Đẳng Thập dứt khoát không đếm xỉa tới bộ não thỉnh thoảng co giật của Bạch Hi Cảnh, tiếp tục nói: “Anh tự mình rất rõ rồi còn gì, lúc đó sự nổi tiếng của Vô Tà bùng nổ rất kỳ lạ, giống như khơi dậy bạo loạn, thậm chí có không ít người hâm mộ có tinh thần thiếu chút nữa không bình thường, đó là vì cô bé dùng tiếng bước chân của mình ra ám thị cho tất cả mọi người có mặt tại đó. Cô bé đã thôi miên tất cả những người có thể nghe thấy âm thanh tại hiện trường, bao gồm cả chính mình!”
Bạch Hi Cảnh lạnh lùng nhìn anh ta một cái, không phản bác, ngược lại đã cho Đẳng Thập dũng khí, “Thế giới to lớn, không thiếu cái lạ, người bị thôi miên không ít, nhưng cũng chỉ là sơ sơ, bằng tiếng bước chân chưa tới một phút đồng hồ mà có thể thôi miên hàng nghìn người tại hiện trường, đây không chỉ là thuật thôi miên, nó đã có thể coi là một loại dị năng, dị năng hệ tinh thần.”
Nói đến đây, đáy mắt Đẳng Thập không hiểu sao lộ ra một tia kinh sợ “Người dị năng vốn đã rất ít, người dị năng hệ tinh thần lại càng quý hiếm, việc nước Mỹ phái đám người Allen tới bắt cóc cô bé cũng chẳng là điều gì đáng ngạc nhiên.”
Đẳng Thập vì cảm thấy Tiểu Tịnh Trần không đáng để đối phương điều động người dị năng tới nên mới che giấu, bây giờ lại nói người ta phái người dị năng tới bắt cóc là không có gì ngạc nhiên, đây căn bản chính là trước sau bất nhất. May là Bạch Hi Cảnh không biết cái ý nghĩ thật sự trong lòng anh ta, bằng không Cha Ngốc sẽ quả quyết hung hăng lột da anh ta đi bọc mì vắt chiên cay rồi.
Đẳng Thập gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Hi Cảnh, mưu tính muốn nhìn thấy gì đó từ trên mặt anh. Đáng tiếc, không có, cái gì cũng không có!
Đẳng Thập lại phát điên, ông đây đang nói con gái anh là người dị năng đấy, con mẹ nó có thể có chút phản ứng mà người thường nên có hay không hả! Fuck!
Cho dù Đẳng Thập kể chuyện, giảng đạo lý, nói nhiều tới mức ba hoa chích chòe như thế nào thì Bạch Hi Cảnh từ đầu đến cuối đều im lặng ngồi trên ghế, thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta, đáy mắt đến một chút gợn sóng cũng không có. Con gái mình tự mình biết, Tiểu Tịnh Trần căn bản không phải người dị năng, nếu như muốn nói dị năng, dị năng duy nhất của cô bé duy nhất chính là thiên phú võ học kia kìa.
Thôi miên là kỹ thuật cao thâm, đừng nói là đại não bị vi rút ăn mòn không phát triển hoàn thiện của Tiểu Tịnh Trần, đến ngay cả tội phạm chỉ số thông minh cao như Đại Sơn, Tiểu Sơn cũng không thể học được. Nhưng cô con gái nhà anh có đàn sư điệt chỉ sợ là thiên hạ không loạn, bọn họ vì xuất gia mà buông bỏ hồng trần, liền đem trái tim người phàm còn sót lại chất đống trên người tiểu sư thúc đáng yêu ngây thơ này.
Tiểu Tịnh Trần lớn lên ở chùa Bồ Đề từ nhỏ, khả năng bắt chước của trẻ con là mạnh nhất. Thế là, những hòa thượng giỏi giang kia từ lúc cô bé còn là nhi đồng đã dung nhập một cách âm thầm một vài khả năng đặc biệt vào nhất cử nhất động của cô bé. Với chỉ số thông minh của cô bé, không thể chủ động khống chế nên đã trở thành một phần bản năng của bản thân.
Cho nên trên thực tế, lúc đó Tiểu Tịnh Trần căn bản không biết chính mình đã dùng thuật thôi miên, nếu không cũng không tới nỗi thôi miên cả chính mình. Cô bé theo bản năng cảm giác được tình thế bất lợi cho mình khi đó, thậm chí có xu hướng áp chế chính mình, nên cô bé mới có thể không tự giác mà sử dụng ám thị, chuyển hóa tình thế bất lợi thành tình thế bảo vệ cho chính mình.
Đương nhiên chân tướng này không cần thiết phải nói cho những người không liên quan, tự mình biết là được. Thế là Bạch Hi Cảnh không chút áy náy ngầm thừa nhận suy đoán của Đẳng Thập, không đưa ra bất cứ giải thích nào. Vì vậy, sự ngầm thừa nhận của Bạch Hi Cảnh khiến cho cả người Đẳng Thập đều phát điên lên.
Bạch Hi Cảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Đẳng Thập đã giống như nhà khoa học sắp phát điên, khẽ cười nói, “Nếu như anh đã đánh giá cao người dị năng hệ tinh thần như thế, vậy tôi sẽ cho anh một cơ hội trở thành người dị năng hệ tinh thần!”
Đẳng Thập hơi sửng sốt, nhất thời có chút không phản ứng kịp. Nhưng Bạch Hi Cảnh đã đứng dậy rời đi, “Nhốt hắn ta vào phòng bí mật, tôi muốn xem xem tảng đá vỡ kia có thể phát huy tác dụng gì với loại người như hắn.”
“Rõ.” Tiểu Sơn lạnh lùng trả lời một tiếng.
Sắc mặt của Đẳng Thập biến sắc, kinh sợ tới mức nhảy dựng lên, “Anh không thể đối xử với tôi như vậy, Bạch Hi Cảnh. Tôi là nhân viên chính thức của Đặc khu quốc gia, anh không thể tự ý giam giữ tôi, càng không thể đem tôi ra làm vật thí nghiệm. Bạch Hi Cảnh, anh sẽ bị truy nã!”
Đáng tiếc, hai tay anh ta bị cái xích to nặng trói trên bàn, mà cái bàn lại giáp với đất, cho dù là anh ta giãy giụa như thế nào, ngoại trừ dây xích bị kéo kêu lạch cạch ra thì hoàn toàn là không có chút ích gì với tình cảnh của anh ta hiện tại.
Bước chân của Bạch Hi Cảnh đã ra tới cửa chợt dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng không hề có gợn sóng nhìn về phía Đẳng Thập đang run sợ, khóe miệng cong lên, cười nói, “Truy nã, anh cho rằng tôi quan tâm sao?!”
Đẳng Thập sửng sốt, sắc mặt nhanh chóng đen lại, Bạch Hi Cảnh đã rời đi, để lại câu nói cuối cùng…
“Ai dám truy nã tôi, tôi khen hắn một tiếng anh hùng!”
Đẳng Thập hồn bay phách lạc ngã trở lại ghế, tinh thần uể oải lộ ra một loại bi thương tuyệt vọng, từ thời khắc tính kế Bạch Hi Cảnh thì anh ta đã biết, kết quả nếu không thành công sẽ là hy sinh. Nhưng tốt xấu gì anh ta cũng là người của Đặc khu quốc gia, vốn nghĩ Bạch Hi Cảnh có tức giận thì ít nhất sẽ chừa cho anh ta chút đường sống, cho dù anh thật sự không sợ việc Đặc khu quốc gia sẽ tìm tới cửa vậy cũng cần giữ lại chút thể diện, ấy vậy mà không nghĩ rằng Bạch Hi Cảnh lại tuyệt tình như vậy.
Xem ra lần này đúng là chơi quá đà rồi!
Cửa nhà lao chậm rãi đóng lại, giống như phong tỏa con đường sống duy nhất của anh ta.
Trở về phòng ngủ, Bạch Hi Cảnh phủi mái tóc dính tuyết, cởi bỏ áo ngoài, tháo cà vạt, cả người lộn xộn tới mức mất hình tượng nhào lên chiếc giường lớn, nghỉ ngơi một lát mới lấy điện thoại ra, toàn thân đều lộ ra một sự uể oải đầy mệt mỏi.
Chỉ là, sự uể oải này khi nghe thấy giọng nói trẻ con mềm mại ngọt ngào liền biến thành bong bóng hồng đầy phòng.
Thủ đoạn bức cung tra tấn của Đại Sơn là không thể nghi ngờ, ba ninja bị giày vò đến sống dở chết dở cuối cùng đã nhận tội hoàn toàn. Giống như Đẳng Thập nói, bọn chúng căn bản chỉ là đến xem một vòng, cho nên mới giả làm trộm, vốn nghĩ với địa vị và thân phận của Bạch Hi Cảnh thì anh sẽ không nhận ra mấy tên trộm cỏn con được, dù sao anh bày ra thiên la địa võng là để bắt cá mập lớn, để không kích động tới cơ quan bắt cá mập kia, mấy tên trộm nhiều nhất cũng chỉ bị đuổi đi mà thôi, lại không nghĩ rằng Bạch Hi Cảnh liếc mắt một cái liền biết tỏng ngụy trang của bọn chúng.
Về phần ông chủ phía sau Nhật Bản là ai, mấy tên ninja cũng không biết, nhưng Bạch Hi Cảnh đã có dự liệu rồi.
Thế là, mấy ninja cỏn con đáng thương cũng đi bầu bạn với Đẳng Thập luôn.
Tiểu Tịnh Trần trực tiếp bị Bạch Trạch Thần đưa về thành phố S. Thành phố S là địa bàn của Bạch Hi Cảnh, ở đây là tuyệt đối an toàn.
Hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Trạch Thần, Vệ Thủ và Tống Siêu lập tức bị triệu hồi. Đám người Allen bị bắt, còn có rất nhiều việc cần hoàn thành công đoạn giải quyết hậu quả, ba chàng trai trưởng thành đã đủ khả năng một mình phụ trách một công việc cũng không thể giống với thời thiếu niên lúc nào cũng đi bên cạnh em gái nhỏ được nữa.
Đương nhiên, cho dù là thời thiếu niên cũng không được, ai bảo em gái có một người Cha Ngốc nhị thập tứ hiếu cuồng con gái chứ!
Về tới nhà, dù cho có Husky Màn Thầu và Ngó Sen nghênh đón, căn phòng trống trải lạnh lẽo kia khiến cho tâm tình của Tiểu Tịnh Trần trong nháy mắt bị kéo xuống. Nhưng chuyện tiếp theo lại khiến cho cô bé ngay lập tức hạnh phúc tới mức dâng trào bong bóng. Vì vậy, em gái nhỏ liền dứt khoát ghé vào giường nói chuyện với người cha vạn năng.
Sau đó, em gái nhỏ có tâm trạng vui vẻ trở lại một tay cầm điện thoại, một tay túm lấy cái đuôi của Quả Cà kéo nó vào phòng tắm, cho dù Quả Cà quyết tâm cắn lấy cánh cửa không buông, cũng không thể thay đổi được số phận bị ném vào trong nước nóng của mình.
Không còn cách nào khác, ai bảo cả người nó đều là mùi máu và mùi người, tiểu hòa thượng tỏ ra rất không vui.
Kỳ thực xuống núi nhiều năm như vậy, khi Bạch Hi Cảnh không ý thức được thì Phật lý có thể trói buộc Tiểu Tịnh Trần càng ngày càng ít, giống như hôm nay, cho dù chính mắt nhìn thấy Ellie chết, cô bé cũng không có phản ứng thái quá nào, chỉ là do thiên tính không thích mùi máu tươi mà thôi.
Quả Cà bị nhét vào bồn tắm nước nóng đầy xà phòng, bi kịch của những con vật nuôi khác vẫn còn xa sao?
Bạch Hi Cảnh dành hai mươi tư tiếng đồng hồ sẵn sàng cung phụng tiếng gọi của con gái bảo bối, một mặt anh đã sắp xếp công việc sau đó, hòn đá kia được đưa đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất nào đó của Bạch thị, còn có bốn vật thí nghiệm cũng được đưa đi. Ngoài ra, anh đích thân đi một chuyến tới tổng bộ Đặc khu quốc gia ở Thượng Kinh. Không ai biết anh và Bộ trưởng đã nói gì, chỉ là lúc anh rời đi có mang theo ba tù binh đã bị giày vò tới mức bộ mặt hoàn toàn bị biến đổi.
Đám người dị năng giống như một giọt nước mưa rơi vào trong biển, không thể gợn lên bất cứ gợn sóng nào trong cuộc sống của Tiểu Tịnh Trần.
Cuộc tấn công đêm đầy bạo lực ở Cửa sổ Thế giới đã kết thúc, còn lưu lại là dân chúng rối loạn khiến chính phủ rối ren.
Tiểu Tịnh Trần vẫn ở trong nhà, quy luật làm việc và thời gian nghỉ ngơi thật khiến người khác phẫn nộ, đến đồ ăn cũng đều là đồ ăn chay đúng giờ được đưa tới. Cuối cùng, cửa chính yên lặng hơn một tháng vang lên tiếng mở khóa. Tiểu Tịnh Trần đang ngồi dưới đất trong phòng khách chải lông cho sư tử sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy cánh cửa dần dần mở ra, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cửa.
Tiểu Tịnh Trần chớp chớp đôi mắt to tròn, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Bạch Hi Cảnh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, áo vest khoác trên cánh tay, mái tóc dính tuyết trắng làm nổi bật lên ánh sáng phản chiếu trên kính mắt chói lóa không thể nói thành lời, anh chậm rãi dang hai tay cười với cô gái nhỏ đang ngồi dưới đất.
Mũi của Tiểu Tịnh Trần cay cay, mắt đỏ lên, cái miệng mếu máo, đẩy chú sư tử to lớn đang dựa vào chân mình ra, nhảy lên với tốc độ chạy nước rút trăm mét nhào vào lòng Bạch Hi Cảnh, “Ba ơi~~ hu hu hu!”
Nghe thấy tiếng con gái khóc tới mức kinh thiên động địa, Bạch Hi Cảnh có chút bất đắc dĩ cười khổ, chỉ là ánh sáng nhu hòa trong đáy mắt đến sư tử cũng không dám nhìn thẳng.
Ôm con gái mềm mại, Bạch Hi Cảnh phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, tính cách của anh vốn lạnh lùng, duy nhất chỉ có cô con gái này có thể tác động tới tâm trạng của anh, cho dù không có bất cứ quan hệ huyết thống nào, nhưng lại trở thành người thân thiết nhất của anh trên thế gian này.
Cho dù chỉ vì một cái ôm này, anh cũng cảm nhận được, hơn một tháng mệt nhọc vừa qua của mình đều xứng đáng.
Bên này hai cha con đang tình cảm thắm thiết, bên kia âm hồn đã nhẹ nhàng bay vào.
“Hu hu, Đại tiểu thư, nhớ cháu quá. Nào, ôm một cái!” Đại Sơn bày ra vẻ mặt cười ti tiện, dang cánh tay về phía Tịnh Trần nhưng lại bị Tiểu Sơn lạnh lùng xách cổ về nhà, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng xa phá vỡ sự ấm áp của căn phòng.
Bạch Hi Cảnh nâng gót chân đóng cửa lại, treo áo khoác lên, rồi mới kéo Tiểu Tịnh Trần vào phòng, bốn con vật đáng yêu rất thành thật nghênh đón Đại Boss cầm thú trở về, khi nhìn thấy bọn chúng, Bạch Hi Cảnh mới nhớ tới đứa trẻ không may nào đó.
“Đúng rồi, vết thương của Khoai Lang đã khỏi, lát nữa ba sẽ cho người đưa đến.”
“Khoai Lang? Đúng rồi, Khoai Lang!!” Cô bé đáng yêu ngốc nghếch một lòng nhớ tới cha, khiến trong hơn một tháng không thể nhớ tới Khoai Lang là đứa nào đã rơi vào trong sám hối sâu sắc, A Di Đà Phật!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...