Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Phù Sinh Vị Yết là câu lạc bộ cao cấp lớn nhất Thượng Kinh, bên trong gần như chứa đựng tất cả những hạng mục giải trí mà tầng lớp thượng lưu trong xã hội có thể chơi. Đương nhiên, muốn vào được Phù Sinh Vị Yết không chỉ là có tiền là đủ, trình độ thấp nhất phải là con cháu nhà quan, nhà quyền quý... Có thể nói, một tấm thẻ hội viên của Phù Sinh Vị Yết tuyệt đối có thể tượng trưng cho thân phận của một người.

Cho nên, cho dù là thao trường huấn luyện bắn súng “nguy hiểm” nhất, vừa bước vào, lọt vào mắt cũng đều là những thân sĩ có tu dưỡng tốt đẹp, hoặc là những thục nữ được trang điểm xinh đẹp, cảnh tượng vui tai vui mắt đến nỗi khiến người ta tưởng rằng đã đi nhầm vào trường quay của một bộ phim thần tượng nào đó.

Lúc này, trong đại sảnh tập bắn của Phù Sinh Vị Yết có hai nhóm người đang giằng co. Một nhóm là các cô gái mặc đồng phục, ai nấy đều xinh đẹp trẻ trung, tinh thần phấn chấn lộ ra khí phách thật ngầu khiến người khác không cách nào nhìn thẳng. Một nhóm khác là nhóm cả nam cả nữ, trang phục màu sắc khác nhau, có học sinh mặc trang phục nhàn nhã tùy tiện, cũng có những nhân sĩ thành công mặc Âu phục thẳng thớm, bọn họ đều tuấn tú trẻ trung không có ngoại lệ, phong độ ngời ngời lộ ra cảm giác áp bách khiến người ta không thể nào làm như không nhìn thấy.

Không khí giữa hai nhóm người gần như không được hài hòa cho lắm. Các cô gái cười lạnh khinh bỉ, đám đàn ông thì khó chịu châm chọc.

“Tiết Đan, cô đừng có ức hiếp người quá đáng” Một chàng trai mặc quần bò, T-shirt trông giống như sinh viên đại học không cam lòng mà gầm nhẹ.

Tiết Đan là một cô gái trông mới chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Dáng người cô ta rất cao, mặc một chiếc váy lụa trắng như tuyết vừa vặn, đi giày cao gót, ấy thế mà lại làm nổi bật sân tập bắn súng hiện đại này, khiến cho nó toát lên vài phần cổ xưa mê người. Cô ta mặt không biểu cảm nhìn chàng trai kia, trong ánh mắt lộ ra sự khinh thường rõ ràng: “Chị cứ ức hiếp người quá đáng vậy đó, cậu muốn làm thế nào?”

“Phụt” Một cô gái đeo kính đứng phía sau Tiết Đan bỗng phì cười. Cô ta tao nhã che miệng, trong đôi mắt như nước tràn đầy sự dịu dàng, giống như một bà vợ yêu chồng thương con, nhưng lời nói ra thì... “Tiểu Đan à, đừng hỏi câu hỏi độ khó cao như thế, IQ của bọn họ không đủ đâu.”

Chàng trai nọ tức đến mức muốn nôn máu, nếu không phải thấy đối phương là nữ thì anh ta đã sớm giơ nắm đấm lên rồi, làm sao còn ở đây lãng phí nước bọt nữa chứ.

Tiết Đan khoanh tay ngồi lên ghế sô pha êm ái dùng để nghỉ ngơi, cằm hơi hất lên, mang theo một sự kiêu ngạo lạnh lùng, ngông cuồng tự đại: “Cậu không có tư cách kêu gào trước mặt tôi, mau gọi Hoa Thất Đồng ra đây cho tôi. Sao hả, có gan cướp người lại không có gan đến gặp bà đây sao!”


Lời này vừa nói ra, các cô gái sau lưng Tiết Đan đều hơi ngẩng đầu, bễ nghễ lạnh lùng cao quý nhìn đám trai gái đối diện bằng nửa con mắt, mà đám trai gái đối diện thì khóe miệng co giật, hơi lấm lét. Một cô gái nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chị Thất lại đào góc tường của Tiết Đan rồi sao??”

“Ai mà biết được chứ, cũng không biết chị Thất rốt cuộc là làm sao, mấy năm nay hình như không ưa Tiết Đan, cứ liên tục cướp người của cô ta.”

“Mẹ kiếp, lẽ nào đây chính là tương thân tương sát trong truyền thuyết sao? Chắc không phải là chị Thất đã nhìn trúng Tiết Đan đó chứ!”

“Phụt!” Lời này vừa nói ra, đám nam nữ xung quanh toàn thể đều phun máu ba lần, đến ngay cả sắc mặt của người nói lời này cũng có chút xanh xám.

Trong tiếng thì thầm xì xào bàn tán xen lẫn một tiếng yếu ớt: “Vừa rồi tôi mới gọi điện thoại cho chị Thất, chị ấy sẽ nhanh chóng tới đây thôi.”

Cả đám nam nữ đồng loạt quay đầu nhìn về phía người vừa nói. Đó là một chàng trai đáng yêu trông mới chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi. Cậu ta hình như hơi nhát gan, bị mọi người dùng ánh mắt xanh lập lòe nhìn chằm chằm liền lập tức rụt cổ lại, nước mắt lưng tròng, chọt hai ngón tay vào nhau: “Tôi lại phạm phải lỗi gì rồi sao?”

Một cô gái bên cạnh vươn tay xoa đầu cậu ta, giống như một chủ nhân tốt đang vỗ về con chó nhỏ: “Minh Quang, em thật là đáng yêu!”

Chị Thất đào góc tường của Tiết Đan cũng không phải là ngày một ngày hai rồi. Lúc mới đầu, Tiết Đan còn kiêng kỵ thân phận đầu sỏ Thượng Kinh của chị Thất, nhưng sau một lần nào đó thực sự là tức đến mức mất lý trí mà nổi cơn tam bành với chị Thất, cô ta đã phát hiện ra chị Thất là một người ân oán phân minh (?!), cho dù ân oán trong cuộc sống riêng tư có lớn hơn nữa thì chị ta cũng sẽ không kéo vào trường chính trị. Thế là, Tiết Đan cũng yên tâm sau mỗi lần bị đào chân tường đều to gan tìm tới chị Thất để gây phiền phức, một lần hai lần, thật sự cũng có chút cảm xúc yêu nhau lắm cắn nhau đau.


Lần này, cô em gái mà Tiết Đan mới kiếm được còn chưa kịp ôm ấp nồng nhiệt thì đã bị chị Thất câu dẫn đi mất rồi. Chị câu thì câu đi, vấn đề là chị ta vừa mới câu người dẫn đi thì đến cả miệng còn chưa hôn cái nào đã trực tiếp quăng người ta đi rồi. Con bà nó, cố ý khiến người ta khó chịu có phải không, con mẹ nó thật là quá bại hoại rồi.

Thế là, đồng chí Tiết Đan bị chọc tức đến mức chóp mũi cũng bốc lửa dứt khoát quyết định đến tìm Hoa Thất Đồng làm um sùm lên. Đáng tiếc, Hoa Thất Đồng đã bí mật đi quay phim rồi, một tháng cũng không nhìn thấy bóng dáng. Bất đắc dĩ, Tiết Đan chỉ có thể vây đuổi chặn đường những kẻ có thể biết tung tích của Hoa Thất Đồng, lại không ngờ còn thật sự có thể nổ ngư lôi để lôi con cá lớn Hoa Thất Đồng ra khỏi biển lớn.

Giọng nói của Minh Quang mặc dù nhỏ nhưng đám người Tiết Đan cũng đã nghe thấy hết rồi. Ánh mắt của cô ta lóe sáng, bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, nheo mắt lại, giống như là một lão tăng đang nhập định, ngón tay gác trên đầu gối không tự chủ được mà chậm rãi xoa nắn.

Hai nhóm người này cứ giằng co ở đây, cả trường tập bắn không còn khách hàng nào khác dám ở lại. Người nhóm Tiết Đan đều rất yên tĩnh. Đám người Minh Quang lại ríu ra ríu rít buôn chuyện bát quái. Đương nhiên, nhân vật chính của tin bát quái đa số đều vây quanh người chị Thất.

Thế là, khi Hoa Thất Đồng dẫn theo Tiểu Tịnh Trần vô công rồi nghề bước vào đại sảnh trường tập bắn, thứ họ nhìn thấy chính là hai nhóm người được ngăn cách rõ ràng thành hai trận tuyến.

“Chị Thất!”, “Chị Thất!”, “Chị Thất!” Đám đàn em đều không hẹn mà cùng nhường đường. Hoa Thất Đồng một tay nhét vào trong túi áo, một tay còn lại kéo Tiểu Tịnh Trần, bên khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, mang theo nụ cười như có như không, bước qua giữa đám đàn em, tự mình bước đến trước mặt Tiết Đan.

Trong cả quá trình, gần như sau khi ánh mắt của tất cả mọi người đều chỉ dừng lại trên người Hoa Thất Đồng một khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó đều đồng loạt tập trung về phía Tiểu Tịnh Trần.

Hoa Thất Đồng là les, điều này là bí mật mà cả giới quý tộc ở Thượng Kinh đều biết. Bên cạnh chị ta từ trước đến nay đều không thiếu phụ nữ, ngự tỷ, em gái đáng yêu, bà xã, nữ vương... loại nào cũng có, mà những người muốn thông qua sự yêu thích của chị ta để lôi kéo quan hệ thì lại càng vô số kể. Cho nên, đối với việc Hoa Thất Đồng dẫn theo một cô gái cùng đến đây, mọi người không hề cảm thấy kỳ quái, điều thật sự khiến bọn họ cảm thấy ngạc nhiên đó là Hoa Thất Đồng thế mà lại chủ động (trọng điểm) kéo cô ta.


Điều này hình như là một sự thừa nhận công khai địa vị của cô gái này trong lòng chị ta!

Nhưng quan trọng là, cô gái này thế mà lại là một cô gái đầu trọc!!! – Tôi nói nè chị Thất, khẩu vị của chị rốt cuộc là nặng thế nào đây chứ!

Dần dần, đám trai gái đang đưa mắt nghiên cứu Tiểu Tịnh Trần kia dường như đã phát hiện ra được gian tình kinh thiên động địa gì đó, ánh mắt của bọn họ dần dần trở nên quái dị, không dừng di chuyển từ trên người Tiết Đan, Hoa Thất Đồng rồi lại chuyển qua cô gái nhỏ được chị Thất dắt tới, nhưng lại không một ai dám lên tiếng.

“Nghe nói cô muốn gặp tôi? Có chuyện gì thì nói đi!” Hoa Thất Đồng đứng trước mặt Tiết Đan, nụ cười nơi khóe miệng không giảm đi tí nào, nhưng trong ánh mắt lại không có chút ý cười nào cả, cứ bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống Tiết Đan như vậy. Đáng tiếc, lực chú ý của Tiết Đan hoàn toàn không ở trên người Hoa Thất Đồng, cô ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần đứng sau lưng Hoa Thất Đồng. Ánh mắt kia quá mức chuyên chú, thậm chú còn lộ ra một cảm giác nóng rực như lửa – Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến ánh mắt của Hoa Thất Đồng phát lạnh!

Tiết Đan lần đầu tiên không thèm nhìn đến Hoa Thất Đồng, cô ta đột nhiên đứng dậy, hai con mắt trợn tròn lên, môi mỏng mím chặt bởi vì dùng sức quá mạnh nên trắng bệch không còn chút sắc mắt. Cô ta hít sâu một hơi, máu nóng đang xông thẳng lên đầu mình xuống, cắn răng nghiến lợi: “Tiết Khải, cái đồ đần độn nhà em, ai cho phép em cạo trọc đầu hả?... Có điều, sao em lại đi cùng với Hoa Thất Đồng, cô ta là les đó, khốn kiếp!”

Mọi người đều như bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ đã nói rồi mà, đứa nhóc đầu trọc này trông cũng quá giống em trai Tiết Khải của Tiết Đan rồi. Vừa nghe Tiết Đan hét lên như thế, mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ lại đúng là Tiết Khải – Chị ruột chắc chắn không thể nhận nhầm em trai của mình được nhỉ!

Có điều thật không thể tưởng tượng được, đứa em trai nổi tiếng kiêu ngạo của Tiết Đan lại đáng yêu như vậy, chỉ là cạo trọc đầu đi thôi mà, lại không hiểu sao toát ra sự quyến rũ cực hạn của tiểu thụ cực phẩm, khiến mấy tiểu công ở hiện trường đều không tự chủ được mà thấy bụng dưới căng cứng, đến ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần cũng không tự chủ được mà trở nên u ám.

Hoa Thất Đồng dĩ nhiên cảm nhận được sự thay đổi của không khí ở hiện trường, sắc mặt chị ta liền đen lại. Chị ta nguy hiểm híp mắt lại, tựa như một con rắn độc bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tấn công: “Tiết Đan, mở to mắt chó của cô mà nhìn cho rõ, cô ấy là người phụ nữ của bà đây, chứ không phải là thằng em trai thiểu năng kiêu ngạo của cô đâu.”

Tiết Đan: “...” Cái gọi là đánh người không đánh vào mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, cô có dám miệng lưỡi độc địa hơn không hả!

Tiết Đan dùng sức nhắm mắt lại, hít thở sâu, rồi lại hít thở sâu, rồi lại hít thở sâu, đợi đến khi trừng mắt ra, cô ta đã khôi phục sự bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần hơi mang theo ý tứ sâu xa, dùng một giọng điệu gần như có thể coi là bình tĩnh, hỏi một câu hỏi rất rõ ràng: “Em là Bạch Tịnh Trần??”


Tiểu Tịnh Trần gật đầu, nghiêng đầu, hoang mang: “Chúng ta có quen biết sao?”

Khóe miệng Tiết Đan nhếch lên, khẽ hừ một tiếng: “Em không quen biết tôi, nhưng em quen anh trai và em trai tôi. Anh trai tôi tên là Tiết Bồng, em trai tôi tên là Tiết Khải.”

“Đó là ai?” Tiểu Tịnh Trần không hề do dự mà hỏi lại, đến dừng lại suy nghĩ cũng không thèm dừng. Tiết Đan đen mặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt của Tiểu Tịnh Trần, muốn từ trong đó nhìn ra cho dù là một chút khinh thường cười lạnh hay là chế giễu. Đáng tiếc là không có, chẳng có gì hết, ánh mắt của cô bé trong suốt thấy đáy. Thứ duy nhất mà Tiết Đan có thể nhìn thấy chỉ là hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Khoảnh khắc đó, Tiết Đan đã hiểu, cô gái nhỏ trước mắt này thật sự là hoàn toàn không có chút ấn tượng nào với Tiết Bồng và Tiết Khải.

Tiết Đan không khỏi cười khổ, từ bốn năm trước Bạch Tịnh Trần bị cha nuôi đưa đi thì liền giống như là bốc hơi khỏi thế gian vậy, một chút dấu vết cũng không lưu lại. Nhà họ Tiết đã dùng hết tất cả các cách cũng không thể nào điều tra ra được bất cứ tin tức nào liên quan đến cô bé.

Người nhà họ Tiết vẫn luôn nhớ đến cô bé, bất luận là mẹ Tiết ngày nhớ đêm mong hay là Tiết Bồng cắn răng ngầm chửi rủa, hoặc là Tiết Khải luôn xoắn xuýt mâu thuẫn, Bạch Tịnh Trần không hề nghi ngờ gì đã để lại trong lòng họ một dấu vết không thể nào xóa nhòa. Đáng tiếc, đối phương lại quên sạch sẽ bọn họ, mẹ đẻ thì làm sao, anh em ruột thì thế nào, chung một dòng máu thì ra sao, đối với cô bé mà nói, những người thân có cùng huyết thống, tướng mạo giống mình như bọn họ e rằng đến cả mây trên trời cũng không bằng.

Tiết Đan mặc dù cũng rất muốn tìm cô em gái mất tích từ nhỏ trở về, nhưng mỗi ngày nhìn thấy người nhà họ Tiết nhớ nhung không quên như vậy, trong lòng cô ta vẫn cảm thấy không thoải mái. Cô ta cũng là con gái nhà họ Tiết, làm sao có thể chịu nổi người nhà mình vì một đứa con gái đã mất tích gần hai mươi năm mà không thèm để ý đến mình. Nhưng mà lúc này, Tiết Đan không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, so với cô ta nhất thời nghĩ không thông mà xoắn xuýt buồn rầu thì người nhà của cô ta thật ra lại càng bi thảm. Bởi vì đứa con gái mà bọn họ ngày nhớ đêm mong căn bản không nhớ bọn họ vào mắt, càng đừng nói đến trong lòng.

Ngắn ngủi chỉ mấy mươi giây, hành trình cảm xúc của Tiết Đan thực sự đã rẽ ngoặt mười tám lần đường núi phức tạp, nhưng cho dù thế nào thì cô ta cũng đã nghĩ thông rồi. Thế là, cô ta không lãng phí thời giờ đặt sự chú ý của bản thân lê người Tiểu Tịnh Trần nữa, gương mặt vô cảm nhìn Hoa Thất Đồng, chỉ vào Bạch Tịnh Trần nói: “Đây chính là nguyên nhân cô đá Liya sao?”

Hoa Thất Đồng nhún vai, cười nhe răng: “Thế thì sao?”

Tiết Đan: “...” Quả nhiên, mình đúng là ăn no dửng mỡ tự đưa đến cửa tìm ngược mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui