“Ba, ba chờ con một chút.” Bạch Hi Cảnh bỗng lên tiếng gọi ông Bạch lại. Bàn tay của ông Bạch đang nắm lấy nắm đấm cửa phòng làm việc, bóng lưng của ông cứng ngắc, buồn bã hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Bạch Hi Cảnh không trả lời câu hỏi của ông ngay mà lại cúi đầu xuống nhìn Tiểu Tịnh Trần, nghiêm túc nói: “Có mười hai cô gái trẻ tuổi bị giết, cảnh sát muốn nhờ con tới hỗ trợ nhận diện hung thủ. Nhưng trong quá trình nhận diện có thể sẽ phải tiếp xúc hoặc kiểm nghiệm thi thể người chết, con có bằng lòng không?”
“Bạch Hi Cảnh, con điên rồi à?” Không ai ngờ rằng Bạch Hi Cảnh lại thẳng thắn hỏi Tiểu Tịnh Trần như vậy. Dù sao em gái nhà chúng ta mới có sáu tuổi thôi chứ không phải là một thanh niên mười sáu tuổi. Cha ngốc à, não của anh có còn ở đó không vậy? Bà Bạch nói một câu đại diện cho lời trong lòng của tất cả mọi người trong nhà.
Bạch Hi Cảnh làm như không nghe thấy lời nói tức giận của bà Bạch, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần. Bộ não của Tiểu Tịnh Trần còn chưa phát triển hoàn toàn, tốc độ tư duy cũng không theo kịp được với sự nhạy bén của hệ thống thính giác. Bé ngây người thật lâu mới hiểu hết được với lời nói của Bạch Hi Cảnh. Bé suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói: “Nếu có thể giúp được thì đương nhiên con sẽ đồng ý rồi. Nhưng mà con vẫn chưa hiểu gì cả...”
Lời của Tiểu Tịnh Trần lập tức khiến cho ông Bạch đang thua thảm hại lập tức như được hồi sinh, phóng vọt trở lại. Ông nâng Tiểu Tịnh Trần lên cao, cười to nói: “Không sao, không sao, hiểu hay không sau này nói sau, ông nội cám ơn con trước.”
Tiểu Tịnh Trần bị hai cánh tay nâng lên treo giữa không trung, từ góc độ của bé có thể thấy được giọt nước mắt mơ hồ trong đôi mắt của ông Bạch. Sự cảm động và vui sướng bao trùm lấy ông, còn bà Bạch thì đen mặt phản đối: “Không được, tuyệt đối không được. Tôi không đồng ý.”
Ông Bạch quay đầu trừng mắt nhìn, nhưng lần này lại không nói những lời lẽ kích thích nữa. Bạch Hi Cảnh cũng không có ý định vuốt râu hùm trực diện mà chỉ dùng đôi mắt mang ý cười nhìn Tiểu Tịnh Trần: “Có thể sẽ cần con tiếp xúc với thi thể của những cô gái kia đấy, con không sợ sao?”
Tiểu Tịnh Trần lắc lư đôi chân nhỏ giữa không trung, đôi mắt mờ mịt chẳng hiểu gì nhìn Bạch Hi Cảnh: “Tại sao phải sợ ạ?”
Mọi người: “...” Em gái, em có thật sự hiểu được ý nghĩa của từ “thi thể” không?
“Thi thể chính là chỉ người chết đấy.” Này, này, đồng chí Bạch Hi Cảnh thân mến, con bé là con gái của anh đấy, không được phép dọa nó sợ.
Nằm ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người, những lời nói thẳng thắn đó lại chẳng thể dọa Tiểu Tịnh Trần sợ, ngược lại còn được nhận ánh mắt khinh thường không hiểu vì sao của bé: “Thi thể không phải người chết thì còn có thể là cái gì được chứ? Phật Tổ có nói, thân thể chỉ là một cái túi da mà thôi. Linh hồn của những vị nữ thí chủ kia đã đến miền Tây Phương Cực Lạc, lưu lại thể xác ở trần thế không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Nhưng mà dù bọn họ đã tới Cực Lạc, chúng ta vẫn phải đòi lại công bằng cho họ. Nhân quả tuần hoàn ắt sẽ có báo ứng, ai cũng không có tư cách cướp đi tính mạng của người khác, đó là công việc của Thập Điện Diêm La.”
Bé con nói một tràng khiến cho đám người phàm sửng sốt. Bạch Hi Cảnh hài lòng nở nụ cười, trong lòng không hiểu vì sao dâng lên một cảm giác “quả nhiên là vậy“. Anh quay đầu nói với bà Bạch vẫn còn đang trợn mắt há hốc mồm: “Con bé không phải là con của hai mươi lăm năm trước. Con bé từ nhỏ đã lớn lên trong chùa, được dạy dỗ bởi giáo lý Phật giáo. Đối với con bé, thi thể không phải là danh từ u ám kinh khủng gì mà là minh chứng người đó đã từng đến với nhân gian và luân hồi một lần. Cho nên những thi thể đáng sợ đối với chúng ta, trong mắt con bé thì chỉ là cái túi da mà thôi.”
Nói cách khác, nỗi lo lắng của bọn họ vốn dĩ là không cần thiết. Trận cãi vã giữa ông Bạch và bà Bạch cũng thật lãng phí nước bọt.
Ông Bạch khi nãy như bước vào độ tuổi gần đất xa trời trong nháy mắt tinh thần phơi phới như thanh niên trai tráng. Giọng nói của ông trầm thấp, đôi mắt sáng ngời chạy đi gọi điện thoại cho đội trưởng Trần của đội cảnh sát hình sự, sau khi hẹn thời gian xong liền chuẩn bị đưa Tiểu Tịnh Trần qua đó một chuyến.
Tuổi của Tiểu Tịnh Trần còn quá nhỏ, chuyện hỗ trợ đội hình sự phá án là chuyện lớn, tuyệt đối phải có người lớn đi cùng, hơn nữa cũng không nên chỉ có một người. Bạch Hi Cảnh và ông Bạch chắn chắn phải đi theo. Bà Bạch buồn bực một mình, ngoại trừ Tiểu Tịnh Trần ra thì chẳng đáp chẳng rằng với ai hết cả. Thế là cuối cùng mọi người nhất trí cử ba bác gái đi cùng. Bác cả và bác ba, một người là pháp y, một người là pháp chính, vừa hay cũng cùng một nhà với đội cảnh sát hình sự. Bác hai là luật sư, có thể kịp thời bảo vệ quyền lợi và lợi ích của Tiểu Tịnh Trần.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Hi Cảnh lái xe chở cha và con gái mình, cộng thêm ba người chị dâu đi thẳng đến trung đoàn cảnh sát.
Vụ án lớn 111 gần đây khiến tất cả mọi người của đội cảnh sát hình sự đều lao lực quá độ, gần như phát điên, chỉ cần có một chút manh mối là đám nhân viên cảnh sát giống như chó thấy xương, hận không thể nuốt vào bụng, tuyệt đối không nhả ra. Khó khăn lắm mới xuất hiện một người có lẽ có thể biết đặc điểm của hung thủ, tất cả mọi người của tổ chuyên án đều xắn tay áo lên chuẩn bị xách nhân chứng về hỏi han kĩ càng, nào ngờ một mệnh lệnh của đội trưởng Trần như gáo nước lạnh đổ lên đầu khiến bọn họ lạnh thấu tim gan.
Đội trưởng Trần hạ lệnh phải phong tỏa tin tức toàn diện, hơn nữa còn nói rõ ràng rằng nếu không có sự cho phép của ông, bất kể ai dám hành động thiếu suy nghĩ đều phải bị trừng phạt nghiêm khắc. Mọi người đều biết đội trưởng Trần đang bảo vệ an toàn cho nhân chứng, nói cách khác, thông tin về sự tồn tại của nhân chứng kia là thật, chứ không phải là lời bịa đặt.
Những người biết được thân phận thật sự của nhân chứng chỉ có hai người là Hạ Danh Bác và đội trưởng Trần. Bọn họ đều hiểu, một khi tin tức bị rò rỉ ra ngoài sẽ tạo ra nguy hiểm lớn đến mức nào cho nhà họ Bạch và cho đứa trẻ đó, cho nên đội trưởng Trần mới đích thân gọi điện liên hệ với Bạch Khải Thụy. Chỉ là, cho đến bây giờ nhà họ Bạch vẫn chưa hồi âm, đội trưởng Trần cho rằng đó là sự từ chối âm thầm của nhà họ Bạch. Ngẫm lại cũng đúng, làm gì có ai tình nguyện để đứa trẻ mới năm, sáu tuổi nhà mình tới giúp cảnh sát hình sự khám nghiệm tử thi, tìm kiếm hung thủ giết người chứ?
Nào ngờ, Bạch Khải Thụy lại bỗng nhiên gọi điện thoại tới. Đội trưởng Trần cảm thấy bản thân giống như bị một chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu, hạnh phúc đến nỗi có cảm giác không chân thực.
Sáng sớm ngày hôm sau, đội trưởng Trần mặc đồng phục cảnh sát phẳng phiu, đích thân đứng trước cửa trung đoàn cảnh sát hình sự nghênh đón vị nhân chứng nhỏ tuổi này. Ngoài ông ra còn có Hạ Danh Bác và tất cả người của tổ chuyên án. Mọi người đều sắp bị vụ án phức tạp này ép đến phát điên rồi, khó khăn lắm mới gặp được bước đột phá, không tận mắt chứng kiến mới là kẻ ngu.
Thế là, khi sáu người của nhà họ Bạch xuất hiện tại tòa nhà trung đoàn cảnh sát hình sự, đối mặt với họ là hai mươi mấy cặp mắt xanh sâu thẳm như đám sói đói, đến người tiếp xúc với thi thể cả ngày như Hạ Linh Chi cũng cảm thấy sợ hãi. Bạch Khải Thụy cau mày, Bạch Hi Cảnh thì trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, duy chỉ có Tiểu Tịnh Trần là tỏ vẻ ngây thơ ngỡ ngàng, bình tĩnh đến mức khiến người ta giận sôi gan.
Những cảnh sát được tuyển vào tổ chuyên án, cho dù còn trẻ hay có tuổi thì cũng đều là những người giảo hoạt có nhiều năm kinh nghiệm phá án. Bọn họ vừa suy xét xem rốt cuộc ai mới là nhân chứng, vừa dùng ánh mắt sắc bén quét qua đám người mới tới này.
Bạch Khải Thụy rất có tiếng ở thành phố S, chẳng những danh tiếng tốt khiến người ta vừa kính vừa sợ, mà phân nửa người làm trong giới tư pháp đều là học trò của ông, nếu là ông thì chắc chắn không thể là nhân chứng trong truyền thuyết kia rồi, bằng không ông nhất định đã sớm trợ giúp phá án. Ba người phụ nữ kia thì có đến hai người là chung đường với đội cảnh sát hình sự, còn lại vị nữ luật sư kia cũng hay qua lại với đám cảnh sát bọn họ, mọi người đều quen biết nhau, cho nên chắc hẳn cũng không phải là ba người họ. Vì thế đến cuối cùng, ánh mắt của tất cả mọi người đều gầ như đổ hết về phía Bạch Hi Cảnh... Có thể nói, người đàn ông này cũng là một người nổi tiếng, ông vua không ngai trong truyền thuyết của thành phố S, anh dường như nắm trong tay toàn bộ mạch máu kinh tế của thành phố S, không ai có thể ngang hàng với anh được. Anh ta có thể là nhân chứng sao?
Vậy là, tất cả mọi người đều ngang nhiên bỏ qua Tiểu Tịnh Trần đang được Bạch Hi Cảnh ôm trong ngực. Duy chỉ có ánh mắt của đội trưởng Trần và Hạ Danh Bác là ngay từ đầu đã đặt trên người bé. Đứa bé nhỏ tuổi như vậy lại tình nguyện giúp cảnh sát bắt hung thủ, ý chí này quả thật đáng khen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...