Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu về một bên, chớp đôi mắt to của mình, ngờ vực, gọi: “Chú Đại Sơn, chú Tiểu Sơn!”

Nghe thấy giọng nói vừa mềm mại vừa quen thuộc đó, Đại Sơn đột nhiên cảm động đến nước mắt đầy mặt, một bên nước mũi, một bên nước mắt, hu hu kể lể: “Đại tiểu thư, Đại tiểu thư vạn năng của chú ơi. Bọn chú thật sự không phải là người xấu mà, bọn chú là những công dân thiện lương thành thực nhất Hoa Hạ.”

Tiểu Tịnh Trần mang theo Bạch Hi Cảnh và Minh Hư trở lại sơn môn, vốn không dẫn Tiểu Sơn với Đại Sơn đi theo. Thế nhưng bọn họ nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể cảm thấy yên tâm được, cho nên bọn họ mới bám đuôi Tiểu Tịnh Trần rồi theo đến nơi đây. Ngược lại, không phải bọn họ nghi ngờ gì ở chùa Bồ Đề, chỉ là cảm thấy dựa vào tính khí có chút lồi lõm của Phương trượng mà Bạch Hi Cảnh đã từng mô tả cho họ, Phương trượng tuyệt đối sẽ không dễ dàng dể cho Tiểu Tịnh Trần được toại nguyện. Có bọn họ ở bên cạnh dù ít dù nhiều cũng có thể giúp được việc gì đó, hơn nữa ở gần Đại ca một chút, hai người bọn họ cũng thấy yên tâm hơn.

Võ công của Minh Hư và Đại Sơn, Tiểu Sơn đều sàn sàn như nhau. Hai người có ý ẩn nấp, Minh Hư đương nhiên sẽ không phát hiện ra bọn họ bám đuôi ở phía sau. Bạch Hi Cảnh bệnh nặng, tay chân thậm chí còn không được khỏe mạnh như người đàn ông trưởng thành bình thường. Mà người duy nhất có thể phát hiện ra hai người họ lại hoàn toàn sẽ không để tâm đến phương diện này. Nói trắng ra, chỉ cần không có ác ý gì với cô bé, cô bé thường sẽ hoàn toàn phớt lờ những người khác ngoại trừ cha của mình.

Thế là Đại Sơn, Tiểu Sơn thuận lợi trà trộn được vào trong núi Bồ Đề.

Lúc Tiểu Tịnh Trần xông vào trận chiến, tất cả các đệ từ đều đi đến vây xem, khiến cho bọn họ có cơ hội tiến vào phía trong sơn môn của chùa Bồ Đề. Mà đợi đến lúc Tiểu Tịnh Trần xông đến Đại Hùng bảo điện, nhóm đệ tử tiếp tục vây xem, những vị sư cầm côn lại tự mình quay trở về vị trí của mình. Vậy là, hai người cùng tên Sơn nào đó đau khổ mà bị nhóm tăng nhân cầm côn tuần sơn phát hiện ra.

Nghe thấy tiếng hô hào của Đại Sơn, Tiểu Tịnh Trần hồ nghi túm lấy đầu của mình, khó hiểu mà nhìn về phía Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh cũng nhẹ nhàng lắc đầu, Tiểu Tịnh Trần hiểu ra, quai hàm phồng lên, nhăn hai mày lại, nói: “Cha không gọi hai chú đến đây. Hai chú làm sao có thể tự mình trèo lên núi được chứ?”

Đại Sơn: “…” Đại ca ơi, anh đừng có rút đường lui của tụi em trong giờ phút quan trọng này chứ! Rơi lệ!

Lông mày của Phương trượng sư phụ bị Tiểu Tịnh Trần bức đến mức không thể không giả vờ thâm trầm trấn áp con bé tiểu quái thú lúc này đột nhiên cong lên, ngay phút chốc phục sinh, full máu trở lại. Ông lão loạng choạng đứng thẳng dậy, vuốt lấy bộ râu trắng toát của mình, trầm giọng nói: “Tịnh Chính đâu? Những người tự tiện xông vào sơn môn, nên xử lý thế nào?”

Tịnh Chính là chủ tọa của Giới Luật đường, vừa mới đọ sức một lần với Tiểu Tịnh Trần trong quy sư trận. Lúc này, anh ta đang vùi mình ở ngoài cửa tận lực đóng vai diễn người qua đường. Thời khắc này, nghe thấy tiếng gọi của sư phụ, anh ta lập tức xuất hiện, chắp tay thành hình chữ thập, dáng người thẳng tắp như cây tùng. Anh ta mang theo khí thế chính trực lạnh lẽo, đến ngay cả giọng nói cũng trở nên vang vọng đầy nội lực: “Những người tự tiện xông vào sơn môn, đánh trăm trượng, trục xuất.”


Cái “trượng” ở đây lại không phải là cây côn trong tay của những tăng nhân cầm côn, mà là cái trượng Giới Luật, to và thô bằng cánh tay của người đàn ông trưởng thành. Trượng này nếu thật sự đánh lên người, đừng nói là dưới một trăm, dưới mười gậy cũng có thể cướp đi nửa cái mạng của người khác rồi. Mà đây còn dựa vào việc người đập trượng có đại từ đại bi mà không dùng nội lực hay không nữa.

“Sh” Đại Sơn hít vào một luồng khí lạnh, hai mắt mở to, dứt khoát trợn ngược mắt.

“Đại-tiểu-thư-cứu-mạng!!” Phong độ cái quái gì, tuấn tú cái quái gì, thần thái cái quái gì, tôn nghiêm cái quái gì, đều con mẹ nó chỉ là mây bay trên trời, có gộp hết chúng lại cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình! Chùa Bồ Đề không so được với các chùa miếu bình thường khác. Trong này ai cũng là yêu ma quỷ quái đó. Tùy tiện thả ra một người cũng có thể hại cả thế giới đó! Trọng điểm là, đây là sư môn của Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần! Đại Sơn, Tiểu Sơn dù có trâu bò đến mức nào đi chăng nữa, họ cũng không dám hỗn xược ở nơi này. Cũng có nghĩa là...

Một trăm trượng này, bọn-họ-không-dám-trốn!

Trong thời khắc quan trọng, Đại Sơn vẫn phân biệt được rõ ràng mọi chuyện. Mặc dù dựa trên nguyên tắc để nói, người mà có đủ trí thông minh và năng lực cứu trợ bọn họ chắc chắc chỉ có Bạch Hi Cảnh mà thôi, nhưng trên thực tế thì, cầu xin Tiểu Tịnh Trần còn đáng tin hơn nhiều so với đi cầu Bạch Hi Cảnh.

Quả nhiên, nghe thấy tiếng kêu đầy thảm thiết của Đại Sơn, Tiểu Tịnh Trần cảm thấy khó xử mà nhăn đôi mày lại, quay đầu cầu xin Bạch Hi Cảnh giúp đỡ mình.

Bạch Hi Cảnh cũng nhăn mày lại một chút, nhẹ nhàng xoa lấy huyệt Thái Dương của bản thân, cười như xuân về hoa nở, trăm hoa đua sắc, nói: “Nếu như Đại Sơn, Tiểu Sơn phải chịu phạt, vậy thì sau khi chịu một trăm trượng bọn họ có lẽ cũng không có cách nào xuống núi được rồi. Vừa may, Tịnh Trần à, con hãy ở lại đây bầu bạn với bọn họ đi, miễn cho họ lạ nước lạ cái mà cảm thấy cô đơn, vắng vẻ.”

Ánh mắt Tiểu Tịnh Trần bỗng lóe sáng, vội vội vàng vàng gật đầu lia lịa như con gà mổ thóc, hai mắt lấp la lấp lánh đầy trông mong nhìn về phía Phương trượng sư phụ.

Huyệt Thái Dương của Phương trượng sư phụ bỗng nảy lên, âm thầm mài răng hàm sau của mình: Duyên Ngộ, khá lắm, ta xem như con lợi hại!

Phương trượng sư phụ nhẹ nhàng khụ một tiếng, hai tay chắp thành hình chữ thập để trước ngực, tỏ ra đại từ đại bi khoan hồng độ lượng mà nói: “Cái gọi là người không biết không có tội, một trăm trượng liền miễn đi. Tịnh Trần, con nhanh chóng mang bọn họ xuống núi, không nên làm chậm trễ thời gian trị liệu của cha con.”


Ánh mắt lấp lánh như sao trời của cô bé bỗng nhiên trở nên ảm đạm, Tiểu Tịnh Trần thất vọng cúi đầu xuống, mím chặt môi, vẻ mặt ai oán mà liếc nhìn Phương trượng sư phụ. Sau đó cô bé quay đầu lại, đáng thương vô cùng mà nhìn về phía Đại Sơn, Tiểu Sơn. Đôi mắt to ướt nhẹp như một con chó nhỏ tội nghiệp bị vứt bỏ đột nhiên đâm xuyên qua trái tim thủy tinh mong manh dễ vỡ và thuần khiết của Đại Sơn. Anh dường như theo bản năng mà suýt hét lên một câu: “Xin hãy đừng khách khí làm gì mà đánh chúng tôi một trăm trượng đi.” May mắn, trong giờ phút quyết định, đồng chí Tiểu Sơn đã rất thức thời mà ho mạnh một tiếng.

Đại Sơn giật mình một cái, bừng tỉnh trở lại. Nghĩ đến suy nghĩ mới nãy như bị quỷ mê hoặc tâm hồn của mình, anh sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.

Hình phạt đánh một trăm trượng không phải trọng điểm, trọng điểm là anh thế mà lại nảy sinh ra ý niệm muốn tự ngược đãi bản thân mình như thế. Hơn nữa chỉ trong tình huống bị một ánh mắt nhìn lại của Tiểu Tịnh Trần mà anh đã suýt chút nữa mất luôn tâm trí... Đại Sơn nhìn theo bộ dạng rưng rưng của Tiểu Tịnh Trần, trong lòng rét run cầm cập.

Anh biết Tiểu Tịnh Trần cũng chỉ vô thức làm vậy, cô bé không có chủ ý, nhưng cũng chính vì vô thức mới thật đáng sợ. Ám thị thôi miên của cô bé đã trở thành một loại hành động thuộc về bản năng. Nếu như dã tâm của cô bé lớn một chút, vận dụng thuần thục loại bản năng này, trên thế giới còn có ai có thể thoát khỏi sự khống chế của cô bé nữa???

May mà... lần đầu tiên Đại Sơn cảm thấy mình may mắn đến nhường này. Đại tiểu thư giống như một đứa trẻ tâm trí còn chưa sáng suốt, cô bé đơn thuần cũng sẽ chỉ giày vò hành hạ những người quen thuộc ở bên mình mà thôi. Khống chế thế giới? A Di Đà Phật... Cô bé cũng chỉ có chút tiền đồ thôi.

Hai mắt của Phương trượng sư phụ hơi khép, như ngủ như tỉnh, đôi mắt đục ngầu lại sâu xa nhìn Tiểu Tịnh Trần một cái, phất tăng bào, nói: “Biến đi!”

Vậy là Tiểu Tịnh Trần rưng rưng đi một bước ngoái lại ba lần mà xuống núi trong cái vẫy tay từ giã của Bạch Hi Cảnh.

Mãi đến khi hình bóng của Tiểu Tịnh Trần biến mất bên ngoài sơn môn, Phương trượng sư phụ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậc chậc vài tiếng, lắc đầu nguầy nguậy mà đắc ý thốt lên: “Tên nhóc thối thật sự càng ngày càng khó nắm bắt. May mắn đến cùng vẫn là lão nạp đạo cao một trượng, hê hê...” Nói xong, ông lão quay về phía Bạch Hi Cảnh, híp mắt cười, cả mặt nhăn thành một đóa hoa cúc, nói tiếp: “Duyên Ngộ à, đồ đệ ngoan, muốn dùng tên nhóc con đến giày vò lão nạp. Muốn nhìn lão nạp trở thành trò cười, con còn hơi non đấy.”

Bạch Hi Cảnh lẳng lặng ngồi trên nền đất, nhìn Phương trượng sư phụ, chỉ cười mà không nói.


Mười chín giờ, là thời gian mà chùa Bồ Đề bắt đầu ăn bữa tối. Nhóm các đệ tử như thường lệ tụ tập thành nhóm mà đi về phía nhà ăn. Chỉ có một điểm bất đồng duy nhất, chính là nhóm đệ tử lại rất hiếm có mà không thảo luật về kinh Phật, họ không hẹn mà cùng nhau nghị luận về quy sư trận khiến cho bọn họ mở rộng tầm mắt trong ngày hôm nay, và cả cô gái nhỏ đã xông qua trận pháp nữa...

Sau đó...

Hai mươi bảy phút đồng hồ tiếp theo...

Một tiếng sư tử hống hùng hậu đầy tang thương vang lên khắp cả ngọn núi Bồ Đề:

“Tịnh Trần, con, cái tên hỗn hào này, cư nhiên lại dám nhân lúc lão nạp không chú ý mà lén về trộm đồ ăn. Lão nạp nguyền rủa con cả đời này muốn làm hòa thượng mà không được, á á á!”

Mượn ưu thế của bệnh nhân mà đến sớm nhất và nhận đủ lượng màn thầu - Bạch Hi Cảnh nhã nhặn cắn lấy miếng bánh với lớp bột mì trăng trắng, không tiếng động bật cười.

Dưới núi, trên con đường quốc lộ Bàn Sơn với nhiều ngã rẽ, có một chiếc xe đang chầm chậm chuyển động. Tiểu Tịnh Trần mặt không chút biểu cảm mở cửa xe ra. Đại Sơn mâu thuẫn nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần ngồi ở trên ghế, hai chân cô bé co lại, một tay ôm lấy đầu gối, một tay khác túm lấy cái bánh màn thầu trắng mềm đầy đặn, nhăm nhăm ăn đến hăng say.

Đại Sơn mâu thuẫn đến mức tóc cũng sắp trắng luôn rồi, anh hỏi: “Đại tiểu thư, cháu trăm ngàn khổ nhọc ẩn núp lên trên núi lần nữa, chỉ là để lấy trộm vài cái bánh màn thầu thôi hả?”

Tiểu Tịnh Trần chuyển động quai hàm lên lên xuống xuống, hai con mắt to tròn xoe, nhìn giống hệt như con sóc nhỏ. Cô bé vỗ lấy sọt trúc còn to hơn cả chậu nước ở bên cạnh mình, có hơi mâu thuẫn mà chính nghĩa nói đúng sự thật: “Không phải vài cái màn thầu, là vài trăm cái màn thầu.”

Nhìn thấy một sọt trúc to đầy ắp bánh màn thầu, Đại Sơn khó khăn mà nuốt một ngụm nước miếng, không chút sức lực, nói: “Được rồi, cháu thắng rồi. Thế nhưng vì sao cháu không đi thăm Đại ca, lẽ nào bánh màn thầu còn quan trọng hơn cả Đại ca hay sao?”

Tiểu Tịnh Trần đờ người, nhìn về phía chút màn thầu còn sót lại trên tay, nhét hết cả vào miệng, nhằm nhằm nuốt xuống, sau đó mới từ từ trả lời: “Sư phụ vẫn luôn ở cạnh cha. Nếu cháu đi thăm cha thì sẽ bị sư phụ phát hiện mất. Nếu như sư phụ tức giận rồi không chữa bệnh cho cha, vậy thì phải làm sao?”

Đại Sơn: “…” Được thôi, vẫn là anh ta ngốc!


Khi bọn họ về đến thành phố S đã là đêm khuya. Tiểu Tịnh Trần mở cửa phòng ra, đón lấy cô bé là căn phòng lạnh lẽo đen thui... mới lạ đó. Cửa vừa mới mở ra một khe nhỏ, một cái đuôi lạnh lẽo lập tức lướt sàn sạt một chút rồi nảy ra ngoài, có chút dâm đãng mà sượt qua bắp chân của cô bé. Tiểu Tịnh Trần theo bản năng mở cửa ra, nhảy bổ vào mặt cô bé là một thân hình to lớn. Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác bị bổ nhào về phía chính diện, ầm một tiếng nằm đơ trên mặt đất.

Con hổ to lớn lông vằn vện đắc ý mà ép Tiểu Tịnh Trần dưới bụng của mình, vui sướng mà mài đi mài lại, kêu: “Gào gào gào...”

“Hú ú ú...” Vua sói Màn Thầu không vui mà hú dài một tiếng, giương răng nanh của mình lên nhào đến gặm Thái Bao. Thái Bao linh hoạt lật người một cái, tránh thoát đòn đột kích của vua sói. Kết quả là cô em gái mềm mại bị đè dưới da bụng của nó đã bị một con mãng xà dâm đãng vô sỉ nào đó kéo đi mất rồi.

“Gừ gừ gừ...” Thái Bao chớp mắt nổi giận, vươn người nhảy vồ đến cắn xé lấy con trăn khổng lồ tà ác.

Trong phòng khách bỗng nhiên loạn thành một núi rối ren, tiếng hổ gầm, tiếng sói hú, tiếng chó kêu, tiếng mãng xà xì xì trộn thành một đống. Bên ngoài cửa lớn, Đại Sơn và Tiểu Sơn không tiếng động liếc nhìn nhau, nhún vai. Vốn còn nghĩ vì không có Đại ca bầu bạn ở bên, Đại tiểu thư sẽ rất lạc lõng, rất cô đơn, ai dè...

Thôi được rồi, quả nhiên thời buổi này nên nuôi lấy mấy con thú cưng đáng yêu mới được coi là vương đạo!

Buổi tối hôm đó, Tiểu Tịnh Trần không có chiếc gối ôm thương hiệu Cha Ngốc, cô bé chỉ có thể ôm lấy con mèo lớn có bộ lông nhung mềm ngủ tạm một đêm. Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện: mèo-to-trật-khớp-rồi!

Từ lúc năm tuổi rưỡi xuống núi, Tiểu Tịnh Trần hầu như không rời khỏi bên cạnh Bạch Hi Cảnh. Đương nhiên là mười mấy tháng trong quân ngũ không tính. Lần này, trong lúc không nghe được âm thanh của cha, không nhìn thấy bóng dáng của cha, không cảm nhận được sự hiện diện của cha, tiểu quái thú cảm thấy có chút cô đơn.

Cô bé dứt khoát triệt để làm ổ ở nhà, mỗi ngày làm bạn với đám thú cưng, làm những việc như là cho con này tắm táp một chút, cho con kia gãi ngứa một chút. Nếu không phải Đại Sơn, Tiểu Sơn theo thời gian biểu mà đưa cơm đến, cô bé đoán chừng sẽ sống sờ sờ mà bị đói chết.

Haizz, không có cha ở bên, kẻ ham ăn cảm thấy ngay cả thức ăn đều trở lên không có sức hút nữa rồi!

Cuối cùng, Đại Sơn và Tiểu Sơn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui