Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Nhìn bộ dạng sợ hãi của ba đứa cháu, khóe miệng của ông Bạch nhếch lên một cách khó có thể nhận ra. Người ta thường nói là ông cụ non, nhưng đôi khi ông lão cũng có những thú vui thật ác độc: “Mười một đôi liên tiếp: Đôi bốn, đôi năm, đôi sáu, đôi bảy, đôi tám, đôi chín, đôi mười, đôi J, đôi Q, đôi K, đôi A.”

Bạch Lạc Thần, Bạch Học Thần và Bạch Trạch Thần: “...”

Cả ba ngẩng đầu lên nhìn năm lá bài còn sót lại trên tay của ông Bạch. Cả ba liếc nhìn nhau, Tiểu Thất nghiến răng một cái, đau lòng ném bốn lá bài xuống, “Tứ quý chín.”

Ông Bạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiểu Thất, ném nốt năm lá bài còn lại xuống, “Năm con ba.” Mẹ kiếp, bốn lá con ba trong đó lại đều là hình Joker!

Bạch Lạc Thần, Bạch Học Thần và Bạch Trạch Thần: “...”

Tiểu Tịnh Trần thấy tất cả các lá bài trên tay ông Bạch đã đều ra hết, bé cười đến nỗi miệng sắp ngoác tận mang tai rồi. Bé lại bò từ trong lòng ông Bạch ra một lần nữa, lần này đối tượng của bé chính là Tiểu Thất đã ném ra tứ quý chín. Tiểu Tịnh Trần giật một tờ giấy từ trên mặt mình xuống, dùng đầu lưỡi liếm một cái, “Pặc ~” một tiếng dán lên giữa trán của Tiểu Thất, lại thêm một bé Tiểu Cương Thi ra đời.

Ván này quả nhiên người thua cuối cùng chính là Tiểu Thất.

“Ba con tám, ba con chín, ba con mười!... Ba, bốn, năm, sáu, bảy... mười, J, Q, K, A!”

Bạch Lạc Thần, Bạch Học Thần và Bạch Trạch Thần: “...” Cả ba đờ đẫn nhìn bốn lá bài hình Joker cuối cùng được ném xuống!

Tiểu Tịnh Trần cầm một tờ giấy nhỏ dán lên chính giữa trán của Tiểu Lục. Kết quả cuối Tiểu Lục là người thua.

Từ sau khi ông Bạch nhận một chân thì dường như bài của Tiểu Tịnh Trần đã rẽ sang một khúc ngoặt mới. Bài đẹp đến mức nghịch thiên, không có một lá bài nào bị lẻ bóng. Cả ba thằng nhóc đều bị đánh bại hoàn toàn, người thua sẽ phải xáo bài, ngoại trừ lúc lấy bài ra thì Tiểu Tịnh Trần căn bản cũng không đụng tới mấy lá bài đó nữa, cho nên muốn ăn gian cũng không có cơ hội.


Thế là rốt cuộc ông Bạch cũng đã tìm lại được cảm giác hô mưa gọi gió đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trong giới pháp luật năm đó của bản thân mình. Ba nhóc kia càng bị áp chế thì càng chơi hăng hái hơn, Tiểu Tịnh Trần lấy bài, dán giấy cũng rất vui vẻ... Cho dù ra sao thì mọi người cũng đều chơi vô cùng vui vẻ!

Một tiếng đồng hồ sau, trên khuôn mặt của cả ba bạn nhỏ nhà họ Bạch đã không còn chỗ nào thừa để dán giấy lên nữa, còn thua vừa nhanh vừa thảm hơn cả Tiểu Tịnh Trần.

Ông Bạch cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn lắm nhếch môi lên, nhưng thấy bộ dạng đáng thương cúi đầu ủ rũ của ba đứa trẻ nên ông vẫn nhân từ buông tha cho chúng. Năm hết Tết đến, bắt nạt trẻ con cũng không tốt lắm nhỉ!

Tiểu Tịnh Trần ngẩng khuôn mặt tròn trịa đã sớm không còn tờ giấy nào lên, vui vẻ nhìn ông nội, hai bàn tay nhỏ bé chọt vào nhau.

Ông Bạch ôm bé đứng dậy, ghé vào tai bé nhỏ giọng thầm thì mấy câu. Tiểu Tịnh Trần gật đầu, ông Bạch liền đi tới cạnh bàn chơi mạt chược của bà Bạch, ánh mắt sắc bén quét qua một lượt: “Thua bao nhiêu rồi?”

Bà Bạch liếc ông Bạch một cái, tức giận nói, “Thua hơn một trăm rồi.”

Hơn một trăm này không phải chỉ nhân dân tệ, mà là chỉ tiền giả ở trên bàn, dùng để tính tất cả số điểm thắng được khi chơi mạt chược. Ví dụ như tí hồ là hai đồng tiền, tiểu lạn là ba đồng tiền, đại phình là năm đồng tiền, tiểu thất là sáu đồng tiền, các quân cùng một màu cũng tính là sáu đồng tiền, thất tinh cũng là sáu, quân mà cùng một chữ một màu còn nhiều gấp đôi so với loại một màu, thiên hồ là hai mươi, nhiều nhất trong bảng tính này.

Bà Bạch bình thường đánh bài đều ở mức một đồng tiền là mười tệ, như vậy hơn một trăm ở đây chính là hơn một ngàn nhân dân tệ.

Ông Bạch gật đầu, dứt khoát nhét Tiểu Tịnh Trần vào trong lòng bà Bạch. Bà Bạch hơi ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó cũng không để ý, tâm trạng cũng khá lên rất nhiều. Bà ôm lấy khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Tịnh Trần, hôn mạnh một cái, “Bà nội dạy con đánh bài nha ~”

Tiểu Tịnh Trần liếc nhìn ông Bạch, bé gật đầu, sau đó giọng nói non nớt của trẻ con vang lên: “Con giúp bà nội gom bài.”

Bà Bạch cười như hoa cúc nở rộ, “Được, được, cục cưng giúp bà nội gom bài.”


Lần này đến phiên bà Bạch gom bài, quả nhiên bà nhường cho Tiểu Tịnh Trần. Nhưng bản thân Tiểu Tịnh Trần quá thấp bé, bé hì hục giơ chân đạp lên tay vịn ghế mới miễn cưỡng với tới được cái bàn chơi, sau đó cầm một quân mạt chược giao cho bà Bạch. Bà Bạch mỉm cười liếc nhìn, sau đó cả khuôn mặt lập tức cứng đờ.

Đôi mắt được chăm sóc rất tốt, chỉ có một vài nếp nhăn xung quanh của bà Bạch đột nhiên trừng lớn, bà hưng phấn hét to một tiếng, “Cống---!”

Một tiếng “cống” chấn động đất trời vang lên khiến những người đang có mặt trong phòng kinh ngạc đến mức nhảy dựng cả lên, kể từ khi vào bàn bà Bạch đã đen từ lúc bắt đầu chơi cho đến tận bây giờ. Bà đang muốn thêm bài thì bàn tay nhỏ bé của Tiểu Tịnh Trần lại vươn ra, “Bà nội, để con lấy giúp bà nhé.”

Khuôn mặt của bà Bạch hồng hào, “Được, được, cục cưng lấy giúp bà đi.”

Tiểu Tịnh Trần dưới sự dạy bảo của bà Bạch liền rút những con bài chưa lật đưa cho bà Bạch. Bà Bạch vừa mở ra đã nhảy lên kích động, thớ thịt toàn thân run lên: “Cống thượng khai hoa, ha ha ha --, cống thượng khai hoa---!”

Cống thượng khai hoa, mười một đồng tiền, hơn nữa còn là lượt lấy bài của bà, như vậy sẽ tăng thêm gấp ba, ván này bà thắng đến ba mươi ba đồng tiền.

Bà Bạch ôm Tiểu Tịnh Trần hôn một cái thật mạnh, “Bảo bối à, con chính là phúc tinh, là thần tài của bà!”

Tiểu Tịnh Trần cũng nở nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền, gò má ửng hồng, nhưng đôi mắt ngơ ngác như nai con của bé lại lộ ra sự hoang mang không hiểu, hai bàn tay chạm vào nhau…. Thế rốt cuộc bây giờ là tình huống gì nhỉ??

Bà Bạch ăn được quả ngọt, tuy bà không tin Tiểu Tịnh Trần có thiên phú trong việc đánh bài, nhưng bé là phúc tinh thì tuyệt đối không sai. Vì vậy mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, bà đều để Tiểu Tịnh Trần lấy bài giúp, nếu bắt được bài đẹp thì rất tốt, còn không bắt được thì cũng chẳng sao, chủ yếu là chơi vui thôi, kết quả...

“Cống--!”


“Cống thượng khai hoa, một nhà mười một cái, cám ơn nhé.”

“Hồ —— tự mạc đại bính bính, một nhà năm cái, cám ơn.”

“Hồ —— tự mạc tiểu thất đối, một nhà sáu cái, cám ơn.”

“Hồ —— tự mạc thất tinh, một nhà sáu cái, cám ơn.”

“Hồ —— tự mạc thanh nhất sắc, một nhà sáu cái, cám ơn.”

“Hồ —— tự mạc tự nhất sắc, một nhà mười hai cái, cám ơn.”

Bác gái cả, bác gái hai và bác gái ba: “...” Cả ba người cùng dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, trong đáy mắt lóe lên tia sáng xanh khiếp người. Tất cả những con bài quan trọng đều do chính bé bắt được, rốt cuộc là do vận đánh bài của bé quá tốt hay nhân phẩm quá xuất sắc đây hả?

Đôi tay bé nhỏ của Tiểu Tịnh Trần chọt vào nhau, mờ mịt nhìn ba bác gái, nở nụ cười để lộ ra hai lúm đồng tiền.

Bà Bạch xoa cằm, cũng xác thực suy đoán của mình. Nhóc con này mặc dù không biết đánh bài, nhưng vận đánh bài thì lại tốt đến mức nghịch thiên, dù là bài lớn hay bài nhỏ thì đều có thể thắng. Chẳng lẽ tin Phật lại có phúc lợi lớn đến vậy sao?

Chưa tới hai giờ sau, bà Bạch chẳng những thắng lại được số tiền đã mất, mà còn buôn may bán đắt đầy một cái bát lớn. Cầm những tờ nhân dân tệ màu hồng trên tay, bà Bạch dứt khoát chia một nửa tiền lời cho Tiểu Tịnh Trần, đồng thời cũng hôn mạnh lên mặt bé mấy cái, tâm trạng tốt ngang ngửa với ánh mặt trời mùa xuân sau cơn mưa tuyết.

Ba tên nhóc bị cưỡng chế lau nhà cả buổi tối dùng ánh mắt ghen ghét đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần. Tiền tiêu vặt gì đó... không bao giờ chê nhiều biết không!

Bà Bạch liếc nhìn ba cháu trai của mình, cũng đưa cho mỗi đứa một tờ tiền màu đỏ, “Mấy đứa cũng đừng trừng mắt nữa, ai cũng có phần cả.”


Bốn nhóc cùng với Đại Sơn và Tiểu Sơn đang tập trung càn quét boss đến choáng váng mặt mày, nghe thấy lời bà Bạch nói thì giống như mèo mù ngửi thấy mùi cá tanh vậy, nháy mắt vứt bỏ máy chơi game, tất cả đều chạy tới vây xung quanh bà Bạch. Bà Bạch thắng được nhiều tiền nên tâm trạng cũng rất tốt, không thèm để ý. Dù sao cũng là cháu mình cả, cho thì cho thôi.

Bà Bạch thấy một xấp tiền mặt gần hết thì rốt cuộc mới kịp phản ứng, nhìn chằm chằm bốn người con trai và ba nàng dâu chẳng biết từ lúc nào đã vây xung quanh bà, “Mấy đứa đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ muốn lấy tiền của bà già này hả?”

Bạch Ấu Cảnh nở nụ cười như tên vô lại, vô cùng chân chó đấm chân cho bà Bạch. Bác ba Hạ Linh Chi cũng hỗ trợ chồng mình nắn vai cho bà, “Ai dà, mẹ à, bọn con có lớn hơn nữa thì vẫn là con trai và con dâu của mẹ mà. Sắp sang năm mới rồi, cũng phải được cho chút tiền mừng tuổi chứ!”

Bốn anh em cùng tên Cảnh cộng thêm ba nàng dâu đều đã thành đạt trong sự nghiệp rồi, vốn cũng chẳng để ý tới chút tiền cỏn con như vậy, chẳng qua cũng chỉ muốn dỗ cho bà cụ vui vẻ mà thôi. Tiền dưỡng lão bọn họ đưa cho cha mẹ mình hàng tháng cũng không biết là bao nhiêu, Tết cũng có lì xì hiếu kính, hiện giờ xin tiền cũng chỉ để cho vui thôi.

Ông Bạch và bà Bạch chưa bao giờ phải buồn khổ vì tiền. Mặc dù ông Bạch làm người công chính liêm minh nhưng cũng không chịu để bà Bạch phải đi kiếm tiền. Đó cũng là lí do vì sao sự hiếu thuận xuất phát từ tận đáy lòng của con cháu đối với họ còn quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Bọn họ phú quý cả đời, già rồi thì càng sẽ để ý đến “Gia đình hòa thuận, vạn sự hưng thịnh“.

Bà Bạch cười mắng từng người một xong lại tiếp tục phát tiền. Kết quả là ba người anh và ba chị dâu đều đã được phát tiền xong, đến lượt Bạch Hi Cảnh thì trên tay bà Bạch đã không còn đồng tiền nào nữa. Bà Bạch chớp mắt, xấu hổ cười nhìn Bạch Hi Cảnh mặt không cảm xúc, toàn thân đang tỏa ra khí lạnh, cười xấu hổ: “Vậy... để mẹ vào phòng lấy thêm.”

“Không cần.” Bạch Hi Cảnh buồn bực hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như ngàn con dao liếc nhìn sang ba anh trai và ba chị dâu một lần, nhất là vẻ mặt cười ranh mãnh như hồ ly trộm được đào của vợ chồng anh ba kia.

Hai bàn tay nhỏ xinh của Tiểu Tịnh Trần vươn ra kéo kéo tay áo của Bạch Hi Cảnh, nhón chân lên đưa một xấp tiền giấy tới trước mặt Bạch Hi Cảnh, “Ba, cho ba nè!”

Trời đông giá rét trong nháy mắt hóa thành mùa xuân ấm áp, bức tường đằng sau Bạch Hi Cảnh như có trăm hoa nở rộ đang thi nhau khoe sắc. Bạch Hi Cảnh xoay người bế Tiểu Tịnh Trần, cầm đống tiền trong tay Tiểu Tịnh Trần lên lắc vài cái, đắc ý nhìn ba anh trai và ba chị dâu, hừ, ông đây có con gái tri kỉ, không chấp với mấy người!

Bạch Nhạc Cảnh, Bạch Nghi Cảnh và Bạch Ấu Cảnh: “...” Trẻ con!

Kiều Lam, Trác Mai và Hạ Linh Chi: “...” Vô vị!

Hừ——!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui