Spielberg Roth là nhân vật được ví như lãnh tụ của nền điện ảnh thế giới, thứ mà ông không thiếu nhất chính là tiền. Nhưng đại khái là do thói quen từ khi còn ở chùa Bồ Đề, ông cũng không quá chú trọng đến việc hưởng thụ vật chất, nhà của ông chỉ là một căn biệt thự ba tầng rất bình thường, cộng lại còn chưa đến bảy trăm mét vuông, hoàn toàn không cùng một thế giới với các ngôi sao nổi tiếng vừa vung tay đã xây nhà lầu sang trọng.
Ngoại trừ Tiểu Tịnh Trần ra thì những người khác hiển nhiên đều rất quen thuộc với “căn biệt thự cao cấp” này của ông Spielberg Roth. Ngoài đời, quan hệ của bọn họ và ông Spielberg Roth rất tốt, đến cách thức và hành vi ứng xử cũng tùy ý hơn nhiều. Từng chiếc xe dừng lại trước biệt thự, căn bản không cần chủ nhân mời chào, bọn họ đã tự mình bước lên bậc thang, cánh cổng lớn được mở ra từ bên trong, ông quản gia cung kính đứng ở cửa để nghênh tiếp.
Lão quản gia tuổi cũng không còn ít, ít nhất cũng trên sáu mươi rồi, tóc đã bạc hết, nhưng lại được chải rất gọn gàng, từng cọng tóc đều vào nếp rất đâu vào đấy. Ông ta mặc một chiếc áo đuôi tôm màu đen vừa vặn, giống như một quý tộc Luân Đôn. Trên mặt mặc dù có chút vết tích tang thương của năm tháng nhưng dáng người lại cao ngất như cây tùng, nụ cười rụt rè mà đầy quý khí.
Viktor đi ngay đầu tiên lập tức dừng bước chân, chào hỏi lão quản gia: “Chào buổi tối, ông Fores.”
“Xin chào, ngài Bache, cô Brian tôn kính...” Lão quản gia lần lượt chào hỏi từng vị khách, không bỏ sót người nào.
Ông Spielberg Roth bởi vì tuổi đã khá cao, nên ông đi ở phía cuối cùng, còn Tiểu Tịnh Trần lúc trước là bị ông cưỡng ép lôi lên xe, cho nên lúc này đương nhiên cũng đang đi bên cạnh để đỡ ông đi. Những vị khách đều đã vào trong phòng, lão quản gia nở nụ cười nhìn ông Spielberg Roth, cánh tay đặt trước bụng, hơi khom người xuống: “Hoan nghênh ngài trở về, chủ nhân của tôi, còn có... vị khách tôn quý của chúng tôi, cô Vô Tà.”
Tiểu Tịnh Trần hơi sửng sốt, xét về chênh lệch chiều cao thì cô bé không thể không ngước mắt lên mới có thể nhìn thấy gương mặt của lão quản gia này, nhưng liếc thấy cánh tay đang đặt trước bụng của lão quản gia, nơi bàn tay đang bị ống tay áo che lấp có một chuỗi Phật châu như ẩn như hiện.
Chất liệu của Phật châu không hề quý báu, chỉ là làm bằng gỗ đàn hương bình thường nhất, nhưng trông niên đại dường như là từ rất lâu rồi, hơn nữa bề ngoài của từng viên Phật châu đều bóng loáng, trơn mịn, hiển nhiên là chủ nhân của nó thường xuyên lau chùi sạch sẽ. Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to đen lanh lợi, đột nhiên buông cánh tay của ông Spielberg Roth ra, chắp tay trước ngực cúi đầu: “A Di Đà Phật, xin hỏi pháp sư đây là?
Quản gia Fores: “...”
Không khí yên lặng một cách quỷ dị, khuôn mặt hoa cúc của Fores cứng đờ thành bức điêu khắc, dường như còn có xu hướng tê liệt lại. Khóe miệng của ông Spielberg Roth hơi co quắp, liều mạng nín cười. Qua gần mười giây, Fores hung hăng vuốt mặt, nhìn Spielberg Roth, bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi, thằng nhóc này, cậu thắng rồi, con bé đích thực rất đáng để cho lão già đó phải đích thân viết thư nhờ cậu chăm sóc.”
Lực quan sát kinh người và phản ứng bản năng đến nghịch thiên!!!
Tiểu Tịnh Trần nhìn thấy chuỗi Phật châu, nhưng cũng chỉ là “nhìn thấy” mà thôi, cấu tạo não bộ đơn thuần của cô bé căn bản không nghĩ ra được một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy truyền thuyết liên quan đến chuỗi Phật châu này, nhưng cô bé theo bản năng vẫn cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người lão quản gia, mặc dù bị ông ta cố ý làm yếu đi để ẩn giấu nhưng cô bé vẫn cảm nhận được - thiện ý!!
Fores chắp hai tay trước ngực đáp lễ, mặc dù với vẻ ngoài đậm chất người phương Tây của ông mà làm ra động tác đặc sắc vô cùng của tông giáo Hoa Hạ như thế này trông rất kỳ quái, nhưng thiện ý tỏa ra từ đáy lòng lại khiến người khác khuất phục:
“Bần tăng pháp hiệu Thượng Giới Hạ Đắc!”
“Bần tăng pháp hiệu Tịnh Trần!!”
Tiểu Tịnh Trần trịnh trọng đáp lại, ông Spielberg Roth gõ lên gáy cô bé một cái: “Được rồi, được rồi, cũng không phải đang ở trong chùa, quên những lễ nghi xã giao đó đi! Cháu hiện giờ là Vô Tà, diễn viên Vô Tà, đừng có nhầm lẫn thân phận đó, còn cả ông nữa...”
Đối với Fores, tính tình của ông Spielberg Roth cũng không cần phải che giấu, râu dựng lên, trợn trừng mắt, bày tỏ sự bất mãn: “Ông hiện tại là quản gia của ông đây đó.”
Fores hiền hành cười cười: “Vâng, chủ nhân của tôi, hoan nghênh ngài về nhà.”
“Ừ.” Spielberg Roth hài lòng gật đầu, được Tiểu Tịnh Trần dìu vào trong nhà. Những khách khứa khác đã ngồi trong phòng khách, cũng có nghĩa là họ đã bỏ lỡ mất màn kịch hay ngoài cổng, cũng đã đánh mất cơ hội để đào bới thuộc tính thật sự của em gái hố người này.
Mỗi lần tham gia xong buổi công chiếu phim của mình, ông Spielberg Roth đều sẽ đại diện đoàn làm phim mời mọi người ăn một bữa no nê. Cho nên, lão quản gia sớm đã chuẩn bị xong bữa tối phong phú rồi... Đêm khuya, Spielberg Roth lẻ loi một mình, không vợ không con không cháu, tất cả cuộc sống của ông đều là do lão quản gia Fores phụ trách. Người người đều chỉ biết người mà Spielberg Roth tín nhiệm nhất chính là quản gia nhà mình nhưng lại không biết hai lão già này thật ra là huynh đệ đồng môn. Từ khi còn niên thiếu đã đánh nhau mà nảy sinh tình bạn, chỉ có điều Fores chỉ một phút bất cẩn đã lỡ đánh mất tự do cả đời của mình.
Bữa ăn khuya rất đầy đủ, ổ bánh mì nướng thơm phức vàng ươm, trứng trần tròn tròn giống như như mặt trời, còn có sườn bò, xúc xích, thịt muối cùng với hoa quả, xà lách tươi ngon... Mặc dù đều là những đồ ăn bình thường ở nhà, nhưng bởi vì tay nghề cao siêu của đầu bếp nên đã trở thành những món ăn quý hiếm vô giá, có tiền cũng không mua được. Trong giới giải trí này, có thể tới nhà ông Spielberg Roth ăn một bữa ăn khuya đặc biệt của lão quản gia gần như đã trở thành một loại tượng trưng cho thân phận, cho nên mỗi người đều ăn rất nghiêm túc, đặc biệt là Tiểu Tịnh Trần.
Thân là một kẻ tham ăn, cô bé luôn ôm thái độ nghiêm túc đối với đồ ăn, một khi ăn gì đó, cô bé sẽ toàn tâm toàn ý chìm đắm trong đó, không phải là kiểu ăn thùng uống vại tham lam mà là một loại kính ngưỡng rất thành kính.
Nhìn cô bé ăn là một loại hưởng thụ, vô cùng có ý nghĩa.
Không hề có sự cố chấp kỳ lạ nào đối với thức ăn, lực chú ý của những người khác rất nhanh đã bị đóa hoa lạ tham ăn này thu hút.
Tiểu Tịnh Trần ăn rất chú tâm, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt nóng rực như lửa từ xung quanh bắn tới. Viktor hoài nghi nhìn động tác gặm bánh mì của Tiểu Tịnh Trần một cái, sau đó cúi đầu cầm bánh mì trên khay thức ăn của mình, cắn một miếng thăm dò, quả thực là rất ngon, nhưng tuyệt đối cũng không ngon đến mức khiến người ta hai mắt phát sáng nước miếng tuôn trào, ăn mà không ngừng được như thế chứ.
Cô Vô Tà à, nhà cô rất khó khăn sao?!!
Tiểu Tịnh Trần dồn toàn tâm toàn ý chìm đắm vào trong sự thơm ngon của đồ ăn. Đột nhiên, cô bé cảm nhận thấy chân mình hình như bị ai đó đá một cái, nhồm nhoàm nuốt nốt miếng bánh mì trên tay xuống, quai hàm phồng lên chuyển động giống như một con sóc nhỏ đang gặm đồ ăn. Cô bé nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Viktor ở phía đối diện. Viktor đang vô cùng rối rắm tìm hiểu chân lý mùi vị của bánh mì ở đâu đây, hoàn toàn không hề chú ý đến ánh mắt của cô gái nhỏ ngồi ở đối diện.
Lúc này, cái chân nhỏ lại bị người ta đạp một cái, hơn nữa lần này đối phương còn dùng sức kéo, dường như ý đồ muốn cào rách quần của cô bé!!!!!
Tiểu Tịnh Trần cúi đầu, vén khăn trải bàn lên nhìn xem dưới chân mình, sau đó liền nhìn thấy đầu sỏ tội ác đang “quấy rầy” mình - Một sinh vật họ nhà mèo, có điều, nó rõ ràng còn to hơn con mèo trưởng thành một vòng, cái đầu tròn vo đầy lông mềm mại, ngốc nghếch há miệng dùng sức cắn cắn ống quần của cô bé. Hai chân sau của nó chống xuống đất, hai chân trước dùng sức giật về phía sau, ý đồ muốn xé nát miếng vải mềm.
Đáng tiếc, Cha Ngốc đối với con gái cưng cực kỳ tốt, vải may trang phục đến Tiểu Tịnh Trần bạo lực cũng không dễ dàng gì xé rách chứ nói gì đến thứ khác.
Con mèo nhỏ!!! Hai mắt Tiểu Tịnh Trần lập tức sáng như đèn pha, khom người xuống ôm con “mèo nhỏ” lên đặt lên trên bàn trước mặt mình.
Con vật nhỏ đột nhiên xuất hiện dọa cho mọi người sợ đến giật nảy mình, đợi sau khi nhìn rõ giống loài thì ngoài ông Spielberg Roth và lão quản gia Fores ra thì sắc mặt của những người khác đều trở nên xanh lét. Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không hiểu rõ chân tưởng, cô bé túm lấy hai chân trước của “con mèo nhỏ” rồi lắc lư: “Chào em!”
Giọng nói ngọt ngào mềm mại khiến trái tim người khác tan chảy, nhưng mà “con mèo nhỏ” lại hoàn toàn không mắc bẫy, trực tiếp há miệng ra, chiếc răng nanh nhọn hoắt cắn về phía bàn tay người đang túm lấy chân nó. Saya sợ đến mức nhảy dựng lên, vội nói: “Vô Tà, mau thả nó ra, nó sẽ cắn em đó.”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, dùng tốc độ mà người bình thường căn bản không nhìn thấy được “vèo” một cái bàn tay túm được một miếng táo trong đám hoa quả và xà lách nhét vào trong cái miệng đang há to của “con mèo nhỏ“. Chiếc răng sữa non nớt bị thịt táo mềm mềm chặn lại, xà lách trắng tinh mang theo một mùi vị kì quái khiến “con mèo nhỏ” bị sặc mà hắt xì một cái thật lớn, nó phát điên: “Gào gào…”
Mặc dù còn non nớt, nhưng đây tuyệt đối không phải là tiếng kêu của một con mèo.
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không phản ứng kịp, bạn có thể hy vọng một đứa ngốc coi mãng xà là giun đất mà nuôi dưỡng có thể phân biệt được rõ ràng sự khác biệt giữa những động vật họ nhà mèo sao?
Đừng ngốc nữa!
Tự mình lại túm một chiếc lá rau xà lách nhét vào trong miệng của “con mèo nhỏ”, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn phát ra phong cách nuôi động vật của chùa Bồ Đề - Tất cả những thứ mà con người có thể ăn được thì động vật đều có thể ăn, hơn nữa còn bắt buộc phải ăn.
“Con mèo nhỏ” nổi giận, nhe răng trợn mắt gầm nhẹ với Tiểu Tịnh Trần, móng vuốt sắc nhọn chìa ra khỏi đệm thịt, ý đồ muốn phanh thây kẻ địch tàn ác. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối chân trước của nó đều bị Tiểu Tịnh Trần nắm trong lòng bàn tay, khiến cho động tác uy hiếp của nó thiếu thêm vài phần dứt khoát mà ngược lại còn thêm vài phần ngốc nghếch.
“Con mèo nhỏ” cáu kỉnh phun toàn bộ táo và rau xanh ra ngoài, gầm gừ giận dữ với Tiểu Tịnh Trần, móng vuốt mặc dù không thể phanh thây kẻ địch nhưng cũng không ngừng cào mặt bàn, trực tiếp cào cho khăn trải bàn cũng phải xê dịch, kéo lật cả đĩa hoa quả và xà lách.
Lần này thật đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!!
Đối với kẻ tham ăn mà nói thì cái gì là quan trọng nhất?? Đương nhiên là đồ ăn rồi!!
Tiểu Tịnh Trần là một người theo chủ nghĩa ăn chay thuần túy, Fores không hề đưa cho cô bé bất cứ món thịt nào, chỉ chuẩn bị cho cô bé bánh mì, hoa quả và xà lách tươi ngon nhất. Đĩa hoa quả và xà lách bị đánh đổ rồi, những lát hoa quả và sốt sa lát bên trong trộn lẫn vào nhau chảy ra ngoài, thấm ướt cả bàn ăn.
Saya và Jennifer lập tức đứng dậy, hai người một trái một phải đi tới bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, vô cùng cần thận nắm lấy cổ tay của cô bé: “Vô Tà, mau thả nó ra, nó thật sự biết cắn người đó, nếu mà bị nó cắn phải thì không phải là chuyện đùa đâu.”
Đáng tiếc, cổ tay Tiểu Tịnh Trần như bị hàn vào mép bàn vậy, không nhúc nhích một chút nào. Cô bé không hề nghe lọt tai lời khuyên của hai cô gái kia, chỉ tiện tay túm lấy miếng kiwi trong đống sa lát đưa đến bên miệng “con mèo nhỏ”, nghiêm túc nói: “Lãng phí đồ ăn là không tốt, ăn đi.”
“Gào gào” ăn cái em rể cô ấy, sư tử không phát uy thì cô tưởng ta là mèo hello kitty à! Cào chết cô nè!
Con sư tử nhỏ cố gắng vùng vẫy, dã tính của nó bị kích thích, nó cắn lấy mu bàn tay đang nắm chặt chân nó của Tiểu Tịnh Trần như một kỳ tích, răng nanh nhòn hoắt trong nháy mắt xuyên qua lớp da thịt mềm mại, máu tươi đỏ thẫm lập tức trào ra ngoài, mem theo mu bàn tay mà chảy xuống. Khăn trải bàn ướt đẫm màu máy lại dính ướt cả lông mao của con sư tử con.
Mọi người đều bị dọa đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, mấy cô gái không nhịn được mà hét lên hoảng sợ, các chàng trai thì lại trợn mắt há hốc miệng nhìn con mãnh thú thật sự đang tiến hành tiếp xúc răng với thịt PK với đại quái thú mang lốt người, đáng sợ quá đi mất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...