Một chân đã có thể đá đến mức hai cánh tay hắn tê dại, một nắm đấm nện xuống đã có thể khiến hắn muốn phun ra máu. Sau khi chịu đòn vài lần, gã đàn ông không dám lấy cứng chọi cứng với Tiểu Tịnh Trần nữa. Ỷ vào ưu thế chân dài, hắn nhanh chóng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Tiểu Tịnh Trần.
Gã đàn ông tự hào lấy tốc độ làm sở trường, bằng không cũng không thể tránh khỏi tập kích như cuồng phong bão táp của cô gái tết tóc đuôi sam, lại thêm đôi chân dài của hắn dường như gấp hai lần rưỡi chân của Tiểu Tịnh Trần, hắn chạy hai bước, Tiểu Tịnh Trần phải chạy năm bước, năng lực không cùng một đẳng cấp, cho dù tốc độ của Tiểu Tịnh Trần có nhanh hơn nữa cũng không theo kịp hắn.
Cảm giác được Tiểu Tịnh Trần đã lực bất tòng tâm, gã đàn ông cười đắc ý, thân hình nhẹ nhàng di chuyển nhanh như gió, vài miếng kim loại sáng loáng phóng về phía Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần nhún người xuống nhưng vẫn cảm thấy da đầu lạnh buốt, sau đó thậm chí còn cảm thấy hơi đau đớn.
Ngón tay vừa sờ lên, thế mà lại nhìn thấy máu!!!
Vẻ ung dung tự tại trên mặt của Bạch Hi Cảnh lập tức biến mất, anh giống như một con rắn độc âm trầm nhìn chằm chằm gã đàn ông, nhếch đôi môi mỏng không nói một lời. Cô gái tết tóc đuôi sam nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần bị thương liền muốn xông lên giúp đỡ, lại bị ánh mắt của Bạch Hi Cảnh ngăn lại ở phía xa không thể động đậy.
Bạch Hi Cảnh rất hiểu tính cách của Tiểu Tịnh Trần, bản thân bé rất thích đánh nhau với người ta, hiện giờ cái đầu trọc bé thương yêu nhất lại bị thương, nếu không đích thân tìm kẻ đó tính sổ thì thật là có lỗi với những sư điệt bị bé đánh.
Bạch Hi Cảnh nhẹ nhàng xoa môi, lộ ra một nụ cười bí hiểm: “Tịnh Trần, hãy tháo bỏ khóa trọng lực trên tay và chân con ra đi!”
Tiểu Tịnh Trần sửng sốt một lúc, quay đầu ngơ ngác nhìn Bạch Hi Cảnh, “Có được không ạ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...