Phim trường lúc này rất yên tĩnh, nhân viên đều lẳng lặng làm việc của mình, còn các diễn viên lại im ắng mà nghiên cứu kịch bản. Sự chú ý của tất cả mọi người đều như có như không mà cùng bay về một nơi, cùng một phương hướng.
Hai chân của Bạch Hi Cảnh vắt chéo ngồi trên ghế tựa, mười ngón tay đan chặt vào nhau, trên khuôn mặt là nụ cười nhẹ nhàng, phối hợp với ngũ quan tuấn tú, quả thật là giống như thần linh, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Cách anh khoảng cách xa, ở phía đối diện phía bên kia của trường quay, Hoa Thất Đồng đang ngồi nghỉ ngơi. Lúc này chị ta vẫn đang mang bộ dạng của nam giới, so sánh với Bạch Hi Cảnh thì thân hình của chị ta càng lộ rõ vẻ gầy gò và nhỏ yếu hơn, nhưng khí thế cũng không chịu thua kém.
Hai người cứ xa xa đối mắt nhìn nhau như thế, hai ánh mắt như chạm vào nhau tóe ra tia lửa điện tành tạch tành tạch.
Tiểu Tịnh Trần nhìn Bạch Hi Cảnh một chút rồi nhìn lướt qua Hoa Thất Đồng, mơ hồ mà túm lấy tóc tai mình. Mặc dù có chút không rõ đầu cua tai nheo, nhưng cái “máy cảm ứng cảm xúc chuyên dụng cho Cha Ngốc” đã cảm nhận một cách chính xác và rõ ràng tâm trạng không mấy tốt đẹp của cha mình. Vậy là Tiểu Tịnh Trần lắc lư cái mông nhỏ dạt đến bên cạnh Bạch Hi Cảnh, ngồi xổm xuống, ngước đầu nhìn anh, hỏi: “Ba ơi, ba đang tức giận sao?”
Ở góc độ này, Bạch Hi Cảnh vừa cúi đầu nhìn thì sẽ thấy được đôi mắt to trong suốt, thuần khiết của con gái. Đôi mắt lấp lánh vụt sáng đầy ánh nước giống hệt như con cún con đang vui vẻ nịnh nọt chủ nhân. Bạch Hi Cảnh nhìn mà trái tim lập tức mềm nhũn.
Ngay lập tức liền ném bay Hoa Thất Đồng sang một bên, Bạch Hi Cảnh cúi người xuống vuốt ve mái tóc ngắn mượt mà của cô con gái, nói: “Không đâu, ba không giận một chút nào hết.”
“Ồ.” Điều cha nói vĩnh viễn luôn là đúng, nếu như cha sai, vậy thì khẳng định là do bản thân cô bé đã có nhầm lẫn.
Vậy là, Tiểu Tịnh Trần lập tức đem cái “máy cảm ứng cảm xúc chuyên dụng cho Cha Ngốc” đang bị “trục trặc” đập tan thành mây bay.
Hoa Thất Đồng hơi hơi híp hai mắt lại, nhìn về phía hai cha con đang trong bầu không khí hòa hợp tốt đẹp dị thường ở phía đối diện kia, hung hăng nghiến răng hàm kèn kẹt.
Hiện giờ tâm tình muốn xốc cái bàn của ông Spielberg Roth cũng có luôn rồi. Con mẹ nó, khí thế của diễn viên còn mạnh hơn cả so với đạo diễn là tình huống quái quỷ gì đây. Mấy người rốt cuộc là muốn náo loạn đến thế nào hả. Spielberg Roth cũng đang nghiến răng, hung hăng đập mạnh quyển kịch bản một cái, tuyên bố: “Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, tiếp tục quay phim.”
Vậy là, Hoa Thất Đồng lập tức vui vẻ tung tăng nhảy chân sáo, xông thẳng vào vị trí chính giữa trường quay, kéo lấy cô gái nhỏ đang bám dính lấy cha mình, quay người chạy trở về nơi quay phim, nói: “Nhanh chút, nhanh chút, sớm quay phim xong thì có thể sớm được ăn cơm, đừng khiến cho đạo diễn bực mình.”
Vừa nghe đến ăn cơm, Tiểu Tịnh Trần dứt khoát không giằng co nữa. Đối với một kẻ tham ăn mà không thể ăn no đến mức hết sạch cơn đói mà nói, trong một số thời khắc đặc biệt, đồ ăn có địa vị cao hơn tất cả.
Lông mày của Bạch Hi Cảnh mạnh mẽ giật vài cái, hiện giờ là cảnh quay chính của nhân vật nam phụ, anh nhịn!!
Hừ! Đồ tiểu nhân đắc chí!
Tên tiểu nhân Kurt Will... không phải, là tên tiểu nhân Hoa Thất Đồng trong vai Kurt Will, lúc này được tính là đã tiếp cận được với Lolita Royal. Cũng giống như tất cả nam phụ trong vô số các bộ phim điện ảnh khác, anh ta đã bị nghị lực kiên định vững chắc của nữ chính làm cảm động một cách sâu sắc. Thế là anh ta bắt đầu có ý muốn giúp cô gái rèn luyện thể chất và kỹ năng vật lộn, thậm chí còn dạy cô một vài chiến thuật, chiến lược mà những chiến sĩ thông thường không có cơ hội được học.
Mối quan hệ của hai người dần dần được hâm nóng, đương nhiên, chỉ là từ một phía mà thôi.
Kurt Will là một vị Thượng tá. Trong căn cứ này dù cho không được tính là sĩ quan chỉ huy cấp cao nhất nhưng anh ta cũng phải đạt danh hiệu sĩ quan đứng số một số hai.
Tinh vực của Ngân Hà đế quốc quá rộng lớn, căn cứ quân sự quá nhiều, sĩ quan cấp tướng chỉ tồn tại ở bộ tổng tư lệnh trung ương của đế quốc hoặc là các cứ điểm quan trọng cấp một. Những sĩ quan chỉ huy đứng đầu trong các căn cứ quân sự thường đều là cấp tá, cho nên, Thượng tá đã là một quân hàm có đẳng cấp cao lắm rồi. Đặc biệt là người này trông có vẻ còn rất trẻ tuổi, tiền đồ tuyệt đối là không thể ước lượng được.
Lolita Royal đã không còn là cô thiếu nữ đắm mình trong các câu chuyện cổ tích tình yêu nữa. Cô chỉ coi đối phương trở thành một vị cấp trên mà tôn kính, cũng không hề nảy sinh ý tưởng phong hoa tuyết nguyệt gì với anh ta. Thế nhưng, Kurt Will lại nảy sinh ra sự hứng thú mãnh liệt với cô gái có vẻ ngoài thì yếu đuối vô hại, nhưng bên trong lại rắn rỏi ẩn nhẫn này. Là ai đã từng nói nhỉ, hứng thú chính là khúc nhạc dạo cho tình yêu, quả nhiên, Kurt Will đã động lòng rồi.
Nếu như nói trước đây Hoa Thất Đồng đóng giả con trai là màn nhập diễn mỏng manh, dễ bị lộ. Vậy thì hiện tại, chị ta đã có thể cưa cẩm cô em gái một cách vô cùng mê hoặc, giống như đám đàn ông thực sự, đến ngay cả bé ngốc Tiểu Tịnh Trần cũng cảm thấy Hoa Thất Đồng có gì đó không đúng lắm.
Hoa Thất Đồng là phái nữ, người chị ta yêu cũng là phái nữ. Xét theo quyền lợi, địa vị và thân phận của chị ta thì cũng chẳng có ai dám nói gì về chị ta, thậm chí có vài người ngu xuẩn còn muốn leo lên cao bằng cách tặng cho cô ta đủ các loại mỹ nữ. Hoa Thất Đồng biết được trong đầu óc của cô em Tiểu Tịnh Trần không có sợi dây thần kinh mang tên tình yêu, Bạch Hi Cảnh cũng tuyệt đối không để cho mình có cơ hội đưa cho con gái của anh ta sợi dây này.
Cho nên, Hoa Thất Đồng chỉ có thể đối xử tốt với cô bé, nhưng lại tuyệt đối không dám biểu hiện ra bất kỳ một ý nghĩ ám muội quá mức rõ ràng nào. Như thế không những không đạt được thiện cảm của Tiểu Tịnh Trần, mà ngược lại, sẽ khiến cho một vài người có lòng dạ không sạch sẽ bẻ sai tin tức đến mức mang lại những phiền phức lớn cho cô gái nhỏ.
Thế nhưng hiện tại không giống thế, bọn họ đang diễn kịch, Hoa Thất Đồng cô giờ đây chính là một chàng kỵ sĩ nam phụ có thể vì Tiểu Tịnh Trần mà ngay cả tính mạng cũng không cần. Chị ta có thể không chút hạn chế, không chút cố kỵ gì mà đem tình ý của mình biểu hiện ra bên ngoài. Vậy là Hoa Thất Đồng liền giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, một khi đã thoát ra là không thể dừng lại được. Đừng nói là đạo diễn, quay phim đứng sau ống kính máy quay, ngay cả những nhân viên quay phim đứng bên ngoài xem, thậm chí đến cả bà dì đưa cơm cũng đều có thể cảm nhận được tình ý nồng nàn của chị ta dành cho nữ chính.
Con mẹ nó, cô gái à, ở bên ngoài ống kính cô có thể rụt rè một chút không được sao!
Mà bất kể Tiểu Tịnh Trần bị Hoa Thất Đồng tỏ tình đủ kiểu có bao nhiêu mơ hồ, hồ đồ không rõ, cũng bất kể Cha Ngốc Bạch Hi Cảnh cảm giác sâu sắc nguy cơ bị người đào góc tường có bao nhiêu mâu thuẫn và ai oán, ít nhất đồng chí đạo diễn cũng rất vui mừng. Tục ngữ đã nói, giả vờ đến mức chân thật vậy giả chính là thật; thật đến mức giả thì giả cũng là thật. Ông không cần để ý đến tình yêu của Hoa Thất đồng là thật hay là giả. Ông chỉ biết rằng nếu quay như thế này thì cảnh quay sẽ vô cùng hoàn mỹ. Không cần bất cứ động tác gì, không cần bất cứ ngôn ngữ nào, dù cho chỉ là một ánh mắt, người xem cũng có thể nhìn thấy tình yêu nồng cháy như con thiêu thân lao đầu vào lửa của Kurt Will dành cho Lolita Royal.
Spielberg Roth cười như hoa nở, nói: “Bạch Hi Cảnh à, anh cần phải cố lên, nếu không đối tượng chính thức của Lolita Royal phải đổi người thật đó.”
Khán giả không để ý xem ai là nam chính ai là nam phụ, Bạch Hi Cảnh và Hoa Thất Đồng, hai diễn viên này đối với bọn họ mà nói cũng đều chỉ là người xa lạ. Không có định nghĩa là người đến trước sẽ làm chủ, ai diễn tốt bọn họ tất nhiên sẽ ủng hộ người đó. Mà hiển nhiên là, tính bi kịch của nam phụ càng khiến cho khán giả đồng cảm và yêu thích hơn, theo góc nhìn đó, địa vị của nam chính xác thực đang ngập tràn nguy cơ.
Sự xuất sắc của Lolita Royal là điều không thể nghi ngờ được, Kurt mượn lấy cơ hội điều động của mình mà đem Lolita Royal mang đến tiền tuyến. Anh biết được sự nguy hiểm nơi tiền tuyến, anh không muốn để cho cô gái yêu quý của mình đặt bản thân vào nơi có lửa đạn của quân địch. Thế nhưng, anh không có cách nào bỏ qua mong muốn mãnh liệt từ sâu dưới đáy lòng của cô gái ấy. Cô khát vọng chiến đấu, khát vọng trở thành một người chiến sĩ xuất sắc.
Lolita Royal từ một người lính bộ binh tầm thường trở thành một thành viên trong tổ hậu cần trên chiến hạm tuần tra, từ binh nhì thăng cấp thành sĩ quan cấp một. Cô nghiêm túc học tập tất cả những kiến thức mà bản thân có cơ hội tiếp xúc đến, giống như một miếng bọt biển khô khốc hút nước biển để lấp đầy bản thân.
Nhiệm vụ của chiến hạm tuần tra đương nhiên là đi tuần tra, xét trên nguyên tắc mà nói, hẳn là canh gác phòng ngừa các hành động tập kích và đánh lén của quân địch. Ngoại trừ kẻ địch ra, còn có một loại đồ vật trơn trượt lủi nhanh như cá chạch, được gọi là: Hải tặc giữa các vì sao.
Lại trong một lần làm nhiệm vụ của chiến hạm tuần tra, bởi vì sự tồn tại của nữ chính nên tàu tuần tra đã gặp đủ các thể loại đen đủi và đụng độ phải Hải tặc giữa các vì sao trong truyền thuyết.
“Báo cáo, trước mặt phát hiện một phi thuyền không rõ lai lịch, là phi thuyền dân dụng, số hiệu G31.”
“Thông báo cưỡng chế, khiến bọn họ dừng thuyền, tiếp nhận kiểm tra. Nơi đây là biên giới của hải vực, phi thuyền dân dụng không được phép thông hành.”
“Rõ.”
G31 chầm chậm dừng lại, bị chiến hạm tuần tra ngay sau nó lập tức bao vây lại. Chiến hạm tuần tra đã bắc nối ván cầu với phi thuyền dân dụng, tất cả chiến sĩ đều vũ trang đầy đủ mà tiến vào trong G31, sau đó... không có sau đó rồi. Nửa giờ đồng hồ về sau, tám chiến sĩ đi vào đã mất liên lạc với chiến hạm.
Chỉ huy trưởng của chiến hạm tuần tra không thể không xem trọng vấn đề này.
Chiến hạm tuần tra lập tức thu lại cầu nối giữa hai tàu, hạm đội lùi lại về phía sau, hy vọng có thể kéo xa khoảng cách giữa hai bên để tiện cho việc công kích bằng hỏa lực. Sau đó, khi cầu nối vẫn còn chưa được thu lại hoàn toàn, âm thanh của cuộc chiến tranh liền vang lên, pháo ion không chút tiếng động mà xuyên qua chiến hạm ở bên sườn của hạm đội tuần tra. Quay đầu lại nhìn, các chiến sĩ của chiến hạm tuần tra mới phát hiện bọn họ đã bị bao vây. Trên những chiếc phi thuyền dân dụng cải trang đến thay đổi hình dáng hoàn toàn kia đều được vẽ một ký hiệu thống nhất.
Một con cá voi to đùng đáng yêu đang nở nụ cười!!!
Ký hiệu có chút đáng yêu này rất khó có thể khiến cho những người không biết rõ nảy sinh ra cảm giác sợ hãi khủng khiếp. Thế nhưng khi nhìn rõ hình vẽ dường như do đứa trẻ con nghịch ngợm, nguệch ngoạc ra vài nét trên những phi thuyền đó, cả hạm đội tuần tra liền hoang mang.
“Đây là Cá Voi Trắng, Cá Voi Trắng làm sao có thể xuất hiện ở biên cảnh của tinh vực chứ, điều này không khoa học!”
“Làm thế nào giờ, nghe nói Cá Voi Trắng hung dữ đến dị thường, từ trước đến nay không để người sống, chúng ta lần này chết chắc rồi.”
“Tôi làm sao có thể đen đủi vậy chứ, lần đầu tiên tham gia chiến hạm tuần tra liền gặp phải Hải tặc ngân hà.”
“Đủ rồi đó nha, có thể chết trên tay của Cá Voi Trắng, ít nhất cũng còn là liệt sĩ.”
Có thể lên tiền tuyến thì không có người nào là sợ chết cả, nhưng chết cũng có rất nhiều loại, hoặc là nhẹ tựa lông hồng, hoặc là nặng tựa Thái Sơn. Hiển nhiên, chết trong tay Hải tặc giữa các vì sao Cá Voi Trắng tuyệt đối thuộc về loại phía sau. Bởi vì bọn họ sẽ phải dùng sinh mệnh để đảm bảo uy danh hiển hách của Cá Voi Trắng.
Mặc dù đã xác nhận đối phương là Hải tặc giữa các vì sao hung hãn ác độc nhất, chiến hạm tuần tra tự biết kết cục chỉ có con đường chết, liền dứt khoát lấy niềm tin dũng mãnh không run sợ trước cái chết mà huy động tiến công hết mình. Cả vùng tinh vực này trong chớp mắt liền bị lửa chiến chiếu sáng, hiện trường phải gọi là thảm thiết vô cùng...
“Chỉ huy trưởng, đối phương yêu cầu truyền tin.”
“Tiếp nhận đi.”
“Rõ.”
Trên màn hình trung ương trong phòng chỉ huy là một màn trắng như tuyết, cả căn phòng chỉ vang lến tiếng của một người đàn ông trẻ tuổi: “Hôm nay tâm trạng của ông đây tốt, giao súng ống không giết người. Ông đây chỉ cần đồ vật, các ngươi đem vật tư, vũ khí, trang bị đồng loạt giao ra đây, ông đây sẽ đối xử tử tế với tù binh.”
Rõ ràng là lời lẽ tục tằng vô cùng, thế nhưng được giọng nam lạnh lùng này nói ra, lại không hiểu sao mang theo một loại yên tĩnh, sạch sẽ giống như gió xuân thổi lướt qua trên thảm cỏ xanh xanh. Người ta nghe mà dường như cả linh hồn đều thả lỏng thư thái.
Không hề lộ mặt, nam chính là một nửa của couple chính chỉ dùng giọng nói của mình liền chinh phục tất cả mọi người đang có mặt ở hiện trường.
Bạch Hi Cảnh và Hoa Thất Đồng PK, hiệp đấu thứ nhất, lấy giọng nói đàn ông chân chính để gian lận, Bạch Hi Cảnh thắng mà không cần dùng vũ lực... mới là lạ đó!
Trên thế giới này, có người thích người đẹp, tự nhiên cũng có người thích giọng nói hay. Giọng nói cũng là món quà trời ban cho một người. Hoa Thất Đồng dù sao cũng là phái nữ, dù cho giọng nói có trung tính thế nào, thì âm thanh của chị ta cũng không có khả năng truyền đạt ra cảm giác nam tính thuần túy như của Bạch Hi Cảnh được.
Giọng nói của đàn ông không nhất định phải thô ráp, không nhất định phải khàn khàn, cũng không nhất định phải gợi cảm, chỉ cần có thể khiến cho người nghe động lòng, vậy là đủ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...