Buổi công chiếu đầu tiên của “Ngân Hà đế quốc” lần này, đoàn quân của Vô Tà tổng cộng tất cả có chín con người, lúc về vẫn là chín con người đó, nhưng lại thêm sáu con sư tử. Còn chưa nói đến những nhân viên trong công ty giải trí Vô Tà một ngày nào đó, trong thời gian đi làm đột nhiên phát hiện mãnh thú xông vào văn phòng có bao nhiêu khủng khoảng đến mức sắp tè cả ra quần, ít nhất thì vua sói Màn Thầu và vua trăn Quả Cà thêm cả vua hổ Thái Bao cũng không hề có vẻ cảm động rưng rưng nước mắt khi đồng hương gặp đồng hương. Ngược lại, chúng nó đã hợp sức với nhau đánh Khoai Tây một trận.
Hết cách rồi, xét về giống loài, sư tử vốn là con vật có thể trạng to lớn nhất, mà Khoai Tây cũng là thể biến dị hoàn chỉnh, thân mình dường như gấp đôi Màn Thầu, cũng lớn hơn một vòng so với Thái Bao, cũng chỉ có Quả Cà cuộn mình lại mới có thể miễn cưỡng được mà sánh ngang với nó. Đáng tiếc, Quả Cà lại không có móng vuốt, chỉ có nanh nhọn, nanh rắn với nanh sư tử, kỳ thực cũng không có ưu thế gì quá lớn cả.
Trong lúc Khoai Tây cúi đầu xuống chui vào cánh cửa nhà chủ nhân chỉ cao có hai mét, tập thể những con thú nuôi ngốc nghếch đang vui mừng chờ đón chủ nhân trong phòng khách đều đờ người ra rồi. Trơ mắt nhìn con vật to lớn không mời mà đến này, năm giây đồng hồ sau, vua sói Màn Thầu đột nhiên “À hú…” hú lên một tiếng lạ lùng, rồi nhào người về phía con sư tử lớn. Đồng thời, trăn khổng lồ Quả Cà đi lối tắt mà xoẹt một tiếng lẻn xuống dưới bụng của sư tử lớn, cái đuôi của nó cũng vung một cái quấn lấy thân mình con sư tử. Hổ lớn Thái Bao gầm gừ một tiếng, móng vuốt sắc nhọn vươn ra khỏi đệm thịt, không chút khách khí mà vươn ra, cào về phía khuôn mặt bá vương của sư tử lớn.
Sư tử lớn còn chưa kịp phản ứng lại, sư tử cái đã cảm thấy không thoải mái. Con mẹ nó, sư tử cái không phát uy, ngươi liền cho bà đây sắp chết hay sao. Chủ nhân thì không có thời gian mà xử lý, thế bà đây còn không xử lý được lũ binh tôm tướng tép như chúng bay hay sao!
Sư tử cái mặc dù không phải thuộc loại biến dị, nhưng giống cái có thể lọt vào mắt của Khoai Tây nhất định cũng có trí thông minh không hề thấp. Nó biết được bản thân khẳng định không làm gì được trăn khổng lồ, xem chừng cũng cào không thắng được hổ lông vằn, nhưng cái con thuộc giống chó có thể hình không khác biệt so với bản thân nó thì hẳn là có thể thu thập được... nhỉ?
Vậy là, vua sói, ngài dĩ nhiên đã suy bại đến mức chuyển thành giống loài giống con Husky ngốc nghếch sao? Xấu hổ quá đi thôi!
Thế là, sư tử cái không chút khách khí mà nhảy phốc người, lao thẳng về phía vua sói, uy vũ ngang ngược mà trực tiếp dùng móng vuốt sắc bén, hơn nữa còn chuyển mông hướng về khuôn mặt “anh tuấn đẹp trai” của vua sói mà vạch. Vua sói né ra xa, phẫn nộ rồi. Ông đây đang gây dựng tình cảm (giải quyết ân oán) với người anh em (kẻ địch) thì liên quan cái lông gì đến cô em hả. Đàn ông đánh nhau, phụ nữ dẹp sang một bên đi. Vậy là vua sói hoàn toàn không hề có tính tự giác của một người đàn ông đã dứt khoát động móng vuốt với phụ nữ.
Cha mẹ đều tiến vào trong trận đấu, nhóm sư tử con có thể bình tĩnh được hay sao?
Cái gọi là nghé con mới sinh không sợ cọp đã được thể hiện. Chú sư tử con nào đó đã từng lấy nước mắt và xương máu của chính mình để kiểm chứng sự thật là chủ nhân thì không thể trêu chọc, nhưng những sinh vật ngoại trừ chủ nhân ra toàn bộ đều là ruồi muỗi, là ruồi muỗi mà thôi. Vậy là, bốn con sư tử nhỏ không hẹn mà cùng chạy về phía cha, lấy răng sữa cắn này, lấy vuốt nhỏ gãi này. Tất cả những chiêu thức đều được áp dụng trên người của trăn khổng lồ. Hết cách rồi, trăn khổng lồ không có tứ chi và móng vuốt để đỡ lấy thân thể và nâng mình lên cao, nhóm sư tử con thấp lè tè chỉ có thể công kích nó thôi.
Quả Cà: “...”
Mặc dù móng vuốt và răng nanh của sư tử con đều vẫn còn rất mềm, da dày thịt béo như nó không cảm thấy đau một chút nào. Nhưng cũng rất làm phiền nó có đúng không chứ. Mặc dù nó với Khoai Tây đều không ưa gì nhau, như dù sao cũng là anh em cùng một mẹ nuôi lớn. Đánh anh em mình thì có thể, nhưng nếu như động tay chân với cháu nhỏ của mình thì có chút không được.
Vậy là Quả Cà chỉ có thể rầu rĩ mà để mặc cho bốn con sư tử con vừa cắn vừa cào. Nhận thấy được công dụng tuyệt diệu của đám “con trai”, Quả Cà vô thức bắt đầu xem xét xem bản thân nó có cần thành gia lập thất hay không. Có vẻ như khả năng sinh sản của loài rắn mạnh mẽ hơn nhiều so với loài sư tử, nghĩ đến cảnh tượng một đám rắn vùi lấp sư tử, hổ và cả sói. Quả Cà âm trầm thè lưỡi rắn của mình ra, đắc ý.
“Xùy” nụ cười còn chưa kịp nở rộ hết, thì nó đã bị một cảm giác nhói đau từ phía đuôi truyền đến làm cho kinh ngạc đến rùng mình một cái. Quả Cà theo bản năng mà vẫy đuôi một cái, một con sư tử con đầy lông mềm mại đã bị nó hất bay, vẽ lên không trung một đường parabol hoàn chỉnh xinh đẹp, sau đó rơi xuống phía góc tường. Quả Cả không hề dùng chút sức lực nào hết, sư tử con ngã cũng không mạnh. Sư tử con quen tay quen chân mà lăn một vòng, xoay người lại liền bò dậy. Sau đó nó lại lắc lư cái mông nhỏ lại nhe răng há mồm cắn vào phía chóp đuôi của Quả Cà.
Quả Cà: “...”
Bốn con thú cưng bá đạo cộng thêm một con sư tử cái đánh nhau túi bụi, cuốn thành một đống. Loại chiến đấu đẳng cấp thế này, hổ trắng Thái Bao, Husky Màn Thầu và báo đen Ngó Sen đều chỉ có nước núp phía sau lưng chủ nhân mà dõi theo cuộc chiến. Không có cách nào mà, thú biến dị quá hung tàn, động vật bình thường cũng chỉ có thể lui ra phía sau, hoặc là chạy tán loạn thôi. A Di Đà Phật!
Tiểu Tịnh Trần sững sờ đứng trước cửa lớn nhà mình, nhìn về phía phòng khách đã loạn thành nồi cháo thập cẩm. “Rầm, roạt, roạt.” chiếc sô pha được làm từ những mảnh bằng da thật đã rơi rụng thành từng mảnh nhỏ; “choang, loảng xoảng…” bàn trà bằng sứ Thanh Hoa đã vỡ tan thành mảnh vụn; “roẹt, roẹt, roẹt” màn hình chiếu phim gia đình bị tách lìa ra, dây điện đứt rời tóe ra tia lửa điện rèn rẹt. “Lạch cạch, loảng xoảng…” những đồ cổ quý báu trên kệ bày đồ vật rơi vỡ đầy trên đất.
Sức phá hoại của năm con dã thú hỗn chiến... Chuyên ngành tháo dỡ nhà cửa của những con thú này dù có ba mươi năm cũng không thay đổi được!
Tiểu Tịnh Trần mím miệng nhỏ lại thật chặt, ánh mắt trừng trừng nhìn chiếc sô pha mà cha thích nhất bị tử nạn, nhìn bàn trà mà cha thích nhất bị hủy diệt, nhìn chiếc ti vi mà cha yêu thích nhất bị phân thây, nhìn những đồ cổ mà cha yêu quý nhất bị vỡ tan tành mà chia năm xẻ bảy.
Bé Ngốc ngay lập tức nóng nảy rồi. Cô bé thuận tay vơ lấy giá treo quần áo bên cạnh cửa làm thành trường côn mà mạnh mẽ đập về phía năm con dã thú đang hỗn chiến thành một đám kia, mỗi con thú một gậy, tuyệt đối không mang chút bất công nào. “Gào… Hú” tiếng kêu thảm thiết của bè lũ dã thú vang lên không ngừng, lúc cao lúc thấp, có thể phổ thành một bản nhạc kinh điển “dễ” nghe.
Mấy con dã thú với thể hình to lớn mặc dù da dày thịt béo, xương cốt cũng cứng rắn, nhưng sức lực mạnh mẽ kỳ lạ của Tiểu Tịnh Trần đến ngay cả Bạch Hi Cảnh còn xin chối vì không chống đỡ nổi. Lúc này bị lửa giận hun đến mức trực tiếp ra tay đánh lên mông đám thú nuôi, hun đến mức con sư tử có thể trạng to nhất trong đám dã thú cũng trực tiếp bị đập nằm bẹp trên đất, đầu choáng váng dường như có mấy trăm con chim sẻ đang líu la líu lo hót ở bên tai. Nó lắc mạnh đôi mắt đã quay mòng mòng như hình nhang muỗi của mình, mơ hồ nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần không chút biểu cảm nào mang theo chiếc mặt nạ băng giá, sắc mặt đen như mực, dường như điểm G nào đó của cô bé đã bị đâm trúng trong nháy mắt. Bốn con thú cưng cứng đờ, ngây ngốc hai giây đồng hồ, sau đó vút một cái nhanh chóng như những tia chớp mà chỉnh tề gọn gàng, ngoan ngoãn nằm nhoài trên mặt đất. Từ trái qua phải lần lượt là Khoai Tây, Thái Bao, Màn Thầu, sư tử cái bị sư tử chồng là Khoai Tây cưỡng ép nằm giữa Thái Bao và Màn Thầu. Bốn con thú cưng có móng vuốt đều thành thật xếp hàng trật tự theo thứ tự lớn nhỏ của cơ thể, cái đầu lớn áp trên hai chân trước đang vắt lên nhau của chúng. Cái dáng vẻ đáng thương đầy tội nghiệp đó cứ như là một con chó lớn sợ bị người chủ vứt bỏ vậy.
Chỉ có duy nhất Quả Cà không có móng vuốt là thẳng người vắt ngang trước mặt bốn con thú cưng có móng vuốt, nằm ngay đơ!
Tiểu Tịnh Trần vốn đang lên cơn tức giận vì những đồ vật quý báu của cha bị hủy hoại, trong phút chốc được chữa khỏi rồi!
Tối ngày hôm đó, thức ăn của Quả Cà, Màn Thầu, Thái Bao, Khoai Tây thêm cả sư tử mẹ và bốn con sư tử con đều là thức ăn phiên bản thời thượng, xa hoa đã được nâng cấp có tên gọi sa lát hoa quả. Còn báo đen, hổ trắng và Husky được cho phép đi đến nhà của Đại Sơn và Tiểu Sơn ăn bữa tiệc lớn - chỉ toàn là thịt!
Đây chính là cái giá lớn phải trả khi dám đấu tranh nội bộ, tàn sát lẫn nhau ngay trước mặt chủ nhân!
Sự gia nhập của Khoai Tây khiến cho cái ổ nhỏ nhà họ Bạch lại càng chật chội thêm. May mắn Bạch Hi Cảnh có tầm nhìn xa trông rộng, anh sớm đã xây dựng thêm căn nhà mới, giữ lại cả một căn biệt thự nhỏ độc lập cho chính mình. Đương nhiên, căn biệt thự chỉ có ba tầng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là phía bên ngoài biệt thự có một sân golf siêu rộng lớn. Đương nhiên, sân golf cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm của trọng điểm chính là thảm cỏ xa vút tầm mắt và một cái hồ nhân tạo nho nhỏ nằm sâu trong thảm cỏ.
Bạch Hi Cảnh đã đem cả một sân golf cải tạo thành vườn hoa sau nhà của mình, chuyên dùng để chứa mấy con thú cưng chuyên đi gieo tai họa cho thế gian của cô con gái bảo bối.
Vậy là, Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng chuyển nhà rồi!!
Vị trí địa lý của căn nhà mới rất tốt, dường như có thể nói là ngăn cách với thế giới. Có vài con thú ngây ngô luân phiên nhau đi dạo trên bãi cỏ, tuyệt đối không cần lo lắng sẽ có nhóm chó săn vụng trộm lẻn vào trong chụp ảnh lén, càng giúp bảo vệ đời tư của Vô Tà tốt hơn, hơn nữa kế hoạch tuyên truyền cho cô nương Vô Tà ở Hoa Hạ cũng được vạch ra.
Hiện tại, Vô Tà tuyệt đối là người có tiếng tăm lừng lẫy, có thể nói là người đứng đầu trào lưu, là sao nữ hàng đầu của Hoa Hạ, cứ mười người Hoa Hạ thì ít nhất cũng có chín người là fan hâm mộ của cô bé. Suy cho cùng, những fan như này có thể tái sử dụng nhiều lần, một người là fan cũng có thể sùng bái đến vài người thần tượng, như thế thì một thần tượng mới có thể có đến hàng ngàn hàng vạn fan được.
Tuy nhiên, khuyết điểm lớn nhất của Vô Tà chính là từ trước đến nay chưa từng đóng vai chính nào. Điều này có chút không phù hợp với danh tiếng và giá trị con người của cô bé. Cô bé không cần phải dựa vào những tác phẩm để lấy danh tiếng, cho nên, đối với những kịch bản có mời cô bé đi diễn, nhóm người Lăng Phi đều sàng lọc một cách rất cẩn thận. Thứ nhất, kịch bản gửi đến phải tốt, thứ hai, nhân vật phải phù hợp với hình tượng của Vô Tà. Dẫu sao thì, với việc không chút kỹ năng diễn xuất nào mà chỉ dựa vào bản năng của cô bé mà nói, nhân vật với cảm xúc và suy nghĩ quá phức tạp cô bé thật sự không thể theo được... đại khái thế.
Kịch bản có thể chậm rãi chọn lựa, nhưng là vì không để cô mờ nhạt dần trong tầm mắt của mọi người, vì để ổn định danh tiếng và lượng người hâm mộ của cô, tham gia một số tiết mục giải trí tổng hợp là điều bắt buộc. Chỉ cần duy trì tần suất lộ diện, dù cho trong một thời gian ngắn không có tác phẩm mới, cô vẫn sẽ là nữ thần tuyến đầu hot đến mức chạm tay cũng có thể bỏng của Hoa Hạ.
“Có rất nhiều chương trình mời Vô Tà tham gia, anh chọn lựa một lúc, cảm thấy ba tiết mục này tất được. ‘Chương trình truyền hình Bách Biến’, ‘Vui vẻ đến nhà’ là những chương trình át chủ bài của nhà đài Mango, bọn họ có một số lượng khán giả rất hùng hậu, hơn nữa phần lớn người xem đều là người trẻ tuổi. Gần đây công ty có không ít người mới gia nhập, đang chuẩn bị để quay một bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường, thu lại thành từng EP (tập), đến lúc đó cần phải tuyên truyền để lấy danh tiếng trên hai chương trình đó. Là mối quan hệ hợp tác hữu nghị, bọn họ hy vọng cô có thể tham gia một tiết mục của bọn họ, thời gian sẽ tùy bọn họ sắp xếp. Ngoài ra còn có ‘Nhật ký thời đại’, tiết mục này vừa chơi vui lại gây cười nhưng không quá mức điên cuồng, trọng điểm là, trong đó sẽ có rất nhiều những kiến thức xen kẽ vào. Độ tuổi của người xem rất đa dạng, từ đứa trẻ bảy, tám tuổi cho đến những ông lão, bà lão bảy mươi, tám mươi tuổi đều rất yêu thích nó.”
Lăng Phi đem tư liệu giải thích tường tận của ba tiết mục bàn giao lại cho Tiểu Tịnh Trần. Là người chủ đứng sau Công ty giải trí Vô Tà, tất nhiên những lịch trình của Vô Tà chốt phải do cô bé đồng ý mới có thể ra quyết định cuối cùng. Khắp cả Công ty giải trí Vô Tà từ trên xuống dưới đều không có ai dám làm chủ thay cho cô bé, bao gồm cả Đại Sơn và Tiểu Sơn.
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không hiểu gì về những thứ này. Cô bé chỉ tùy tiện lật qua lật lại một chút, thì đã bị những ký hiệu văn tự như hình nòng nọc trên tài liệu làm cho đầu váng mắt hoa. Cô bé mím môi lại, nói: “Bên nào cho tiền nhiều nhất?”
Lăng Phi: “... Nhật ký thời đại.”
“Chính nó.” Tiểu Tịnh Trần trực tiếp đóng dấu ra quyết định, tất cả đều lấy tiền làm chuẩn. Cô em có trách nhiệm nuôi gia đình không chịu được tổn thương này đâu!
Nghĩ đến nhóm thú nuôi không thịt không vui, lượng cơm có thể so với chủ nhân đại quái thú ở trong nhà, đồng chí Tiểu Sơn, Đại Sơn đồng thời ngầm đồng ý với phương thức chọn lựa tiết mục của Tiểu Tịnh Trần.
Nhận được lời hồi đáp của Giải trí Vô Tà, nhóm thực hiện chương trình của “Nhật ký thời đại” vui đến mức sắp phát cuồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...