“Đại tiểu thư, cháu xem kìa, ánh mặt trời bên ngoài kia sáng trong là thế, chúng ta dắt sói đi dạo thôi!”
“Hú ú ú!”
“Đại tiểu thư, mùa xuân đến rồi, chúng ta đưa Thái Bao đi tìm vợ nào!”
“Gừ, ừ, ừ!”
“Đại tiểu thư, Quả Cà sắp thay da rồi, chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi thích hợp cho nó đi!”
“Khè khè khè!”
Đại Sơn tìm hết tất cả các loại lý do, ý đồ dao động em gái ru rú trong nhà đi ra ngoài. Mặc dù đã đạt được sự ủng hộ đồng lòng của nhóm thú cưng nhưng anh vẫn không thể thuyết phục được Tiểu Tịnh Trần với trái tim sắt đá cứng rắn muốn làm ổ trong nhà được. Haiz, không có cha ở bên, cô bé đột nhiên cảm thấy cái thế giới này thật xám xịt, thật nhàm chán, cuộc sống không có chút mùi vị gì hết.
Tiểu Tịnh Trần trầm mặc ôm báo đen, vuốt lấy bộ lông ngắn của nó. Cô bé hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình, căn bản là mắt điếc tai ngơ đối với tất cả âm thanh bên ngoài. Đại Sơn biết em gái không giống người bình thường, nhưng anh cũng không nghĩ đến cô bé sẽ đặc biệt đến mức độ này. Tâm trí chưa phát triển hoàn toàn thì thôi đi, đã thế vừa rời khỏi cha lại lập tức biến thành đứa trẻ tự kỷ... Con mẹ nó, bắt nạt ông chú này quá rồi đấy!
Thế nhưng còn cách nào khác nữa sao? Bảo bối phiền phức như thế này, anh mắng không được, đánh thì không lại. Trong lúc bất đắc dĩ, Đại Sơn chỉ có thể nước mắt lưng tròng mà ôm ghì lấy Tiểu Sơn cầu xin sự an ủi: “Làm sao bây giờ, lượng cơm ăn của Đại tiểu thư càng ngày càng ít đi, cậu nói có khi nào Đại ca còn chưa kịp quay về thì cô bé đã đi trước một bước... Úi!”
Tiểu Sơn trực tiếp nhét một vật gì đó vào trong miệng anh, chặn lại một cách chặt chẽ không một kẽ hở, khiến những lời xui xẻo của anh kẹt lại. Đại Sơn chớp lấy đôi mắt của mình, kéo cái thứ trong miệng mình ra, nhìn một cái... bánh màn thầu cỡ lớn!
Nghĩ đến đống bánh màn thầu trăng trắng dường như được nhét đầy cả một cái tủ lạnh, Đại Sơn mặt đen sì.
Đại Sơn như bị tắt tiếng, Tiểu Sơn lạnh nhạt liếc anh ta một cái, lạnh lùng đứng thẳng người dậy đi ra ngoài phía phòng khách, cầm trên tay là một tập tài liệu mỏng manh. Anh nói với Đại Sơn, giọng điệu lành lạnh mang theo vẻ chỉ tiếc mài sắt mà không nên kim: “Học một chút đi này, đồ ngốc!”
Đại Sơn gào khóc than vãn cắn lấy bánh màn thầu, vội vội vàng vàng chạy theo sau.
Tiểu Tịnh Trần đang ôm lấy con báo đen ngơ ngác nhìn thế giới bên ngoài qua cánh cửa sổ sát đất, nhóm thú cưng đáng yêu nằm vây xung quanh cô bé ngủ gà ngủ gật, không khí trong phòng khách rất yên tĩnh.
Một tập tài liệu được mở sẵn đột nhiên tiến vào trong tầm mắt của Tiểu Tịnh Trần. Sau đó là chất giọng lành lạnh trước nay không thay đổi của Tiểu Sơn: “Trác Định là tâm huyết của Đại ca, hiện giờ Đại ca không có ở đây. Nếu như ngay cả Đại tiểu thư cũng không quan tâm, không ngó ngàng đến nó, vậy thì, tất cả tâm huyết của Đại ca đều sẽ đổ xuống sông xuống biển, lãng phí hết.”
Đổ sông đổ biển cái quái gì mà văn nghệ quá thế, em gái mù chữ có chướng ngại nghiêm trọng trong khoản học hành tỏ vẻ mình không có khả năng để hiểu. Vậy là, vì đã quá rõ bản chất của cô bé, Tiểu Sơn liền thay đổi lời kịch, dùng đến một tính từ tương đối thông dụng và dễ hiểu.
Sau đó, Đại Sơn đã kinh ngạc và vui mừng khi nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đột nhiên quay cái đầu nhỏ của cô bé lại, ánh mắt to, đen lay láy nhìn chằm chằm vào Đại Sơn không chớp lấy một cái. Dưới đáy của đôi mắt bóng loáng, trong suốt như quả nho đen kia không còn sự mơ hồ và trống rỗng nữa. Thay vào đó là ảnh phản chiếu bóng dáng của Tiểu Sơn một cách rõ ràng.
“Tâm huyết của cha bị lãng phí?”
Tiểu Sơn vẫn còn chưa kịp định thần lại thì Đại Sơn đã vội vội vàng vàng gật đầu, lấy tay cướp luôn tập tài liệu đó lại, đưa đến trong lòng của Tiểu Tịnh Trần, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy. Đại tiểu thư à, cháu biết mà, việc buôn bán của Đại ca có quy mô rất lớn, trước đây có anh ấy trấn giữ ở thành phố S, bọn chú có hành động gì cũng rất thuận lợi. Hiện nay anh ấy không ở đây, bọn chú muốn tìm người hỗ trợ, cho ý kiến cũng không có. Nếu không phải là vấn đề lần này quá mức nghiêm trọng, bọn chú không thể tự quyết định được, thì bọn chú cũng không dám quấy rầy cháu đâu.”
Nói xong, anh nhướng mắt lên liếc một cái, xem đầu đề của tài liệu này, sau đó, đầu gối liền mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ sụp trên mặt đất... Dòng chữ trên đó là...
“Phương án thu mua Trác Định”!!!
Liếc cái gì mà liếc, đồng chí Bạch Hào Sơn à, anh có dám gian dối thêm một chút nữa không?
Đại Sơn lén lút trừng mắt nhìn Tiểu Sơn một cái. Tiểu Sơn trấn tĩnh phủi những hạt bụi căn bản không hề tồn tay áo của mình, không thèm để ý đến Đại Sơn.
Tiểu Tịnh Trần nhận lấy bản dự thảo đó, sững sờ nhìn dòng chữ phía trên, một lúc rất lâu sau, cô bé mới thình lình bật người dậy, quay đầu lại liền đi, nói: “Đi Trác Định.”
“Rõ!” Đại Sơn hưng phấn đến mức nhảy chân sáo, lắc lư cái mông đi theo sau lưng cô bé.
Mặc dù quá trình và phương thức thực hiện có chút rối ren, nhưng bọn họ cũng được coi là đã lôi kéo thành công Đại tiểu thư trở lại Trác Định. Xét riêng kết quả thôi thì cũng được tính là đã hoàn thành lời nhờ cậy của Đại ca... nhỉ?? Đại Sơn không chắc chắn lắm mà nhìn về phía Tiểu Sơn, Tiểu Sơn vẫn bình tĩnh mà nhìn thẳng phía trước, tiếp tục... không thèm nhìn anh ta.
Gần đây, ở Trác Định có một số người cảm thấy lo lắng, hoang mang. Khắp cả thành phố S đều biết Bạch Hi Cảnh bệnh nặng. Hơn nữa, theo một nguồn tin đáng tin cậy tuyên bố, Bạch Hi Cảnh rất có khả năng không sống sót qua mùa hè năm nay. Một khi Bạch Hi Cảnh ngã xuống, Trác Định tuyệt đối sẽ trở thành miếng thịt béo bở ngon lành nhất thế kỷ này, bị chia năm xẻ bảy là chuyện đương nhiên, chỉ là điểm quan trọng nhất là bị chia thành bao nhiêu phần.
Không chỉ có Trác Định, cả thành phố S, thậm chí cả khu vực Hoa Đông đều sẽ bị những con châu chấu từ khắp nơi chen chúc đến, gặm cắn cho sạch sẽ. Những thứ còn lại sau khi bị lũ châu chấu nhấm nháp, ngoài xương xẩu ra thì còn có thể là cái gì nữa cơ chứ???
Thời gian mỗi lúc một trôi, Bạch Hi Cảnh không hề xuất hiện để đập nát những tin đồn này, khiến lòng người càng ngày càng không ổn định. Trác Định trước đến nay vẫn luôn bừng bừng sức sống, chặt chẽ cẩn thận dần dần trở nên có chút hỗn loạn. Giữa các bộ phận với nhau, tình hình tranh đấu đủ kiểu từ ngoài sáng đến trong tối đều đã đến tình thế căng thẳng nhất. Ai cũng không biết cuối cùng Trác Định sẽ biến thành bộ dạng gì. Ai cũng nhân lúc trước khi cây đổ bầy khỉ tan mà tranh thủ tích lũy chút vốn liếng của mình, lấy được càng nhiều càng tốt.
Ngày hôm nay, Trác Định vốn đang hỗn loạn, ồn ào do việc ông chủ đang lâm bệnh đột nhiên trở nên trầm mặc, im ắng từ trên xuống dưới. Đến ngay cả nhân viên an ninh đi đường cũng đều tỏ ra một vẻ cẩn thận, dè dặt từng chút một. Cô gái lễ tân càng tỏ ra mất tập trung. Trong khu văn phòng trống huơ trống hoác, không một bóng người, dường như tất cả nhân viên đều tập trung tại cửa phòng họp lớn nhất của Trác Định, lén lút quan sát cuộc đấu khẩu ác liệt phía bên trong.
“Phương án thu mua Trác Định” hoàn toàn không phải là cái cớ lấy ra chỉ với mỗi mục đích là để dụ dỗ Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Sơn đã chứng kiến Tiểu Tịnh Trần trưởng thành, biết được cô bé ghét nhất là sự lừa dối, và biết được Bạch Hi Cảnh hận nhất chính là việc người khác lừa dối cô con gái bảo bối nhà anh. Cho nên, để cho cô gái ru rú trong nhà này bước chân ra ngoài, vì để cho cô bé tìm thấy mục tiêu tồn tại mới trong những tháng ngày không có cha ở bên cạnh, Tiểu Sơn đã tự biên tự diễn, tự chỉ đạo ra một màn kịch lớn. Sân khấu chính là Trác Định của Bạch Hi Cảnh, mà diễn viên là những nhân vật đầy âm mưu với những dã tâm đen tối.
Đến ngay cả tin tức “Bạch Hi Cảnh bệnh tình nguy kịch” cũng là do anh tung ra ngoài, vậy mới có thể thu hút đám yêu ma quỷ quái này bu đến chứ.
Giây phút này, trong căn phòng họp lớn nhất của Trác Định, một cuộc đấu tranh loạn xạ với quy mô không đâu bằng đang được diễn ra, người mua, người bán, người môi giới đều cãi nhau, quấn thành một mớ hỗn độn.
Đương nhiên, người mua không chỉ có một, người bán thì là các nhân vật như các quản lý bộ phận này, giám đốc này...
“Trác Định là của Bạch Hi Cảnh. Anh ta xảy ra chuyện gì, tất nhiên cũng nên để người nhà họ Bạch chúng tôi tiếp quản, có chuyện gì liên quan đến mấy người chứ.” Một người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng lên tiếng. Ngồi bên anh ta là một người phụ nữ trung niên duyên dáng sang trọng, bà ta cười nhẹ nhìn mấy người ở phía đối diện, ánh mắt để lộ vẻ xem thường một cách không hề che dấu.
Người đối diện làm sao có thể là người dễ đối phó chứ. Đối phương cũng nhẹ hừ giọng một tiếng, cười lạnh nói: “Nói đùa, ai mà chẳng biết Bạch Hi Cảnh có cha có mẹ, cho dù anh ta thật sự chết rồi, Trác Định cũng nên thuộc về quyền sở hữu của bác trai bác gái. Các người họ Bạch thì làm sao nào, trong cái thiên hạ này người họ Bạch có nhiều lắm. Lẽ nào mỗi một người họ Bạch đều có quan hệ huyết thống với Bạch Hi Cảnh?”
Nói xong, anh ta xoạt một tiếng, lấy ra một tờ giấy, nói: “Các vị, đây là lá thư ủy thác của đích thân cha ruột của Bạch Hi Cảnh, ông Bạch Khải Thụy, ủy thác cho chúng tôi toàn quyền phụ trách việc thu mua của Trác Định. Còn về những người họ Bạch khác thì, xin lỗi, ông Bạch không quen biết các vị.”
(Ông nội Bạch mặt đơ kháng nghị: chữ viết đó không phải do ông đây viết, là do tên nhãi Tiểu Sơn mặt đơ ngụy tạo ra mà!)
Hai mẹ con nhà họ Bạch xì khẽ một tiếng, biểu hiện ra vẻ xem thường, đấu khẩu lại: “Bạch Khải Thụy thì tính là cái thứ gì, trong Trác Định đến một đồng tiền góp cổ phần ông ta cũng không có nữa là.”
“Đúng đó” Luật sư bên thứ ba được mời đến, lập tức lấy ta một chồng chứng cứ, nói: “Các quản lý ban ngành và giám đốc cấp cao của các bộ phận trong công ty đều là những người nắm giữ cổ phần. Trong tình huống khi Bạch Hi Cảnh không ở đây, bọn họ có tư cách hoàn toàn nắm quyền xử lý các sự vụ của Trác Định, đây là giấy chứng nhận.”
Cổ phần cái quái gì chứ, tất cả mọi người cộng hết lại còn không vượt qua được năm phần trăm, đó chỉ là chút phúc lợi nhỏ nhỏ mà Bạch Hi Cảnh đại phát từ bị chia chút ít cho các nhân viên cấp cao mà thôi.
Các giám đốc, quản lý ăn vận tinh tế với tây trang, giày da rụt rè mà gật đầu tỏ vẻ tán đồng, người nào cũng mặt mày rạng rỡ chờ mong hai bên kia nâng cuộc chiến đấu lên tầm cao mới.
Ông có lý của ông, bà cũng có lý của bà, nhất thời các bên khẩu chiến không ngừng nghỉ, cuộc đàm phán tiếp tục kéo dài một cách căng thẳng.
Bên ngoài cửa, lòng tin của những nhân viên đã lung lay đến mức sắp sụp đổ rồi. Bọn họ đều là những nhân viên bình thường nhất, không có ai đủ khả năng để dự đoán được vận mệnh sau này của mình sẽ thế nào.
“U U, cô nói ông chủ thật sự...” Tiểu Tào - người mới đến của bộ phận kế hoạch kéo lấy áo quần của Lạc U U nhỏ giọng nói. Lạc U U trừng cô ta một cái, cắn răng nói: “Không thể nào, ông chủ lợi hại như thế làm sao có thể tự nhiên mất như thế được chứ. Những kẻ lòng lang dạ sói này, lúc ông chủ còn ở đây, bọn họ được trọng dụng là thế. Ông chủ vừa mới xảy ra chuyện, bọn họ vậy mà lại dám bán công ty của ông chủ đi. Cứ đợi mà xem, sẽ đến lúc bọn họ phải chịu đủ.”
Bởi vì sự kiện nuôi mèo đó, Lạc U U cảm động đến chảy nước mắt với hành động của Bạch Hi Cảnh, trở thành một nhân viên trung thành bền vững của Bạch Hi Cảnh. Hơn nữa, cô ta còn cực kỳ hy vọng thư ký nhỏ lương thiện đó có thể trở thành bà Bạch trong truyền thuyết. Cũng chính vì tấm lòng trung thành này mà cô đã trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Đại Sơn và Tiểu Sơn, mức độ nổi tiếng của cô ta ở trong công ty cũng rất cao.
Chính trong bầu không khí căng thẳng bất an và dao động mờ mịt này, một chiếc xe Rolls-Royce đen tuyền đã dừng ngay trước cửa lớn của tòa nhà Trác Định. Nhân viên an ninh ở đại sảnh như chim sợ nòng súng mà nhìn qua đó. Lẽ nào có một người thu mua mới xuất hiện sao?
Cô gái lễ tân cũng vội vã nâng cao tinh thần, nở nụ cười ngọt ngào nhưng có chút cứng ngắc và miễn cưỡng chào đón người đến.
Nhưng tựa hồ đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, người xuống xe là Tiểu Sơn và Đại Sơn.
Nhìn thấy hai sếp nhỏ giỏi giang quen thuộc, cô gái lễ tân và đồng chí bảo vệ đều có chút lệ nóng doanh tròng, tim đập thình thịch. Nhìn đi nhìn lại, những nhân viên nhỏ bé phổ thông như bọn họ lại chính là những người trung thành nhất, không nỡ rời khỏi Trác Định nhất. Lúc này nhìn thấy Đại Sơn, Tiểu Sơn, bọn họ cũng như những đứa trẻ đi lạc đường tìm thấy phụ huynh của mình vậy, trái tim ấm lên, uất ức chực khóc như muốn kể khổ.
Cả đám người kích động đi đến nghênh đón, Đại Sơn hé miệng ra cười, ngay cả Tiểu Sơn cũng làm hành động trước nay chưa từng có là gật đầu với họ. Sa đó, hai người liền giống như quản gia mà mở cửa xe phía sau ra. Những nhân viên đang nhanh chân chạy đến ngay lập tức đứng khựng lại, nghi hoặc mà nhìn về phía ghế ngồi phía sau của chiếc xe. Khi thấy rõ người đỡ lấy cánh tay Đại Sơn để bước xuống xe là ai, sắc mặt mọi người đều đồng loạt thay đổi, người con gái đó... không phải là thư ký bé nhỏ đó sao???
Chẳng lẽ ông chủ thật sự bị bệnh đến mức nguy kịch, ngay cả cô gái này cũng không nhẫn nhịn được nữa mà muốn đến xin chia một bát canh?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đại Sơn và Tiểu Sơn. Hai người này vậy mà lại nhân lúc ông chủ không có mặt, dẫn sói vào nhà, thế mà ông chủ vẫn còn coi bọn họ là những người tâm phúc đáng tin cậy của mình!
Thất vọng, đau lòng trộn lẫn với sự bi thương khi bị phản bội, ánh mắt mọi người mang theo sự oán hận không chút che đậy nào mà bắn về phía ba người. Đại Sơn sững người một chút, mơ hồ túm lấy tóc mình mà vò, lộ ra vẻ mặt ngây ngốc giống như Tiểu Tịnh Trần một cách hiếm có. Đáng tiếc, ngoại trừ Tiểu Sơn không có ai hiểu được để thưởng thức.
Tiểu Sơn mặc dù là một ngọn núi băng, nhưng anh lại có một trái tim nhiều màu sắc, chỉ cần dụng tâm nghĩ một chút là có thể biết những người này hiểu lầm cái gì. Nhưng anh vẫn không nói một lời, tỏ rõ thái độ muốn khoanh tay đứng một bên xem kịch.
Tiểu Tịnh Trần mang vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn về cô em lễ tân và mấy người bảo vệ của bộ phận an ninh. Rất lâu sau, khi mọi người bị nhìn đến mức sởn da gà, cô bé mới đột nhiên mở miệng nói: “Phong tỏa cả tòa nhà, đừng để cho bất kỳ người nào rời khỏi.”
Tiểu Sơn nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: “Rõ.”
Tiểu Tịnh Trần nhỏ giọng nói thầm một tiếng, không để tất cả mọi người vào mắt, tự mình đi thẳng vào trong cửa chính của tòa nhà.
Tiếng nói thầm đó của cô bé rất nhỏ, chỉ có Đại Sơn, Tiểu Sơn ở ngay bên cạnh cô bé mới có thể nghe thấy. Hai người đồng loạt co giật khóe miệng của mình, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỳ trên mặt đất. Câu nói đó là: “Dám cướp đồ của cha, bần tăng muốn thay mặt cho Phật tổ tiêu diệt bọn họ!”
A Di Đà Phật, thí chủ, xin hãy lên đường bình an, Phật tổ rất bận rộn, không thể đi tiễn các thí chủ được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...