Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu nhìn tên cao to, trịnh trọng nói: “Nếu như anh còn dám chen vào hàng của tôi thì tôi vẫn sẽ đánh anh!”

Vốn dĩ có thức ăn ngon mà không được ăn đã khiến em gái ham ăn phải nén giận rồi. Khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi mà còn bị người khác chen ngang, bao cát đưa đến tận cửa thì không thể lãng phí được. Dù sao thì quan điểm thiện ác của bé vốn dĩ đã sai lệch so với những đứa trẻ bình thường khác. Có điều, đã sống nhiều ngày ở đây, bé cũng hiểu được một chút quy tắc dưới núi, là không phải cứ muốn đánh nhau là đánh. Nếu người khác không trêu chọc bạn mà bạn lại đi đánh người ta thì là bạn sai. Tiểu Tịnh Trần là bé ngoan, không làm việc sai trái, rước thêm phiền phức cho ba mình. Bé bình tĩnh liếc nhìn tên cao lớn rồi quay đầu nhìn cậu nhóc phía sau, nở nụ cười đến lông mày cũng cong lên: “Bạn chơi trước đi!”

Nó do dự nhìn tên cao lớn đang ngồi trên mặt đất tức giận trợn trừng mắt, nghiến răng thật mạnh một cái rồi nói một câu cảm ơn với Tiểu Tịnh Trần, sau đó thật sự trèo lên thang dây. Tên cao to tức giận đến mức lỗ mũi phun ra lửa, đây rõ ràng là đang khiêu khích nó mà, khốn kiếp!

“Thằng nhóc thối, mày tự tìm chết!”

Tên cao to hung ác gào lên một tiếng, sau đó nhào về phía Tiểu Tịnh Trần.


Kết quả, nó chỉ một lòng chú ý đến tên nhóc khốn kiếp đã hại mình mất thể diện mà không nhìn thấy Tiểu Thất vừa chơi xong một vòng đã quay lại. Vốn dĩ Tiểu Thất nhìn thấy đứa trẻ theo phía sau chính mình là một bé gái khác đã cảm thấy hết sức kỳ lạ, vừa hỏi mới biết được là em gái mình nhường cho người ta. Tiểu Thất cũng không suy nghĩ nhiều, trực giác mách bảo cậu rằng chắc em gái mình còn quá nhỏ, không dám chơi trò chơi phức tạp như thế này. Đương nhiên, lúc này, bản thân cậu đã hoàn toàn quên mất bộ dạng dũng mãnh trước đó của em gái mình rồi.

Sau khi leo lên đảo mạo hiểm thì không thể đi ngược trở lại, thế là Tiểu Thất nhanh chóng chơi hết một vòng, sau đó vội vàng chạy như bay trở về. Kết quả liền nhìn thấy tên to con chết tiệt thích chen ngang kia đang định ra tay đánh em gái của mình. Khốn kiếp, mày chen ngang ông đây đã nhịn lắm rồi, dù sao thì cũng chưa chen vào hàng của ông. Nhưng thằng súc sinh nhà mày lại dám động tay chân với em gái của ông, đúng là không coi nhà họ Bạch ra gì mà!

Thế là, vũ trụ nhỏ của Tiểu Thất trong nháy mắt nổ tung, xông lên như bò tót nổi điên, đụng thẳng vào người tên cao to: “Khốn kiếp, dám bắt nạt em gái tao, tao đánh chết mày!!”

Tên cao to vốn không chú ý đến Tiểu Thất đang chạy tới, kết quả liền bị đụng phải, ngã nhào xuống đất một lần nữa. Tiểu Thất tiếp tục nhào đến, tay đấm chân đá: “Đánh chết mày, đánh chết mày, dám bắt nạt em gái tao, tao đánh chết mày!”

Lúc này, Tiểu Lục đi mua kẹo cũng vừa quay lại, nhìn thấy Tiểu Thất đang đánh nhau với người ta. Cậu không hỏi gì, nhét cây kẹo que vào trong tay Tiểu Tịnh Trần, sau đó không nói hai lời liền nhảy vào giúp Tiểu Thất đánh tên cao to kia.


Tên cao to ngay từ đầu đã bị cú đụng bất ngờ của Tiểu Thất làm cho bối rối, vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đã phải chịu những cơn mưa đấm đá giáng xuống người. Sau đó Tiểu Lục cũng xông vào theo, mưa to gió lớn thăng cấp thành giông lốc, tên cao to kia liền đầu hàng luôn.

Tiểu Tịnh Trần chớp mắt nhìn Tiểu Lục, Tiểu Thất đang chiếm ưu thế. Bé chậm rãi xé vỏ kẹo, nhét cây kẹo mút tròn vào miệng, cuối cùng vị đắng chát cũng đã tan đi. Bọn trẻ đều thích xem náo nhiệt, hôm nay nhìn thấy có người đánh nhau nên cũng không thèm chơi đảo mạo hiểm nữa, vây quanh thành một vòng tròn đứng nhìn. Có vài đứa to gan lớn mật còn giơ nắm đấm cổ vũ: “Hay, hay, đánh đi, đánh chết nó đi!”

Tiểu Lục, Tiểu Thất càng đánh càng hăng, tên cao to kia mãi mới hoàn hồn, cuối cùng cũng phản ứng lại. Là bá chủ một phương, từ trước đến chỉ có nó đánh người khác, lúc nào thì đến lượt người khác ấn nó xuống đất mà đánh như thế này đâu chứ. Đây quả thực là sỉ nhục những chiến tích huy hoàng của nó. Cơn giận từ trong lòng càng bạo phát, nó gào lên một tiếng, sau đó đột ngột vùng dậy từ dưới mặt đất, đánh thật mạnh về phía Tiểu Thất ở bên phải. Tiểu Thất là người đầu tiên ra tay đánh nó... Đương nhiên, đứa bé nào đó làm nó mất mặt đầu tiên liền vinh quanh trở thành kẻ vô hình.

Bất luận là so về thân hình hay là sức lực thì Tiểu Thất đều thua xa. Lúc trước, vì đánh bấtngờ nên mới đánh ngã được tên cao to, bây giờ nó đột nhiên nổi đóa, vì thế, Tiểu Thất không kịp phản ứng lại nên đã bị nó đè mạnh xuống đất. Nó cưỡi lên người Tiểu Thất, nắm đấm đánh lên mặt Tiểu Thất rất dữ dội: “Dám đánh tao, tao đánh chết mày, khốn kiếp, tên khốn kiếp, tao đánh!”


“Không được phép đánh em trai tao.” Tiểu Lục hét lớn một tiếng rồi nhảy lên lưng tên cao to, một tay túm lấy tóc nó, một tay túm lấy tai nó ra sức kéo. Tên cao to bị đau liền hét lên một tiếng, quay lại túm lấy vai rồi nắm lấy tóc Tiểu Lục cũng kéo mạnh. Sức lực của nó còn mạnh hơn nhiều so với Tiểu Lục, Tiểu Lục đau đến chảy cả nước mắt, tóc cũng bị kéo rụng cả đám.

Kéo Tiểu Lục từ trên lưng hất ngã xuống đất, trong mắt tên cao to ánh lên tia sáng hung dữ, đánh một quyền về phía Tiểu Thất. Lần này, nếu như đánh thật thì Tiểu Thất cũng sẽ bị gãy ít nhất hai cái răng. Nhưng cô em họ nhỏ sẽ để cho kẻ khác đánh gãy răng ông anh họ của mình trước mặt bé hay sao?

Đối với trẻ con đang nhìn mà nói, nắm đấm to lớn dị thường đánh mạnh về phía mặt của Tiểu Thất, nhưng Tiểu Thất chẳng những không sợ, trái lại còn trừng to đôi mắt giận dữ như muốn khoét sâu vào thằng nhóc kia. Bộ dạng hung tàn tựa như con sói con bị chọc giận đó của cậu còn khiến người khác sợ hãi hơn cả tên nhóc đang đánh người.

Nắm đấm mạnh mẽ xé gió mà tới kia dừng lại cách gò má của Tiểu Thất hai centimet, không thể tiến thêm chút nào nữa, đương nhiên không phải lương tâm tên cao to trỗi dậy muốn tha cho Tiểu Thất, mà là... Tầm mắt của tên cao to chuyển động nhìn sang cổ tay của mình, một bàn tay nhỏ bé đáng yêu như móng vuốt mèo con đang nắm lấy cổ tay của nó. Nhiệt độ lành lạnh từ lòng bàn tay xuyên sâu vào mạch máu của nó, mang theo một xúc cảm khiến người ta run sợ.

Tên nhóc ngỡ ngàng ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy, trong sáng như quả nho mới được rửa sạch, Tiểu Tịnh Trần liếm que kẹo mút bên tay còn lại, tay còn lại nắm chặt cổ tay của nó dùng lực quăng đi. Sức lực mạnh mẽ không thể kháng cự ném nó ra khỏi người của Tiểu Thất. Tên nhóc lảo đảo vài bước vẫn chưa đứng vững, bỗng nhiên cổ tay lại bị một lực cực lớn kéo ngược trở lại, lại một lần nữa, nó bị ném đi không một chút khách khí nào, rơi thẳng vào trong hố cát.

Trong hố cát đều là cát mịn cho mấy đứa con gái chơi đồ hàng, bị quẳng vào đó chẳng đau chút nào, nhưng nó cảm thấy thể diện của mình như bị vỡ thành tám mảnh, đau quá, đau quá, đau quá!


Tất cả sự căm hận dâng lên tới đỉnh điểm, nó hung hăng đấm một cái xuống nền cát, bò dậy. Khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn nhào về phía Tiểu Tịnh Trần, hoàn toàn không đếm xỉa đến đối phương chỉ là một đứa bé mới cao tới ngực mình.

Tiểu Tịnh Trần đột nhiên nhướn mày, ngậm kẹo mút xông lên, bây giờ bé đã có đủ lý do để đánh cái bao cát này rồi.

Tiểu Tịnh Trần đã sớm nhịn đầy một bụng tức, Bạch Lạc Thần như âm hồn không tan bắt nạt bé, tự dưng bị phá giới ăn thịt, lại còn đống đồ ăn ngon đã ăn vào bị ép phải nôn ra ngoài… thù mới hận cũ cùng tính một thể, bé không thể đánh anh họ của mình ở nhà của bà nội, chẳng lẽ lại không cho bé đánh tên xấu xa dám ức hiếp mình và các anh ở bên ngoài hay sao?

Thế là Tiểu Lục, Tiểu Thất và đám trẻ con vây xung quanh cùng há hốc mồm, tận mắt chứng kiến cảnh hổ đội lốt mèo con trừng trị một con gấu mù không có mắt dám coi hổ là mèo mà khiêu khích. Tiểu Lục xoa mặt, Tiểu Thất xoa ngực, cả hai thân thiết đưa mắt nhìn nhau.

Lại nói, hai đứa bọn chúng mới lần đầu gặp mặt đã ra tay đánh em họ mà chỉ bị bé mượn nắm đấm của anh năm (Bạch Lạc Thần) đánh cho một cái thì thật sự đúng là Phật Tổ phù hộ mà, A Di Đà Phật, Phật Tổ từ bi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui