Vậy là, nữ chúa trùng tộc không sao cả, nhưng vị thái tử mới ra đời của trùng tộc lại đi tong rồi.
Chính hành động này đã chọc đến tổ ong võ vẽ, tất cả tinh hệ gồm những nơi làm tổ của trùng tộc đều bắt đầu trở nên bạo động, làm cho nhóm những binh lính quân đội tiên phong tấn công của Đế quốc sợ đến mức vắt chân lên cổ chạy thục mạng. Thế nhưng ngoài tầm dự liệu của mọi người là mãi đến khi bọn họ rời khỏi tinh hệ của trùng tộc cũng không nhìn thấy bóng dáng của một con côn trùng nào xuất hiện.
Nhóm quân đội tiên phong thở phảo nhẹ nhõm một hơi thật dài. Căn cứ theo quy định, bọn họ có thể ném bom cho nổ bất cứ một sào huyệt có trùng tộc nào, nhưng tuyệt đối không thể động vào hành tinh mẹ nơi có nữ chúa trùng tộc. Đây cũng giống như là hai quân đối đầu, bạn có thể bao vây các thành trì ở quân cảnh mà đánh phá náo loạn nhưng tuyệt đối không thể trực tiếp xông thẳng đến đô thành nhà người ta, ám sát Hoàng đế nhà người ta vậy. Điều phía trước là chiến tranh thông thường, bên nào cũng có thể thắng hoặc thua. Nhưng điều phía sau lại chính là mối thù đến chếtcũng không bỏ qua khi nước mất nhà tan.
Mắt thấy trùng tộc dường như không có ý muốn truy cứu. Mặc dù không biết nguyên nhân ra làm sao, nhưng những quân nhân của Đế quốc cũng sẽ không ngu đến mức đi báo cáo lên trên về sai lầm của mình. Vậy là, lỗi lầm trí mạng này liền bị che giấu đi hoàn toàn.
Điều kiện hoàn cảnh của trạm gác tuyến đầu mặc dù có gian khổ, nhưng có một nhóm chiến sĩ tính tình chân thật làm bạn, Lolita Royal cảm thấy những ngày sống ở nơi đây thậm chí còn thoải mái hơn nhiều khi ở trên chiến hạm tuần tra. Ít nhất con người ở đây sẽ không bởi vì sự chăm sóc đặc biệt của Kurt Will dành cho cô mà phân biệt đối xử với cô. Dù cho sự đối xử đặc biệt này có lúc tốt, có lúc xấu, nhưng đều không phải là những thứ mà cô muốn.
Đương nhiên rồi, thu hoạch lớn nhất của Lolita Royal chính là cô đã học được cách sử dụng bộ giáp làm bằng máy móc. Cô không được trải qua sự giáo dục qua hệ thống chính thức, không được học trong những trường quân đội chuyên ngành. Thế nhưng dưới sự huấn luyện của nhóm người Edward, cô đã trở thành một chiến sĩ điều khiển người máy chiến đấu ưu tú. Thiên phú chiến đấu bằng người máy chiến đấu của cô là điều không thể nghi ngờ gì, thậm chí cô còn khiến cho vô số những người đã điều khiển người máy lâu năm cảm thấy đủ các loại ngưỡng mộ, ghen tỵ, hận.
Nhóm người của Edward và Rossel đã dựa trên số đo của cô mà chế tạo, lắp ráp ra một bộ người máy hệ chiến đấu cho cô. Mặc dù người máy không được xinh đẹp và hoàn mỹ như những bộ người máy chiến đấu được sản xuất nguyên bộ, thế nhưng tất cả tính năng của nó lại có thể điều chỉnh căn cứ theo nhu cầu của người sử dụng, có thể phát huy một cách hoàn hảo những ưu điểm của người điều khiển máy. Cho nên người máy chiến đấu tự lắp ráp có lẽ không được như người máy chiến đấu được sản xuất nguyên bản nhưng nếu được thêm vào một người điều khiển độc nhất vô nhị, thì sức chiến đấu của nó tuyệt đối sẽ vượt xa so với người máy chiến đấu được chế tạo công nghiệp.
Nhưng số lượng chuyên gia chế tạo máy móc có thể đủ khả năng chế tạo ra một bộ người máy chiến đấu tự tạo hoàn hảo của Đế quốc, tính ra thì còn chưa ược mười đầu ngón tay. Mà may mắn thay, Edward vừa hay lại chính là một trong những người đó. Nếu như không phải đắc tội với một gia tộc lớn thì tiền đồ của anh ta chắc chắn sẽ không thể ước lượng được.
Lolita nhận được bộ người máy chiến đấu thuộc về riêng mình, cô quả thật là sắp vui đến phát điên rồi. Cô lại nhờ Rossel giúp mình làm một cái nút không gian chứa đồ. Cơ giáp quá to không thể lúc nào cũng mang theo bên mình, nhưng chỉ cần bỏ nó vào cái nút không gian nhỏ bé thì có thể treo nó trên thắt lưng giống như một chùm chìa khóa vậy. Thế là, trên thắt lưng của Lolita Royal trong một thời gian rất dài đều có treo một móc khóa trang trí nho nhỏ có màu đỏ
Mà móc khóa trang trí này lại được bản thân Lolita Royal rất ưa thích, quả thực có thể nói là thích đến không nỡ buông tay.
“Cắt! Được rồi, hôm nay quay đến đây thôi. Mọi người có thể đi về nghỉ ngơi rồi!”
Rạng sáng lúc một giờ, Spielberg Roth cuối cùng cũng đại từ đại bi mà buông tha cho nhóm quân tốt bé nhỏ. Thời gian ra mắt của bộ phim dự tính là rơi vào khoảng dịp Tết ở Hoa Hạ. Ai bảo nữ chính và nam chính lẫn nam phụ số một cũng đều là người Hoa Hạ chứ. Cho nên, tiến độ có chút gấp gáp, phần chế tác sau khi quay xong cũng phải mất không ít thời gian.
May mắn là đây chỉ là một bộ phim điện ảnh, trọng điểm đều đặt ở trên nữ nhân vật chính, những nhân vật khác chỉ là bóng dáng lướt qua nhẹ nhàng.
Các nhân viên và diễn viên chống đỡ đến mức đôi mắt choáng váng như kính vạn hoa lập tức kéo lê đôi chân nặng trình trịch của mình trở về khu trọ nghỉ ngơi. Tiểu Tịnh Trần cũng mang đôi mắt to trống rỗng mờ mịt của mình quay trở về gian phòng, đi tắm rửa rồi lên giường ngủ. Kết quả là cô bé vừa mới bước ra khỏi thang máy rồi rẽ về bên trái thì đột nhiên nghe thấy có người đang gọi mình: “Tịnh Trần!”
Tiểu Tịnh Trần ngẩn người một lúc, quay đầu lại thì nhìn thấy Bạch Hi Cảnh đang đứng ở phía bên phải của thang máy, nhìn cô bé với đôi mắt bất đắc dĩ, nói: “Tịnh Trần à, con đi nhầm hướng rồi, phòng ngủ của chúng ta ở bên này mà.”
“Ồ.” Tiểu Tịnh Trần đáp một tiếng, nhìn về phương hướng mà vốn dĩ mình định đi một cái, sau đó dứt khoát xoay người lại, đi về phía Bạch Hi Cảnh.
Bạch Hi Cảnh xoa nhẹ trán của cô bé, nói: “Có phải là mệt rồi hay không? Tinh thần của con dường như không được tốt lắm.”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu một chút, nhẹ nhàng dựa mình trên cánh tay của Bạch Hi Cảnh đáp: “Đầu con hơi đau.”
“Đây là do con ngủ quá ít, quá mệt mỏi đó.” Bạch Hi Cảnh ôm lấy đôi vai của cô bé rồi đi về phía phòng ngủ, nói: “Buổi tối hôm nay con hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai đừng vội vã thức dậy làm gì. Ba sẽ nói với đạo diễn, trong hai ngày tới quay cảnh của những người khác trước.”
“Vâng.” Mặc dù mạch phim là quá trình trưởng thành và trải nghiệm của nữ chính, nhưng trong đó cũng có không ít những cảnh quay không có sự xuất hiện của nữ chính. Ví dụ như cảnh các quan chức cấp cao tranh luận về vấn đề liên quan đến tội danh gián điệp của Lolita Royal. Ví như đoạn diễn những hành động bất thường của kẻ đứng đầu đội quân hải tặc tinh tế Đông Phương sau khi Lolita Royal rời khỏi. Lại ví như sự đau khổ của Kurt Will vì không thể trợ giúp được gì sau khi Lolita Royal bị lưu đày đến trạm canh gác nơi tiền tuyến...
Mỗi một bộ phim điện ảnh thể hiện cả một câu chuyện, ngoại trừ các nhân vật ra, diễn biến của mạch truyện cũng cần phải được xây dựng đầy đủ, nếu không nó sẽ trở thành phim rác.
Spielberg Roth là một người làm việc gì cũng cầu toàn, nếu không ông cũng sẽ không nghĩ hết mọi loại biện pháp để dụ Bạch Hi Cảnh đến làm nam chính. Ai bảo chiếc cằm tinh tế trong “Ngân Hà đế quốc” đó là của anh chứ. Nếu như mà đổi người diễn, vậy thì nó nhất định sẽ trở thành một lỗ hổng trong cả bộ phim. Dù cho không có ai canh cánh về cái vấn đề nhỏ nhặt như thế này nhưng ông đạo diễn Spielberg Roth cũng sẽ không cho phép xuất hiện bất cứ một lỗi nào to đùng như thế này trong các bộ phim điện ảnh của mình.
Bạch Hi Cảnh đã mở miệng thì ông Spielberg Roth có còn đất mà từ chối hay sao?
Vậy là ngày hôm sau, Tiểu Tịnh Trần ngủ thẳng một giấc no nê đến tận buổi trưa. Mở đôi mắt ra, cô bé tỏ vẻ tinh thần phấn chấn, nghỉ nơi đầy đủ mà vươn người một cái, vừa quay đầu nhìn sang thì đã thấy Bạch Hi Cảnh ngồi ở bên mạn giường đang đọc sách. Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ kính trong suốt, như dát lên một lớp ánh kim trên gò má hoàn mỹ không tì vết nào của anh.
Bạch Hi Cảnh hơi nghiêng đầu quay lại nhìn, hỏi: “Con tỉnh rồi?”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu đáp. Đôi mắt cô bé cong lên, cười để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh. Bàn tay nhỏ níu lấy cái chăn được Bạch Hi Cảnh đắp đến dưới bụng nhỏ rồi bò dậy, ôm lấy cái cổ của Bạch Hi Cảnh cho anh một nụ hôn chào buổi sáng. Đương nhiên là hôn lên trên má. Sau đó, cô bé nói: “Ba ơi, chào buổi sáng.”
Bạch Hi Cảnh hơi sững người, sau đó liền nghĩ đến thói quen của người phương Tây là khi gặp mặt sẽ thích hôn người khác để tỏ ra thân cận. Tiểu Tịnh Trần phỏng chừng là nhìn thấy những người trong đoàn làm phim làm chuyện này nên mới bắt chước như vậy. Vậy là Bạch Hi Cảnh cũng không quá để tâm, anh chỉ đặt một nụ hôn lên trán của cô bé, nói: “Chào buổi sáng.”
Sau khi ăn sáng xong, lúc hai cha con đến đoàn làm phim thì đã là hai giờ chiều rồi. Spielberg Roth dứt khoát không thèm để ý hai cha con mà chỉ một lòng chăm chú, hướng về những diễn viên đang tiến hành quay phim hô hét. Bởi vì thiên phú kỳ dị từ trước đến nay không bao giờ bị NG của Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần và cả bản năng kỳ quái càng diễn càng trở nên yêu nghiệt của Hoa Thất Đồng, những diễn viên khác chỉ có thể nhận quả đắng về mình. Làm gì có diễn viên bình thường nào là sẽ không bị NG chứ?
Ngay cả ảnh hậu và ảnh đế đều không có khả năng này đâu!
Nhưng đạo diễn Spielberg Roth lại không thèm quan tâm đến những điều đó. Bạch Hi Cảnh, Tiểu Tịnh Trần và Hoa Thất Đồng đều không phải là diễn viên chuyên nghiệp được đào tạo bài bản, vừa hay có thể dùng bọn họ để đả kích những vị ảnh đế, ảnh hậu mắt cao quá đầu này một chút. Nói ra thì toàn là nước mắt đó!
Mặc dù đã được ngủ một giấc êm đẹp, nhưng sắc mặt của Tiểu Tịnh Trần vẫn hơi tái. Đạo diễn Spielberg Roth cũng không vội đi nô dịch cô bé mà chỉ để cho cô nghỉ ngơi thật tốt trong hai ngày tới. Tiến độ quay phim hiện nay đã vô cùng lý tưởng, chỉ còn lại cảnh cao trào cuối cùng và vài đoạn ngắn nho nhỏ nữa thôi.
Trong hai ngày nghỉ của Tiểu Tịnh Trần, mỗi ngày ngoại trừ thời gian ăn uống và nghỉ ngơi ra, tất cả thời gian còn lại cô bé đều ngây người ra. Dù sao cô bé cũng xem không hiểu người khác quay phim như thế nào, ưu thế của những người chuyên nghiệp là thứ mà cô bé học cũng không hiểu. Mỗi lần đến lúc mèo Ba Tư Đông Phương và đại yêu nghiệt Kurt chạm mặt thì cô bé mới thấy vui vẻ.
“Tịnh Trần! Tịnh Trần!”
Bạch Hi Cảnh cầm đũa vung qua vung lại ở trước mặt Tiểu Tịnh Trần, Tiểu Tịnh Trần đang ngơ ngác bỗng nhiên tỉnh lại, mơ hồ chớp đôi mắt của mình nhìn về phía cha. Bạch Hi Cảnh hơi cau mày, đem một miếng thịt thăn đang ở trên chiếc đũa của cô bé gắp vào bát của mình hỏi: “Con đang nghĩ gì thế?”
Tiểu Tịnh Trần mặc dù thích ngơ ngác, nhưng lúc ăn cơm, từ trước đến giờ cô bé đều rất chăm chú, càng đừng nói đến chuyện trong lúc thất thần mà suýt chút nữa nhét thịt vào trong miệng mình như thế này. Hơn nữa thịt này lại còn là thứ được gắp ra từ bát của anh nữa chứ. Điều này đối với một vị tiểu hòa thượng tuân thủ giới luật một cách nghiêm ngặt trong hai mươi năm mà nói, tuyệt đối là chuyện không bình thường chút nào.
Bạch Hi Cảnh không khỏi có chút lo lắng. Anh sờ lên trán của cô bé, thấy cô bé không bị sốt, anh liền hỏi: “Có phải con cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không?”
Tiểu Tịnh Trần lắc lắc đầu, ngậm lấy chiếc đũa rồi nhai miếng cơm còn đầy trong miệng mình, đôi mắt to long lanh nước của cô bé nhìn trông giống y như một con sóc nhỏ.
Bạch Hi Cảnh hiểu rõ Tiểu Tịnh Trần. Cô bé từ nhỏ đến lớn đều rất đơn thuần, mô hình tư duy còn đơn giản hơn của một đứa trẻ. Vẻ giận dữ hay vui vẻ đều luôn luôn bày hết ra trên khuôn mặt, căn bản không có tâm tư gì, không có khả năng có chuyện lại giả vờ là không sao hết. Hơn nữa cô bé từ trái tim đến biểu hiện đều đặt hết niềm tin vào cha mình, sẽ không giấu giếm Bạch Hi Cảnh bất cứ một chuyện nào. Nếu cô bé đã nói là không cảm thấy khó chịu ở đâu, vậy thì chắc chắc cô bé cũng sẽ không có chút nào không khỏe, thế nhưng...
Bạch Hi Cảnh lại luôn cảm thấy có chút gì đó không ổn lắm. Anh có lòng muốn trò chuyện với cô bé thêm vài câu nhưng lại không biết nên nói gì. Nói quá cao thâm thì cô bé nghe không hiểu, nói quá nông cạn thì cũng chỉ là vô ích. Vậy là cuối cùng, anh chỉ đành phải nói: “Nếu như con cảm thấy không thoải mái ở đâu thì nhất định phải nói cho ba đấy. Biết chưa?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi lại tiếp tục chăm chăm bới cơm. Lông mày của Bạch Hi Cảnh vẫn luôn không giãn ra.
Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Tịnh Trần cầm lấy chai nước khoáng của mình, ngửa đầu lên uống. Hoa Thất Đồng cắn đầu đũa, giọng nói yếu ớt, nhắc: “Tịnh Trần! Đó là nước của chị mà!”
Tiểu Tịnh Trần sững sờ, cúi đầu xuống nhìn cái chai đang nằm trong tay mình. Trên thân chai quả thật có vẽ một bông hoa nhỏ ấu trĩ. Đóa hoa này là do một ngày nào đó cô bé tâm huyết dâng trào mà giúp Hoa Thất Đồng vẽ ra. Tiểu Tịnh Trần ngẩn người ra hai giây đồng hồ, trấn định đem cái chai đưa trả cho Hoa Thất Đồng rồi nói: “Trả cho chị.”
Hoa Thất Đồng không cũng không hề để bụng mà vẫy tay một cái, đáp: “Thôi bỏ đi, em uống đi, không đủ thì chị còn có nữa.”
Tiểu Tịnh Trần dứt khoát tiếp tục ngẩng đầu tu nước, một bình nước khoáng năm trăm mililit đã bị cô bé uống đến cạn sạch chỉ trong vài phút.
Lông mày của Bạch Hi Cảnh đã nhăn nhúm đến mức có thể kẹp chết hai con muỗi rồi. Tiểu Tịnh Trần mặc dù không kén chọn đồ ăn thức uống, hơn nữa còn tuân thủ nguyên tắc “lãng phí thức ăn là không đúng”, những đồ ăn mà người thân họ hàng và bạn bè ăn không hết thì cô bé đều có thể giải quyết sạch sẽ. Nhưng bởi vì nhận được sự ảnh hưởng của tính sạch sẽ với trình độ nhất định nào đó của Bạch Hi Cảnh, nên từ trước đến nay cô bé không uống nước trong cốc của người khác bao giờ, càng đừng nói đến khả năng bởi vì mất tập trung mà cầm nhầm cái chai trước đã được đánh dấu rõ ràng đó.
Điều này không khoa học!
Bạch Hi Cảnh buồn rầu một cách sâu sắc. Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan ngoãn, bất cứ một việc gì đều không hề giấu giếm cha. Thế nhưng hiện nay cô bé rõ ràng đang có tâm trạng, thậm chí tâm trạng còn nặng nề đến mức khiến cho tinh thần của cô bé trở nên hoảng hốt. Thế nhưng Cha Ngốc hỏi han, cô bé lại không chịu nói một lời nào.
Cha Ngốc cảm thấy trái tim thủy tinh dễ vỡ của ngươi cha nhị thập tứ hiếu đã nhận phải tổn thương sâu sắc.
Tiểu Tịnh Trần có tính cách tiêu chuẩn theo kiểu “không vì sự tốt xấu của hoàn cảnh hay sự vật bên ngoài mà cảm thấy vui mừng hoặc buồn phiền“. Gần đây cũng không xảy ra sự việc gì khiến cho hòa thượng nhỏ kích động cả. Thách thức giới hạn nhận thức của cô bé duy nhất chỉ có là...
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Bạch Hi Cảnh bắn về phía ông đạo diễn Spielberg Roth đã mơ hồ mang theo sát khí.
Chỉ đùa một chút thì không sao, nhưng nếu như làm tổn thương đến thế giới tinh thần của con gái bảo bối nhà anh, vậy thì đó chính là cái tội không thể nào tha thứ được rồi!
Thế nhưng, trên thực tế Tiểu Tịnh Trần thật sự là bởi vì sự kiện đánh nhau ở trên giường mà tinh thần trở nên hoảng hốt hay sao?
Cha Ngốc à, anh quá ngây thơ rồi đó!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...