Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Đại Sơn vẫn còn đang cảm khái, hai tai lại vì nghe thấy tiếng Tiểu Tịnh Trần đột nhiên gào to tên của người nào đó mà bất thình lình dựng đứng cả lên.

“A lô, Tôi là Bạch Tịnh Trần.”

“Tịnh Trần? Kỳ tích làm sao, cô vậy mà lại chủ động gọi điện thoại cho tôi?” Đối phương tựa hồ rất hưng phấn, giọng nói mang theo cảm xúc hưng phấn khó hiểu.

“Tôi muốn thuốc giải của M1371.” Tiểu Tịnh Trần nói chuyện luôn đi thẳng vào vấn đề, từ trước đến nay không quanh co lòng vòng bao giờ.

“Cô nghĩ rằng nó là rau cải trắng đấy à, nói muốn là có ngay. Chúng tôi phí công phí sức mười mấy năm trời mới tinh chế ra được một ống, đã sử dụng trên người cô rồi còn gì.”

“Đẳng Thập, nếu không đưa tôi thuốc giải của M1371, tôi sẽ diệt gọn luôn đội SWAT của anh.” Lời uy hiếp nói ra với giọng điệu lý lẽ hùng hồn, chắc chắc phải gọi là như đinh đóng cột.

“...” Đẳng Thập bị giọng nói mềm mại nhưng đầy tàn bạo của Tiểu Tịnh Trần làm cho hốt hoảng, sợ đến mức nói không ra lời.

Mẹ kiếp, lời lẽ đầy bạo lực thế này, ngữ khí đầy hung tàn thế này là thứ mà cô em gái tròn tròn ngây ngô, đáng yêu đó thốt ra được sao?

Tình huống gì đây hả trời?

Đợi hai phút đồng hồ sau đối phương vẫn chưa có phản ứng gì, sự nhẫn nại của Tiểu Tịnh Trần cũng cạn kiệt. Cô bé đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Đại Sơn, ánh mắt âm trầm, nói: “Tống Siêu đâu rồi? Chú bảo cậu ta đưa cháu đến địa bàn của SWAT...”

“Đừng, đừng, đừng mà, bình tĩnh nào. Bà cô của tôi ơi, bình tĩnh nào.” Bởi vì thất thần mà suýt chút nữa gây ra đại thảm kịch của thế kỷ, Đẳng Thập vội vội vàng vàng hét lên đáp lời. Còn thầm cảm thấy may mắn là đối phương ở đầu bên kia vẫn chưa cúp điện thoại mới khiến anh ta nghe được tiếng nói mềm mại của Tiểu Tịnh Trần.

Đẳng Thập âm thầm quệt mồ hôi lạnh trên mặt. Hết cách rồi, với sự hiểu biết của anh ta về Tiểu Tịnh Trần, em gái đầu chỉ có một sợi dây thần kinh duy nhất này tuyệt đối là tuýp người nói được thì làm được. Hơn nữa, đối với những lời mà mình đã nói, em gái này cũng không hề thương lượng, còn thường xuyên hoàn thành vượt mức quy định. Vượt mức cái em gái nhà cô, những loại chuyện như thế này cũng có thể làm vượt mức hay sao?


“Thế này đi, chúng ta gặp mặt nhau bàn bạc cho kỹ. Thuốc giải của M1371 rất đắt và quý hiếm, dù cho cô có muốn, cũng phải cho tôi một lý do gì đó đúng không.”

“Được, hai giờ chiều hôm nay, chúng ta gặp nhau ở tiệm bánh ngọt Mani.”

Lời vừa dứt, Tiểu Tịnh Trần dứt khoát cúp điện thoại, Đẳng Thập nhìn xem thời gian trên chiếc điện thoại di động của mình, mười một giờ hai mươi bảy phút...

Khóe miệng mạnh mẽ co rút một cái, Đẳng Thập lệ rơi đầy mặt, cách hai giờ đồng hồ chỉ còn dư lại hai tiếng rưỡi thôi...

Em gái à, cô có thật sự biết đi từ Thượng Kinh đến thành phố S đến cùng là bao xa không? Fuck!

Tiệm bánh ga-tô Mani là một chuỗi các cửa hàng điểm tâm ngọt có mặt khắp nơi trên thế giới, các cửa hàng chi nhánh ở thành phố S không nhiều lắm, nhưng mỗi một cửa tiệm đều là cửa hàng gồm ba tầng rất tráng lệ.

Ở trong chỗ ngồi trang nhã trên tầng hai của cửa hàng chi nhánh trên đường Chi Nguyên, có hai người đang ngồi mặt đối mặt nhau. Một người là người đàn ông có bề ngoài không đến ba mươi tuổi, mặc trên người bộ quần áo thoải mái màu lam nhạt, đeo một chiếc kính không gọng, trông có vẻ tràn ngập hơi thở của thế gia có học, lại còn ôn nhu đa tình. Ngồi đối diện anh ta là một cô gái mặc bộ quần áo thể thao, mái tóc ngắn trông sạch sẽ lanh lẹ. Hai mắt cô gái thật to, mũi rất cao, miệng nhỏ non mịn phấn hồng, còn cả khuôn mặt nhỏ như trẻ con, phúng phính trắng nõn, nhìn thế nào cũng là một cô em ngây thơ người gặp người thích hoa gặp hoa nở.

Vì mục đích ngắm trai đẹp và em gái, nhân viên phục vụ trong tiệm đã cố ý tỏ ra bận rộn đi đi lại lại đến cả N vòng, dường như xem thế nào cũng không đủ. Thế nhưng, dần dần, dù cho có là nhân viên mê trai xinh gái đẹp trong cửa hàng thì cũng phát hiện bầu không khí giữa hai người này có gì đó không đúng lắm.

Tiểu Tịnh Trần trừng đôi mắt to tròn xoe của mình nhìn chằm chằm vào Đẳng Thập đang ngồi phía đối diện. Đẳng Thập đẩy nhẹ kính mắt, để che lấp nét mặt không được tự nhiên của mình dưới ánh mắt mang đầy tính xâm lược kia. Anh ta cầm tách cà phê lên uống một hớp, nói: “Điều tôi nói chính là sự thật, thuốc giải của M1371 quý giá vô cùng, không phải dùng tiền là có thể mua được đâu.”

Nếu không, lấy tiền tài và sự giàu có của nhà họ Bạch, nào đến lượt anh ta ra mặt kiếm chác lợi nhuận thế này.

“Vậy thì anh muốn gì?”

Tiểu Tịnh Trần hỏi rất trực tiếp, Đẳng Thập cũng nói toạc móng heo: “Cô.”


Tiểu Tịnh Trần mím đôi môi lại, cắn răng, cả khuôn mặt cô bé đều tỏ vẻ không thoải mái.

Đẳng Thập phe phẩy bàn tay qua lại một chút, cười đến đầy vẻ phong trần, bỉ ổi, nói: “Đừng lo lắng, không cần bao lâu đâu, mười năm thôi. Cô chỉ cần làm việc cho chúng tôi đúng mười năm. Mười năm sau, cô có thể tự do mà rời đi… Thấy thế nào, lấy mười năm tự do đổi lấy một cái mạng của cha mình, cô cũng không thiệt đâu.”

Tiểu Tịnh Trần chớp nhẹ hai mắt, bình tĩnh mà nhìn Đẳng Thập nói: “Được…”

“Đừng nhận lời anh ta.” Bên tai cô đột nhiên vang lên một giọng nói như sấm nổ. Tiểu Tịnh Trần ngây người một chút, mới nhớ ra được. Trước khi ra khỏi nhà, Đại Sơn đã gắn tai nghe dạng ngầm bên trong tai cô. Bởi vì Đại Sơn vẫn luôn không lên tiếng, cô bé dường như sắp quên là có thứ đồ chơi này ở đây.

Đẳng Thập nghe thấy Tiểu Tịnh Trần nói được, ánh mắt anh ta sáng lên, vui mừng đến mức dường như muốn đập bàn. Thế nhưng, tiếng nói của Tiểu Tịnh Trần lại đột nhiên im bặt. Trái tim của Đẳng Thập nhảy lên một cái, anh ta biết Tiểu Tịnh Trần vẫn chưa nói xong từ “được”, cũng có nghĩa là vẫn chưa hoàn toàn nhận lời với anh ta.

Nhìn thấy nét mặt trầm tư của Tiểu Tịnh Trần, sắc mặt Đẳng Thập có chút khó coi, âm thầm nhịn lại sự sốt ruột trong lòng, có vẻ như không kiên nhẫn mà nói: “Đồng ý hay không đồng ý thì nói một câu đi.”

Tiểu Tịnh Trần mím lấy môi thật chặt, ánh mắt trong vắt, trên mặt không có chút biểu cảm nào, nhưng cái trán trơn bóng lại dần dần thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.

Đấu chiến thắng Phật và ác ma địa ngục A Tỳ trong tâm trí cô bé đang trong giai đoạn giao chiến hết sức kịch liệt!

“Đại tiểu thư, cháu không thể nhận lời anh ta. Nếu như cháu đồng ý theo anh ta, đợi đến lúc Đại ca tỉnh lại, anh ấy nhất định sẽ rất đau lòng, rất khổ sở. Đại tiểu thư, nếu như cháu không ở bên cạnh Đại ca, Đại ca sẽ cô đơn biết bao. Trong hơn nửa năm cháu ở trong bộ đội, anh ấy mất ngủ suốt đêm, trong mắt đều là lệ mà tinh thần vẫn hết sức tỉnh táo, ngay cả uống thuốc ngủ cũng không có tác dụng. Đại tiểu thư à, nếu cháu thật sự đi rồi, đừng nói mười năm, mười ngày thôi Đại ca cũng không qua được. Đại tiểu thư, cháu cần phải suy nghĩ thật rõ ràng...”

Nghe thấy những lời nói này của Đại Sơn, nghĩ đến mỗi ngày Bạch Hi Cảnh đều nằm trên giường cô đơn mở mắt trừng trừng đến khi trời sáng, rõ ràng là buồn ngủ đến gần chết nhưng lại không thể chìm vào giấc ngủ được, dù cho có nhắm mắt lại chỉ vài phút thôi cũng sẽ lập tức tỉnh giấc, đôi mắt phượng của cô bé càng lúc càng đỏ lên như con thỏ.

Đáy mắt Tiểu Tịnh Trần dần dần dâng lên nước mắt, nước mắt lấp lánh ngưng tụ ở trong tròng mắt, lúc nước mắt ầng ậng sắp rơi xuống là lúc khiến người ta động lòng nhất.


Tiểu Tịnh Trần cắn lấy môi mình, cúi đầu xuống thấp giọng nghẹn ngào những tiếng bí bách ở trong cổ họng: “Tôi không muốn rời khỏi cha… hu hu hu...”

Đẳng Thập: “...”

Nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt khổ sở của Tiểu Tịnh Trần, trong lòng Đẳng Thập cũng cảm thấy rất khó chịu. Từ trước đến nay anh ta chưa hề có ý nghĩ muốn chọc cho cô bé khóc. Lẽ nào rời xa cha là một việc khó chịu đến thế sao? Vậy những người nam nữ trẻ tuổi trưởng thành rời khỏi nhà đi học hoặc đi làm xa nhà chẳng phải đều không muốn sống nữa hay sao? Điều này không khoa học!

Tiểu Tịnh Trần rất nhạy cảm trước những dao động cảm xúc của người khác, đổi lại cũng vậy, những dao động về mặt cảm xúc của cô bé cũng có một loại phép thuật nào đó, rất dễ dàng khiến người khác đồng cảm. Lúc này đây, mặc dù cô bé vẫn chưa khóc lên thật to, nhưng vẻ mặt rõ ràng rất khó chịu buồn bã lại tỏ ra kiên cường, cứng rắn muốn nhịn khóc thật sự khiến người ta đau lòng muốn chết.

Ánh mắt Đẳng Thập không hề chớp động, bình tĩnh nhìn về phía cô bé, dường như là nhập ma mà thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi chỉ là tùy tiện nói mà thôi, cô đừng cho là thật sự, không phải là thuốc giải của M1371 thôi sao, tôi cho...” cô là được.

Lời nói đến thời khắc mấu chốt, Đẳng Thập đột nhiên giật mình một cái, sợ hãi, bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy, trầm tĩnh cúi đầu cầm chặt cốc cà phê trong tay. Trong lòng lại như dâng lên sóng to gió lớn, lúc nãy anh ta mới làm cái gì? Anh ta vừa mới nghĩ cái gì chứ?

Anh ta vậy mà lại trực tiếp muốn tặng không thuốc giải M1371 cho Bạch Tịnh Trần. Cái mức độ quý giá của thứ đồ chơi đó thậm chí còn sánh ngang với bảo vật trấn quốc, anh ta mà thật sự dám tự ý tặng cho người khác, mặc cho thân phận địa vị của anh ta thế nào đi nữa thì dù không mất mạng cũng không tránh khỏi bị lột một lớp da.

Nguy hiểm thật!

Đẳng Thập nghĩ lại mà sợ, lòng còn hãi hùng mà uống một ngụm cà phê, lại bất chợt cảm thấy bản thân mình bị nhòm ngó, rình rập đến mức sởn cả tóc gáy. Anh ta còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, thì đã cầm lấy thìa khuấy cà phê theo bản năng mà ném một phát, thìa cà phê mang theo phong thái như thanh kiếm phá trời mà “viu” một tiếng, bay đến, đâm xuyên qua camera giám sát ở phía góc tường sát trần nhà kia. Camera theo dõi lạch cạch một tiếng chia năm xẻ bảy vỡ ra, rơi trên nền nhà.

“Chậc” Đại Sơn bóp cổ tay than thở, suýt chút nữa là thành công rồi.

Sống cùng nhau mười mấy năm, anh biết được nên làm thế nào để dẫn dắt cảm xúc bi thương trong lòng Tiểu Tịnh Trần, cũng biết được Tiểu Tịnh Trần một khi khó chịu rơi nước mắt sẽ sinh ra sức cảm hóa mạnh mẽ thế nào. Vốn Đẳng Thập đã đi đến gần chiếc bẫy, sắp sửa hứa hẹn sẽ tặng không thuốc giải M1371 rồi, không ngờ, ngay thời khắc mấu chốt, đột nhiên lại thành công cốc. Thật sự là quá đáng tiếc!

Vung xong “phi đao”, Đẳng Thập bình tĩnh ngồi trở lại trên ghế sô pha, tao nhã che trán một cái, nhìn Tiểu Tịnh Trần ngồi phía đối diện, cười nói: “Cô không cần phải gấp gáp nhận lời tôi, tôi cho cô thời gian để cân nhắc. Vào thời gian này ngày mai, tôi ở chỗ này đợi cô, chỉ cần cô đi theo tôi, tôi lập tức cho người đến giao thuốc giải M1371.”

Đẳng Thập đã rời đi, Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha. Sau một lúc thật lâu, cô bé mới đứng dậy, chậm chạp đi xuống tầng dưới.


Ngồi lên chiếc xe nhỏ đợi sẵn bên ngoài cửa tiệm, Tiểu Tịnh Trần không hé một lời. Đại Sơn bất đắc dĩ nhẹ giọng tặc lưỡi một tiếng, khởi động xe ô tô rời đi.

Quay về phòng bệnh, Bạch Hi Cảnh vẫn cứ yên tĩnh nằm ở nơi đó, máy theo dõi kêu “tít, tít, tít” dường như nhanh hơn so với lúc trước. Tiểu Tịnh Trần chầm chậm đi đến bên giường ngồi bệt xuống đất, ghé đầu vào thành giường, hai tay nắm lấy bàn tay của Bạch Hi Cảnh, có chút ngoan ngoãn quá mức.

Đại Sơn đứng ở một bên, há miệng vài lần. Anh muốn khuyên Tiểu Tịnh Trần đồng ý yêu cầu của Đẳng Thập, nhưng làm thế nào cũng không nói ra được.

Đối với hai người Đại Sơn, Tiểu Sơn mà nói, không có gì trên thế giới này quan trọng bằng Đại ca. Trong những lúc thiết yếu, bất kể là bản thân hay là anh em ruột thịt, họ đều có thể hy sinh vì Đại ca. Bọn họ dĩ nhiên yêu thích và thương yêu Đại tiểu thư, nhưng sự yêu thích, thương yêu này khi đứng trước tính mạng của Đại ca thì đều không đáng nhắc tới.

Thế nhưng, đồng thời, bọn họ cũng biết Tiểu Tịnh Trần đối với Bạch Hi Cảnh mà nói quan trọng đến mức nào. Bọn họ không dám đảm bảo, nếu như Bạch Hi Cảnh tỉnh lại, biết tính mạng mình là do con gái dùng mười năm tự do để đổi lại thì anh sẽ làm ra những chuyện gì... Bọn họ thật sự không dám tưởng tượng.

Thời gian cứ yên tĩnh trôi qua, cục diện không lối thoát trói buộc mỗi người.

Tiểu Tịnh Trần tựa người ở mạn giường, nắm lấy tay của cha, lặng im ngây người, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi. Sau ba ngày ba đêm dày vò rốt cục có thể yên tâm ngủ một giấc ngon lành. Một giấc này cô bé ngủ rất say, khi lại tỉnh lại đã là đêm đen, yên tĩnh không một bóng người.

Cả căn biệt thự đều im ắng và tĩnh lặng, âm thanh duy nhất chính là những tiếng “tít, tít, tít” với tiết tấu ngày một dồn dập.

Tiểu Tịnh Trần khởi động tay chân đã trở nên cứng ngắc của mình, chậm rãi đứng dậy, lẳng lặng ngắm vẻ mặt ngủ an lành của Bạch Hi Cảnh. Cô bé đột nhiên giơ tay lên, cắn một cái vào cổ tay của mình, hàm răng trắng nõn trực tiếp xuyên qua lớp da thịt, cắn đứt động mạch ở cổ tay. Dòng máu đỏ sẫm lập tức trào ra, đầy cả khoang miệng. Cô bé có chút không kịp ứng phó mà cuống quýt đè lấy miệng vết thương nơi cổ tay. Máu trong miệng nuốt xuống cũng không được mà nhổ ra lại có chút chút lãng phí.

Suy nghĩ một chút, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên khom lưng, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi của Bạch Hi Cảnh, vụng về cạy cái miệng của anh ra, lấy máu trong miệng mình chuyển sang cho cha. Sau đó, cô bé lại nhanh chóng lấy miệng vết thương đang chảy máu trên cổ tay để sát vào miệng anh. Dòng máu ồ ồ chảy ra ngoài, nhưng miệng của Bạch Hi Cảnh cứ ngậm chặt. Những giọt máu này dĩ nhiên không có một giọt tiến vào trong miệng của anh. Dòng máu đỏ sẫm nhuộm đẫm đôi môi nhợt nhạt của anh, men theo khóe miệng anh chảy xuống dưới, thấm vào chiếc gối trắng tinh. Màu đỏ tôn lên khuôn mặt hoàn mỹ không chút huyết sắc của anh, thậm chí còn lộ ra một vẻ đẹp mê hoặc lòng người không thể diễn tả bằng lời.

Nhìn dòng máu chảy đi, Tiểu Tịnh Trần nôn nóng đến mức ánh mắt đỏ lên. Cô bé mím lấy môi thật chặt, dứt khoát đặt cổ tay vào trong miệng mình, mút một ngụm thật mạnh, sau đó cúi đầu áp môi mình lên môi Bạch Hi Cảnh, đưa hết dung dịch máu ngậm trong miệng sang cho anh.

Tuy rằng biết rõ Duyên Bi đang lừa gạt mình, nhưng trong lúc tuyệt vọng, cô bé cũng muốn buông tha bất kỳ một tia hy vọng nào. Cho dù thất bại, tình hình còn có thể bết bát hơn so với hiện tai hay sao? Thực ra thì cũng không có gì ghê gớm cả, chỉ là chết mà thôi.

Tiểu Tịnh Trần một lòng nghĩ phải cứu Bạch Hi Cảnh, cô bé không ngừng đem máu đưa vào trong miệng của anh, căn bản không có mức độ giới hạn nào. Dần dần, đôi mắt của cô bé bắt đầu mờ đi, tầm mắt cũng bắt đầu chao đảo, đại não mê man nặng nề. Cuối cùng, đầu cô bé gục xuống, trực tiếp nằm nhoài trên người Bạch Hi Cảnh, hôn mê bất tỉnh, cổ tay vẫn gác ở một phía bên cạnh đầu của Bạch Hi Cảnh. Dòng máu còn đang chảy xuôi ra ngoài, thấm ướt cả gối và ga giường, cũng hâm nóng bờ vai và chiếc cổ của Bạch Hi Cảnh.

Khóe mắt của người vốn đang hôn mê không tỉnh là Bạch Hi Cảnh đột nhiên giật giật. Tần số của máy theo dõi đột nhiên đạt đến mức tăng mạnh, nhảy vọt về chất lượng. Những tiếng vang “Tít, tít, tít, tít, tít, tít” sắc bén vừa nhanh vừa ngắn trong màn đêm yên tĩnh lại chói tai và phiền lòng đến thế này, cuối cùng cũng làm kinh động đến người canh giữ ở phía ngoài phòng bệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui