Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Ravid mặc dù là gián điệp được Duyên Si cài vào phim trường, nhưng trên thực tế anh ta chỉ là nhân viên vòng ngoài, những thứ biết được cũng không nhiều.

Đại Sơn, Tiểu Sơn đã áp dụng trăm phương ngàn kế để cậy cái miệng của anh ta ra, hỏi được địa chỉ nơi mà Tiểu Tịnh Trần bị ám hại trước đó. Chiếc xe Van lấy tư thế của một con ngựa thoát cương mà xông đi, một đường xóc nảy đến được địa điểm mục tiêu. Thế nhưng, có “người” thế mà lại còn nhanh hơn cả bọn họ.

Chiếc xe Van đi theo đường cửa chính phóng vào trong khu vực bãi cỏ bằng phẳng đó. Đáng tiếc, phản chiếu vào ánh mắt bọn họ chỉ là một bãi đất lộn xộn, ngổn ngang.

Thảm cỏ xanh mướt, đầy sức sống giống như thửa ruộng đã được cày xong, đất bùn toàn bộ bị lật lên, lồi lõm, mấp mô, còn ghê hơn cả bề mặt của mặt trăng. Phóng hết tầm mắt có thể nhìn thấy hai con mãnh thú đang cố hết sức giày vò mặt đất ở phía xa xa, cái thứ gọi là đào sâu ba thước chỉ sợ cũng chính là như vậy thôi.

Cũng giống như việc Tiểu Tịnh Trần yêu mến Phương trượng sư phụ, thì Quả Cà và vua sói Màn Thầu có sự ỷ lại vào Tiểu Tịnh Trần như những con chim vừa mở mắt liền nhận định cô bé là mẹ. Hơn nữa, chúng nó vốn là động vật nên tình cảm quấn quýt này lại càng sâu đậm. Một khi Tiểu Tịnh Trần xảy ra chuyện, bọn chúng sẽ cảm nhận được ngay, sau đó lần theo mùi hương của Tiểu Tịnh Trần một mạch đuổi thẳng đến nơi này, nhưng lúc này lại mất dấu của cô bé. Trăn khổng lồ và vua sói bị mất phương hướng ngay lập tức liền cáu kỉnh, phá hoại một cách hung tàn từng tấc đất, từng cọng cỏ ở nơi đây. Đáng tiếc là ngoài những vệt nước của dung dịch rượu đang tỏa ra vị lạ, bọn chúng không hề phát hiện bất cứ một thứ gì hữu dụng cả.

Ngửi thấy mùi hương thuộc về con người, hai con vua thú quay đầu lại nhìn, trong đôi mắt thú đỏ lừ ngập đầy sương mù đen tối và tàn nhẫn. Nhưng nhìn thấy người đến là người cha yêu dấu của chủ nhân, hai con mãnh thú cuối cùng cũng có chút tỉnh táo, chúng nó lập tức lắc lư cái mông lao đến chỗ Bạch Hi Cảnh.

Bạch Hi Cảnh nhìn về phí hai con thú cưng, lẩm bẩm, nói: “Nhìn cái dáng vẻ của bọn mi, hẳn là không thu hoạch được chút gì rồi!”

“Hú hú hú!”

“Khè, khè, khè!”

Bạch Hi Cảnh không hiểu tiếng thú, nhưng có thể hiều được hàm ý mà hai con thú cưng này muốn biểu đạt. Anh dứt khoát quay lại vào trong xe, lấy ra bản đồ vệ tinh mới nhất, bắt đầu rà soát địa hình khu vực từng tí từng tí một. Với chỉ số thông minh và sự hiểu biết của anh về nhóm người của Duyên Si, chỉ cần có thể điều chỉnh tâm trạng cho bình tĩnh trở lại, tính toán tỉ mỉ, dù cho chỉ cần suy nghĩ thôi anh cũng có thể đủ năng lực để đoán được tám, chín phần mười. Loại năng lực như nắm bắt và điều khiển được mọi thứ trong lòng bàn tay mới thực sự là sự tồn tại khiến những người nhóm Duyên Si, Duyên Sân không khỏi kiêng dè.


Trong lúc Bạch Hi Cảnh, Đại Sơn, Tiểu Sơn và cả nhóm thú cưng ngây ngô bôn ba, lao lực vì Tiểu Tịnh Trần thì đương sự lúc này lại yên tâm thoải mái mà ngủ say như chết.

Thuốc gây mê có thể đủ để khiến cho một con mãnh hổ biến dị hôn mê ngã gục có dung lượng lớn đến nhường nào?

Một lượng chất gây mê lớn như vật lại thêm vào vòi phun nước tự động phun ra chất Ether nồng độ cao, dù cho có được dạng thể chất yêu nghiệt như Tiểu Tịnh Trần cũng chỉ có thể tìm Chu Công mà giằng co thôi. Một giấc ngủ sâu này kéo dài đến tròn ba ngày, một đường từ phim trường Washington, mê man thẳng một mạch đến căn cứ thí nghiệm Kabuto.

Tiểu Tịnh Trần sau khi ngủ no cả con mắt liền từ từ tỉnh lại. Hai mắt vẫn còn chưa mở ra, hai tai và chiếc mũi cũng đã bắt đầu tiếp nhận thông tin bên ngoài.

Xung quanh rất yên tĩnh, trong không khí phảng phất đâu đây mùi máu tươi rất nhạt. Còn có cả... ừm... mùi bánh mì!!

Tiểu Tịnh Trần mê man mở hai mắt ra, tầm nhìn của cô bé lúc này lại bị màu trắng của trần nhà kích thích, khiến cô bé cảm thấy khó chịu. Cô bé theo bản năng nâng tay lên để dụi dụi mắt. Thế nhưng ngón tay vừa mới cử động thì ở nơi cổ tay truyền đến một sức kéo, giật lại tay. Cô bé mơ hồ mở to hai mắt, ngây người một lúc, muốn đứng dậy thì trước ngực, eo bụng và cả hai chân đều truyền đến một lực kéo như ở cổ tay. Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cảm thấy được có gì không đúng lắm ở đây.

Cô bé bị trói chặt hai chân hai tay, nằm ngửa người trên một cái bàn thí nghiệm. Cổ tay, khuỷu tay, cánh tay, lồng ngực, eo hông, bắp đùi, đầu gối, cẳng chân và mắt cá chân đều bị trói bằng dây đai rất dẻo dai, dây đai này hẳn là đã được chế tạo một cách đặc biệt, người bình thường, người hơi bình thường, người hơi hơi bình thường đều không thể giằng ra được.

Tiểu Tịnh Trần dùng sức giằng. Đáng tiếc là, cả người cô bé đều nặng như chì, căn bản không thể ra sức được. Không cần nói, có thể khẳng định là do cô bé đã bị tiêm vào người chất giãn cơ. Phỏng chừng hiện tại cô bé cũng chỉ như một cô gái mười chín tuổi bình thường mà thôi, lấy đâu ra khả năng để thoát khỏi sự trói buộc đầy kiên cố này cơ chứ.

Tiểu Tịnh Trần vùng vẫy một lúc, một cơn đau như kim châm ở khuỷu tay truyền đến, tầm nhìn cô chuyển đi, đập vào mắt là một cái kim tiêm tĩnh mạch đang cắm ở khớp cổ tay. Trong cái kim tiêm đó là dung dịch máu đỏ thẫm được hút đầy, mùi máu tươi đến từ chính nơi này.

Tiểu Tịnh Trần mặc dù thường hay đánh nhau, nhưng lại không hay bị thương. Dù cho có bị thương, nhiều nhất cũng chỉ là xanh mũi, tím mặt mà thôi, tình cảnh bị thương đến mức chảy máu có thể nói là ít ỏi đến đáng thương. Vì cậy, đối với máu của bản thân mình, cô vẫn còn thấy khá là lạ lẫm. Cái màu đỏ tươi xinh đẹp đó vậy mà lại khiến cô bé mê mẩn.


“Cạch” Cánh cửa khóa bằng mật mã chầm chậm chuyển động, một người đàn ông mặc áo blouse dài trắng bước vào, đeo khẩu trang, mũ dùng cho phẫu thật và một cái găng tay y tế. Đối diện với đôi mắt to đen lay láy của Tiểu Tịnh Trần, anh ta có chút ngây ra, nói: “Cô tỉnh rồi? Một lượng lớn thuốc gây mê như thế, người bình thường phải hôn mế đến một tuần lễ mới có thể khôi phục ý thức. Cô vậy mà lại có thể nhanh chóng tỉnh lại thế này, quả không hổ là vật thí nghiệm duy nhất còn sống của M1371.”

Tiểu Tịnh Trần căn bản nghe mà không hiểu được anh ta nói cái gì, cô bé cũng không để ý. Dù sao thì anh ta nói ra cũng là chỉ để nói mà thôi, tục ngữ đã định nghĩa là: độc thoại nội tâm!

Nhân viên nghiên cứu bước chầm chậm đến bên cạnh bàn thí nghiệm, lấy ống nghiệm lấy máu kết nối với kim tiêm tĩnh mạnh, dòng dung dịch máu đỏ thẫm lập tức ồ ạt chảy vào trong ống nghiệm. Lấp đầy được khoảng chừng một nửa ống nghiệm máu, nhân viên nghiên cứu mới bỏ kim tiêm tĩnh mạch vào, rồi chậm chạp rời đi. Ngay trước khi ra khỏi cửa, anh ta còn tốt bụng mà nói với cô bé: “Nếu như cô đói bụng, bên cạnh có bánh mì, có thể ăn thỏa thích, không cần khách khí đâu!”

Cánh cửa có khóa bằng mật mã chầm chậm khép lại. Tiểu Tịnh Trần chớp chớp đôi mắt to, quay đầu, gắng sức ngước cổ lên, mới nhìn thấy một khay bánh mì nhỏ ở bàn thí nghiệm bên cạnh mình. Tiểu Tịnh Trần cử động bàn tay một chút... Bần tăng căn bản không thể cử động được, ăn bánh mì như thế nào được hả đồ xấu xa kia!

Hết thảy những kẻ bắt nạt, không cho hòa thượng ăn cơm đều đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!

Tiểu Tịnh Trần tủi thân bẹt miệng, chỉ có thể thành thật nằm thẳng lại trên giường, lờ đờ nhìn ngắm trần nhà máu trắng, ngây người ra.

“Ùng ục, ùng ục”

Hu hu, đói quá đi! Cái miệng nhỏ của tiểu hòa thượng đã mím lại thành hình gợn sóng rồi, ánh mắt ầng ậng nước cầu được ăn!

Ở căn phòng giám sát cách phòng của Tiểu Tịnh Trần không xa, trên ba bức tường có treo đầy màn hình tinh thể lòng, trên những màn hình đó mỗi một góc của căn cứ thí nghiệm đều được hiển thị rõ ràng. Chỉ cần bất cứ sự việc gì xảy ra ở trong căn cứ đều trốn không khỏi đôi mắt của những người quan sát.


Vài nhân viên bảo vệ trên người mặc đồng phục đang xúm lại cũng nhau nghiên cứu dáng người của vật thí nghiệm nữ nào đẹp nhất, vật thí nghiệm nam nào không sống được quá ba ngày, tiếng nói cười hi hi, ha ha mặc dù đã cố hết sức áp xuống, nhưng vẫn còn có chút khó nghe. Nhóm trưởng mượn thời gian rảnh nói chuyện mà ngẩng đầu tùy ý liếc qua một cái như nhìn những màn hình khác. Ánh mắt của gã ta đã khựng lại ở một điểm nào đó, đột nhiên quay đầu gọi người: “Tiểu Vệ, cái mẫu mà lấy máu đó tỉnh rồi, cậu đi tiêm cho cô ta một mũi nữa, nhớ là phải thêm liều lượng đấy!”

Một nhân viên bảo vệ duy nhất ngồi nghiêm chỉnh, thành thật trước màn hình giám sát, không nói tiếng nào mà gật đầu. Cậu ta đứng thẳng dậy, mở khóa của chiếc tủ bảo hiểm đông lạnh có trang bị ổ khóa mật mã, quen cửa quen nẻo mà lấy một ống chứa dung dịch thuốc màu xanh lá cây và một chiếc kim tiêm. Cậu ta vừa dùng sức lắc đều dung dịch trong ống đựng, vừa đi ra khỏi phòng giám sát. Ngay trong giấy phút bước chân ra khỏi cửa phòng, nhân lúc cổ tay bị khung cửa che lấp, bất kể là người trong phòng hay là những camera giám sát bên ngoài hành lang cũng không nhìn đến hành động của mình, ngón tay cậu ta đã linh hoạt như bướm vờn hoa mà đột nhiên xoay chuyển thật nhanh. Ống tiêm chứa dung dịch thuốc phát ra tiếng bộp một cái rơi thẳng vào ống tay áo, một cái ống khác cũng có màu y hệt trượt ra, rơi vào lòng bàn tay cậu ta.

Đồng chí Tiểu Vệ tiếp tục đi như không có chuyện gì xảy ra, ngay trước ống kính camera giám sát cậu ta dùng ống kim tiêm hút lấy dung dịch màu xanh. Nhóm trưởng trong phòng camera giám sát vẫn luôn giám thị từng động tác, từng cử chỉ của cậu ta. Nhìn thấy cậu ta bơm hết sạch không sót chút dung dịch thuốc nào vào trong người của vật thí nghiệm dùng để lấy máu gốc đó, nhóm trưởng gật đầu tỏ vẻ tán thưởng, cảm khái, nói; “Nói thật thì tên nhóc này thật sự cũng có chút bản lĩnh. Tuổi còn trẻ thế mà có thể giữ được bình tĩnh thế này, tương lai chắc chắc trở thành một nhân vật lớn.”

“Đó cũng vì được anh Đức tạo cơ hội để bồi dưỡng không phải sao? Nếu không sao cậu ta có thể trở thành nhân vật lớn gì được.” Thuộc hạ dưới quyền tâng bốc gã ta. Nhóm trưởng rõ ràng cảm thấy rất dễ chịu, gã ta ưỡn thẳng ngực, hà hà hai tiếng, cười mắng: “Cậu ấy à, cái tên biết nịnh hót này, nhanh chóng làm việc đi, đừng cho rằng có Tiểu Vệ ra sức rồi là cậu có thể trộm lười.”

Từ lúc Tiểu Vệ bắt đầu xuất hiện, tầm nhìn của Tiểu Tịnh Trần cũng không hề rời khỏi người cậu ta. Mặc dù người đàn ông này đeo khẩu trang, xỏ găng tay và đội mũ kếp bảo vệ hoàn toàn, che hết khuôn mặt, nhưng Tiểu Tịnh Trần nhận ra người khác không dựa vào hinh dạng mặt mũi người đó, mà là dựa và mùi hương cơ thể. Cô bé dùng sức hít một hơi thật sâu, đôi mắt tròn đen lay láy bắt đầu xoay chuyển vòng vòng như nhang muỗi. Khắp cả căn phòng đều là mùi thơm của bánh mì, hu hu hu!

Mắt trân trân nhìn Tiểu Vệ tiêm cho mình một dung dịch màu xanh lè, Tiểu Tịnh Trần không hề động đậy, ngoan ngoãn đến mức ngay cả thần tiên cũng phải phẫn nộ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao, Tiểu Vệ chuẩn bị rời khỏi. Tiểu Tịnh Trần đột nhiên mở miệng, đáng thương hết mức nói: “Tôi đói quá, anh có thể cầm cái bánh mì ở bên đó qua đây cho tôi ăn không?”

Bước chân Tiểu Vệ hơi khựng lại, cơ thể có chút cứng lại, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn tử trận trước đôi mắt mèo bốc hơi nước như màn sương mù dày đặc của Tiểu Tịnh Trần. Cậu ta xoay người, đi đến bên bàn thí nghiệm, bưng cái khay đến chỗ cô bé, cầm một miếng bánh mì để bên miệng cô. Tiểu Tịnh Trần lập tức cắn một miếng thật mạnh, ăn đến mức sung sướng, sau khi ăn hết một lát bánh, cô bé thiết tha mong chờ nhìn Tiểu Vệ, nói: “Muốn ăn nữa!”

Tiểu Vệ: “...”

Đợi đến lúc cả đĩa bánh mì bị ăn sạch, Tiểu Tịnh Trần mới cảm thấy sức lực của mình dường như đã hồi phục được một chút. Cô bé tay nắm chặt thành nắm, dùng sức nhấc lên theo bản năng, dây đai trói chỗ cổ tay căng ra đến mức cực hạn. Phần đế của dây đai cũng đã bắt đầu có dấu hiệu sắp đứt ra.

Tiểu Vệ có chút kinh ngạc. Cậu ta mặc dù biết được sức lực thần thánh bẩm sinh của Tiểu Tịnh Trần, nhưng cũng không ngờ được có thể thần thánh đến cấp bậc này. Bị tiêm vào trong cơ thể chất giãn cơ với nồng độ cao và bị thuốc mê giày vò ba ngày, chỉ vừa được tiềm cho một liều dung dịch năng lượng axit amin và ăn vài lát bánh mì, sức lực vậy mà lại có thể hồi phục đến mức độ này!

Không được, quá nhanh rồi!

Tiểu Vệ đột nhiên vươn tay ra ép đầu vai của Tiểu Tịnh Trần xuống, giọng nói trầm thấp, nhỏ nhẹ như không phát ra âm thành mà nói: “Đừng có giằng nữa, bây giờ chưa phải là thời điểm.”


Tiểu Tịnh Trần có chút sững sờ, đôi mắt to nhấp nha nhấp nháy, mím môi cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, nói: “Mình biết chính là cậu mà, Vệ Thủ!”

Vệ Thủ: “...”

Nói thật, thay vì kinh ngạc về việc Tiểu Tịnh Trần có thể nhận ra mình, không bằng nói là cậu ta đã bị bất ngờ về chuyện một loài động vật đơn bào, suy nghĩ chỉ bằng một dây thần kinh như cô bé vậy mà lại có thể hiểu được hành động “nghi ngờ” và “thăm dò”!

Oh my god, thế giới này cũng quá là huyền ảo, huyễn hoặc rồi!

Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn, thành thật nằm yên trở lại trên giường, hai con mắt to đen láy sáng lấp lánh nhìn cậu ta, cười nói: “Đến thời điểm nhớ gọi mình nhé!”

Vệ Thủ ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại được. Cái cô bé nói đến là lời đáp trả cho câu nói “Hiện tại không phải là thời điểm” vừa nãy của cậu ta.

Vệ Thủ mím môi lại, chầm chậm gật đầu, ép giọng nói của mình xuống, thủ thỉ dặn: “Tin tưởng mình, mình sẽ không để cho cậu gặp nguy hiểm.” Ánh mắt của cậu ta khi nhìn thấy dòng máu ở trong ống tiêm tĩnh mạch thì khựng lại, hai tay buông thỏng bên người đột nhiên nắm thành quyền, đôi mắt đen tối sầm lại như không còn chút ánh sáng nào, nói: “Tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào làm cậu bị thương.”

Âm thanh của cậu ta rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng thính lực của Tiểu Tịnh Trần vẫn có thể nghe rất rõ ràng. Cô bé gật đầu thật mạch, không hề giữ lại chút tin tưởng nào trong người mà nói: “Ừ.”

Đi ra khỏi phòng giam giữ, cảnh cửa được khóa bằng mật mã dày nặng đã đóng lại phía sau lưng, Vệ Thủ từ từ gỡ khẩu trang ra, khóe miệng cong lên từng chút từng chút một, để lộ ra một nụ cười tràn đầy ác ý. Đôi mắt đen sì của cậu ta tràn đầy tia máu đỏ tươi đang lan tràn, âm thanh lạnh lùng mang theo chút khàn khàn khàn đầy mê hoặc, nói: “Ây, hành động lần này có thể được xem trước thời hạn phải không!”

“Ừ!”

Rõ ràng là lời kịch tự hỏi tự trả lời, nhưng lại làm người khác dường như đang chìm vào không gian kỳ quái của hai linh hồn trong một cơ thể, không rét mà run.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui