Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Nếu như nói “Kiếp vua thú” tập đầu tiên là một khung cảnh đẹp như bức tranh, vậy thì phần thứ hai chính là chiến trường xơ xác tiêu điều.

Con trăn khổng lồ nếu muốn thủ tiêu vua sói thì nhất định phải quét sạch tảng đá chắn đường là vị mỹ nhân trước mắt. Nhưng mà vị mỹ nhân áo trắng bay bay trong gió nhìn giống như tiên nữ không dính chút khói bụi trần gian này ra tay còn tàn nhẫn, đáng sợ hơn Phán quan địa phủ. Ngón tay dài búp măng khép lại thành hình hoa lan nhẹ nhàng bắn ra. Bông hoa đào mềm mại, trơn nhẵn liền cứng lại như lưỡi dao nhọn, để lại từng vệt màu trắng trên người con trăn khổng lồ. Cứ thế, gió thổi mây vần, cơn mưa hoa đào lất phất ẩn chứa chủ tâm giết chóc vô hạn đang bay múa.

Vua trăn và vua sói vốn là kẻ thù cũ của nhau, ngươi sống ta chết, thừa cơ giết nhau luôn là chân lý nghìn đời không thay đổi giữa hai loài. Đáng tiếc, vua trăn lần này lại gặp phải khắc tinh, khiến cho nó không thể nào một miếng nuốt trọn vua sói đang bị thương hấp hối kia, mà còn bị mỹ nhân thu phục và trở thành thủ hạ mang thuộc tính dã thú thứ hai của nàng.

Cô gái lấy một tay đập vua trăn bay vào đống cát bụi, khiến cho vô số hoa đào như hạt mưa rơi bắn tung tóe. Mỹ nhân nhẹ nhàng đứng phía đầu ngoài cùng của nhánh cây, tóc dài tung bay, làn váy bay phấp phới trong gió vang lên những tiếng phần phật. Giờ phút này, trong rừng hoa đào hồng phơn phớt dưới bầu trời xanh thẳm và đám mây trăng trắng, vị mỹ nhân đứng đón gió và đám vua thú phục tùng dưới chân nàng, tạo thành một bức họa đẹp đẽ động lòng người.

Video tập thứ hai vừa được đăng tải, trang mạng chính thức của Vô Tà lập tức tắc nghẽn, không thể hoạt động được. Số người đăng nhập quá đông, có ý muốn đồng thời mở xem một đoạn video có độ dài khoảng tầm mười phút, do đường truyền liệu bị tắc nghẽn một cách nghiêm trọng mà những người vốn đang chờ kỳ tích bộc phát lần thứ hai liền gặp bi kịch rồi.

Tiền Đa Đa ngồi chực bên máy vi tính, đập gõ chuột loạn xạ, nhưng đáng tiếc, cả trang mạng vẫn đang bị nghẽn đến mức kinh hồn, cậu cảm thấy buồn bực đến mức dường như có thể xé tan cái bàn trước mặt. Lăng Phi không khỏi nhăn mày, nói: “Như thế này không được rồi. Sau này các fan của trang web chính thức sẽ càng ngày càng nhiều lên. Xem ra chúng ta phải mời chuyên gia trong ngành đến để duy trì sửa chữa lại trang mạng.”

“Tìm ai bây giờ?” Ngải Mỹ ngồi dựa bên mép bàn, tay trái nâng cùi trỏ tay phải, tay phải vô thức nghịch dây chuyền đang được đeo trước ngực mình, nói.

Mấy người quay mặt nhìn nhau, nhân tài có đủ trình độ chuyên nghiệp để duy trì cho trang web chính thức có thể vận hành như bình thường trong vòng một tuần, bọn họ hình như thực sự không quen biết ai hết.

Ngay trong lúc bọn họ đang nghĩ xem có nên chọn người từ trong nhóm fan cuồng nhiệt hay dứt khoát vung tiền thuê dân chuyên nghiệp đến giải quyết chuyện trang web thì bỗng nghe thấy một giọng nữ mềm mại, dịu dàng nói: “Alo, anh tư, em là Tịnh Trần đây!”

Mấy người bỗng nhiên quay đầu lại, sững sờ nhìn về phía người đang ôm điện thoại với khuôn mặt đầy vẻ đơn thuần mơ mộng - Tiểu Tịnh Trần, tập thể đều lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai mình. Nếu như bọn họ không nhớ nhầm thì, anh tư của em gái này chính là... Bạch Trạch Thần!

Mẹ kiếp! Đó chính là vị tổ tông của công nghệ thông tin đấy. Năm lớp mười một cậu đã được cử đi học đại học, trong lúc còn học đại học năm hai đã được Cục An ninh Quốc gia đặc cách tuyển dụng trở thành nhân viên đặc công điện tử thông tin chính thức của tổ chức. Bởi vì có sự tồn tại của cậu, nên hệ thống tường lửa của cả Hoa Hạ đã được nâng cao level, mức độ nâng cao không chỉ dừng lại ở hai bước tiến.

Có một đại thần trâu bò siêu cấp như vậy, trang web chính thức hay cái gì đi nữa cũng đơn giản chỉ là một trò chơi giải trí thôi.

Nhưng vấn đề là, người ta là một nhân vật ngay cả Tổng thống cũng không hề nể mặt, vậy mà lại hạ mình đến làm quản lý vận hành cho một trang web hay sao? Ý nghĩ này quá ngây thơ rồi đó!


Điện thoại bên kia liền truyền đến giọng nói lạnh lùng bình tĩnh trước sau như một của Bạch Trạch Thần: “Ừ, có chuyện gì sao?”

Quần chúng đổ mồ hôi, lời này quả thực vừa ngắn gọn vừa vào đúng chủ đề!

“Vâng, trang web tắc nghẽn rồi, không mở được.” Vị này còn ngắn gọn hơn nữa, ngay cả tên trang web cũng lược bỏ luôn. Cô bé nghĩ đối phương là con giun đũa trong bụng mình chắc?

“Ừ, để anh xem... Được rồi!” Vậy mà lại thật sự là giun đũa... Mẹ kiếp!

“Fuck!” Tiền Đa Đa gào lên một tiếng, như muốn thét lên tiếng nói trong lòng quần chúng. Thế nhưng hiển nhiên, trọng điểm mà cậu để ý không giống với trọng điểm của mọi người xung quanh.

Tiền Đa Đa kích động đập chuột điên cuồng, ngón tay run cầm cập chỉ vào màn hình máy tính, hét lên: “Được rồi, được rồi, mẹ nó, tốc độ đường truyền nhanh đến mức tôi cũng muốn khóc rồi.”

Mọi người vội vội vàng vàng xúm lại qua đó xem. Quả nhiên, tốc độ mạng hố người vào trang chủ cũng mất năm phút đồng hồ lúc nãy, giờ phút này còn nhanh hơn cả tốc độ phóng tên lửa. Không đến một giây đồng hồ, trang mạng đã lần lượt được mở ra. Đến trang đích cuối cùng, click chuột vào video, điểm nhấn đầu video vẫn chưa kết thúc, phần vùng nhớ tạm thời buffer đã tải đến được cuối video.

Được sự ủng hộ của tốc độ mạng, con số truy cập vào trang mạng chính thức Vô Tà tăng không ngừng, gấp mấy lần. “Kiếp vua thú” liền lập tức dẫn trước các loại phim hot, phim nổi tiếng, chen lên các loại bảng xếp hạng phim ảnh. Đừng nói là video không được tính là một loại phim ảnh, các fan sẽ phun nước bọt cho chết đó!

Mắt thấy số lượng truy cập nhảy vọt qua từng giây đồng hồ, năm dân đen hưng phấn đến dường như có thể lật trời, bàn tay năm ngón không ngừng vỗ vào nhau, họ cùng đập tay, tiếng hoan hô không ngừng vang lên.

Tiếng nhạc du dương đột nhiên vang lên, Tiền Đa Đa vội vội vàng vàng cầm di động lên nghe, nói: “Alo, chào anh, điện ảnh Vô Tà... Ồ, đúng rồi, đúng rồi... Xin chào, đạo diễn Trần... Vô Tà tất nhiên là nghệ sĩ mà chúng tôi đã ký hợp đồng...”

Người mời gặp mặt đầu tiên đã xuất hiện, cục diện bế tắc đã được phá vỡ, Tiền Đa Đa mừng tít mắt, đến ngay cả sợi tóc cũng thể hiện niềm vui sướng. Cậu ta dù sao cũng đã mở một công ty quảng cáo trước đây, nên trong làng giải trí cũng có các mối quan hệ cơ bản nhất định. Vì vậy, người đầu tiên được liên hệ tự nhiên sẽ là cậu ta.

Cúp điện thoại xong, Tiền Đa Đa báo cáo tình hình cụ thể cho Lăng Phi: “Đạo diễn Trần là một đạo diễn tân tiến nổi tiếng trong giới giải trí, trước đây lúc quay phim, anh ta đã mượn người mẫu của công ty rồi, cho nên bọn em có chút giao tình với nhau. Gần đây anh ta muốn quay một bộ phim thần tượng, muốn mời Tịnh Trần đến để... Không đúng, là mời Vô Tà đến tham gia diễn xuất.”


Lăng Phi bỗng dựng đứng lông mày, khóe miệng co rút, nói: “Cậu đồng ý rồi?”

“Đương nhiên là không.” Tiền Đa Đa nhảy dựng lên như con mèo Garfield khi bị dẫm phải đuôi, bàn tay to chỉ thẳng vào Tiểu Tịnh Trần đăng ngồi trên sô pha ăn kem, ăn đến mức quanh miệng xuất hiện bộ râu trắng, đáp: “Cái người này nào có phải diễn viên diễn phim hiện đại, cũng chỉ có thể mặc cổ trang đi lừa người ta một chút thôi.”

Lăng Phi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, âm thầm thở phào một hơi. Tiểu Tịnh Trần không có xuất thân là con nhà nghề, hay người trong ngành, thậm chí cô bé còn có tốc độ phản ứng chậm hơn người bình thường một chút. Thực ra cô bé không hề hợp với làng giải trí được ví như cái thùng nhuộm to lớn này. Thế nhưng theo hướng chủ quan, Lăng Phi kỳ thực rất chờ mong cô bé có thể làm đảo lộn cả giới giải trí, khiến cho mọi người đều bị rơi xuống cái hố do cô bé đào ra.

“Mặc dù không quay được phim thần tượng, nhưng đạo diễn Trần nói đạo diễn Tạ gần đây có một bộ phim điện ảnh đề tài về lịch sử đang casting chọn diễn viên, hỏi chúng ta có hứng thú hay không.”

“Đề tài lịch sử?” Lần này không chỉ là Lăng Phi, đến cả Ngải Mỹ lẫn La Giai Ni đều cảm thấy hứng thú. Tiểu Tịnh Trần chỉ từng diễn phim cổ trang, có võ hiệp, có huyền huyễn, chỉ là chưa từng diễn về đề tài lịch sử. Có lẽ thực sự có thể cho cô bé thử trải nghiệm một chút.

Mấy người đang suy nghĩ tính khả thi của việc này, càng nghĩ càng cảm thấy kích động, càng nghĩ càng cảm thấy có tương lai. Ngay tại thời khắc ra quyết định cuối cùng, Thượng Quan Triết rụt rè giơ tay lên hỏi: “Mình có thể hỏi một chút được không? Bộ phim mà đạo diễn Tạ sắp quay tên là gì? Còn có Tịnh Trần... À không, Vô Tà sẽ diễn nhân vật gì trong đó?”

“Cái này thì mình biết.” Bởi vì Tiền Đa Đa đích thân nhận điện thoại nói chuyện mà Ngải Mỹ đã vội vội vàng vàng nhân cơ hội ngồi xuống tìm chút thông tin trên mạng. Cô trả lời: “Tên phim là Đại Chu bí sử, diễn về cuộc đời chìm nổi của vị nữ hoàng cổ đại duy nhất của nước ta.”

“Vậy Vô Tà diễn cái gì? Nữ hoàng sao?”

Câu hỏi này vừa được thốt ra, cả hiện trường đều yên tĩnh.

Tiền Đa Đa hung ác vuốt mặt một cái, cắn răng nói: “Kệ nó đi, cứ đi thử vai trước rồi tính sau. Diễn cái gì, không diễn cái gì, cuối cùng vẫn sẽ được quyết định bởi một câu nói của đạo diễn.”

Quần chúng xung quanh đều cùng gật đầu đồng ý. Lăng Phi bận bịu báo cáo tiến triển của sự việc cho Bạch Hi Cảnh. Hết cách rồi, mặc dù công ty là do bọn họ điều hành, nhưng tất cả mọi việc có liên quan đến Tiểu Tịnh Trần đều phải được Bạch Hi Cảnh đồng ý, chấp thuận mới được. Dù sao thì môi trường của làng giải trí cũng phức tạp hơn nhiều so với trường học.

Vậy là được sự tán thành và ủng hộ của cha, hành trình tiếp theo của em gái đã được quyết định.


Tiền Đa Đa vừa mới trả lời đạo diễn Trần là Vô Tà đồng ý đi thử vai cho bộ phim của đạo diễn Tạ, phía sản xuất của bộ phim Đại Chu bí sử đã gọi một cuộc điện thoại đến, hẹn thời gian thử vai. Không còn cách nào khác, gần đây cô nương Vô Tà có danh tiếng quá vang dội, hơn nữa đều là những điều tích cực. Đại Chu bí sử làm tấm ván bắc cầu cho việc tái xuất của cô bé, tất nhiên là chưa bắt đầu quay đã nổi bần bật.

Công ty giải trí WL vốn không đặt trụ sở tại thành phố S, cũng có nghĩa là, muốn đi casting phim thì phải ra khỏi thành phố.

Một ngày trước khi đi casting, tất cả nhân viên công ty đều bắt tay vào hành động. Năm vị sếp nhỏ đều vây quanh tấm thẻ bài bằng vàng Vô Tà, cả nhóm hùng dũng vội vàng đến sân bay, trực tiếp đi máy bay hướng đến thành phố Y. Họ ngủ tại phòng khách sạn đã được đặt từ trước, tối hôm đó tập thể cùng nghỉ ngơi sớm. Chưa đến tám giờ sáng ngày hôm sau, tất cả mọi người đã tụ tập trong phòng của Tiểu Tịnh Trần, Ngải Mỹ khua chiêng gióng trống trang điểm cho cô bé.

Thực ra Tiểu Tịnh Trần rất có khí chất, xinh đẹp bẩm sinh. Cho dù là ăn chay hoàn toàn cũng có thể bỏ xa nhóm tiểu thư công tử có gia thế giáo dưỡng vài con phố. Thế nhưng, vẫn cần một lớp trang điểm nhẹ nhàng giúp thể hiện sự tôn trọng dành cho đối phương. Cho nên Ngải Mỹ vẫn kẻ chút lông mày cho cô bé, nhưng phấn thì không dùng đến.

Tiểu Tịnh Trần đã hoàn toàn trưởng thành, Bạch Hi Cảnh sẽ không còn lo lắng khi cô bé trở thành nhân vật của công chúng sẽ khiến cuộc sống hằng ngày bị ảnh hưởng nữa. Cho nên, cô bé không cần phải trang điểm theo kiểu cách quá xa so với gương mặt tự nhiên của mình. Vậy là, cô nương Vô Tà nhẹ nhàng khoan khoái, ăn mặc quần áo thể thao đơn giản trèo lên chiếc xe Van chuyên chở được thuê.

Xe Van chở người đi thẳng một mạch đến cổng chính của công ty giải trí WL. Công ty giải trí WL là một trong ba công ty giải trí lớn nhất Hoa Hạ, có một kênh truyền hình riêng biệt, từng hành động đều có ảnh hưởng đến giới giải trí Hoa Hạ. Mỗi ngày, ở ngoài cánh cửa của tòa nhà lớn, cả hai mươi mấy tầng đều có vô số fan đang ngồi la liệt, chờ đợi thần tượng của mình xuất hiện. Có những lúc họ không kể mưa dông bão táp đợi liên tục mấy ngày liền, cũng chỉ để gặp mặt thần tượng một lần, dù cho chỉ nhìn thấy một nửa bên mặt thôi nhưng lòng họ đã cảm thấy ngọt ngào như mật rồi.

Là một trong những công ty giải trí lớn nhất của Hoa hạ, WL cũng có quy định của WL. Cho dù là những người mới vừa mới ra mắt hay là những thiên vương, ảnh hậu thành danh lâu năm, mặc cho anh là siêu sao nổi tiếng thế nào mà đã đến nơi đây thì cũng đều phải dừng xe ở trước sân, phải đi bộ từ cổng sân vào trong tòa nhà. Nhiều năm như vậy, người có đủ khả năng để nằm ngoài quy định này chỉ có duy nhất một người - Khưu Vân!

Với tư cách là ngôi sao võ thuật lớn có tầm ảnh hưởng rộng rãi trên trường quốc tế, nếu như anh thực sự đi bộ từ ngoài cổng vào trong tòa nhà, vậy thì các fan đứng bên đường chắc chằn sẽ đem anh ta chôn vùi luôn. Anh ta có đi đến ngày hôm sau khi mặt trời xuống núi chỉ sợ cũng chỉ nhích chân được quãng đường chưa đến mười mét, vì vậy, anh ta có thể phá lệ.

Danh tiếng của Vô Tà mặc dù lớn, nhưng dù sao cô cũng chưa đạt đến trình độ của Khưu Vân được. Thế là, cô bé tất nhiên phải sử dụng phương thức đi bộ rồi.

Tiền Đa Đa, Ngải Mỹ đi phía trước mở đường, La Giai Ni và Thượng Quan Triết đi sau cùng. Tiểu Tịnh Trần được Lăng Phi đi bên người, bốn người còn lại vây quanh, sải bước về phía trước, hướng thẳng đến tòa nhà WL. Ven đường có không ít fan đang chờ đợi thần tượng của bản thân, trong lúc nhàm chán, họ đều không nhịn được mà đánh giá nhóm sáu người trai xinh, gái đẹp đang tiến vào tòa nhà ngay trước mắt.

“Đây là ai nhỉ? Thanh thế cũng không nhỏ đâu!”

“Cô gái đi phía trước, ngay đầu tiên của nhóm đẹp thật đấy, thật sự có khí chất nữ vương!”

“Anh chàng đi cạnh cô ấy thật là man, dáng thật đẹp, có lẽ là người mẫu!”

“Anh chàng đi giữa đẹp trai quá đi, giống y hoàng tử... Anh ấy còn cười với tôi này, anh ấy cười với tôi rồi!”


“Dẹp đi, cô thật là mê trai, rõ ràng là anh chàng đi cuối cùng đẹp hơn, ok?”

“Tôi fuck! Đàn ông mà xinh đẹp thì có tác dụng quái gì, đẹp thì có đẹp bằng cái người thuộc tính bã xã đang đi bên cạnh anh ta không? Xí!”

La Giai Ni khẽ nhăn lông mày, nụ cười hoàn hảo như của giáo viên mầm non đang treo trên mặt có nguy cơ nứt ra. Bã xã! Bà xã cái em gái cô!

Nhóm tuấn nam, mỹ nữ luôn có thể thu hút ánh nhìn của mọi người. Thế nhưng thần kỳ là, rõ ràng nhân vật chính vốn nên là Tiểu Tịnh Trần nhưng lại bị người khác như có ý, như vô tình ngó lơ. Không còn cách nào khác mà, em gái tuyệt đối là một búp bê dễ thương đáng yêu đến bùng nổ, nhưng khi bị nhóm nam hình thể đẹp, nam soái ca, ngự tỷ, thuộc tính bà xã vây quanh thì vầng sáng của cô bé có nhạt đi chút ít. Trừ khi cô bé chịu quay đầu bày ra nụ cười đáng yêu chết người của mình, nếu không thì... Bối cảnh nền của bức tranh đang chờ cô treo mình đó, cô nhóc à!

Mấy người bước những bước dài tiến vào tòa nhà WL, lập tức một cô em lễ tân tiến đến đón. Tiền Đa Đa nói rõ lý do đến, nhóm người liền được đưa lên nơi casting ở tầng trên.

Vốn cho rằng đã trao đổi kỹ càng trước đó rồi, buổi casting hôm nay chính là để chuẩn bị chuyên cho Vô Tà. Thế nhưng khi nhìn thấy nhóm tuấn nam, mỹ nữ, người thì ngồi xổm, người thì đứng, người thì ngồi trên ghế bên ngoài hành lang phòng casting vai diễn, Tiền Đa Đa liền đen cả mặt. Tuyển chọn đại trà? Đây rõ ràng là vả mặt một cách đường đường chính chính, ok?

So sánh với người hiểu rõ những việc cong cong vẹo vẹo, những góc khuất của làng giải trí là Tiền Đa Đa, những người khác ngược lại biểu hiện rất trấn định. Với cái xã hội hiện đại thời này, có thể duy trì công bằng một cách tương đối đã là không dễ dàng gì rồi. Chẳng qua là trai gái tham gia casting phim nhiều đến như thế này, cạnh tranh khốc liệt thế này, nhóm người không khỏi có chút lo lắng nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần. Thế nhưng, họ lại thấy cô bé đang chớp đôi mắt to thuần khiết của mình, bình tĩnh như người ngoài cuộc.

Cả nhóm người: “…”

La Giai Ni và Ngải Mỹ cùng ngồi một phía bên cạnh Tiểu Tịnh Trần chờ đợi đến lượt. Tiền Đa Đa thì giúp cô bé điền thông tin và cầm số thứ tự. Bọn họ đến hơi muộn nên số thứ tự nằm ở top cuối.

Người trong hành lang lần lượt từng người được gọi vào bên trong. Lúc đi ra, có người vui mừng, có người buồn bã ỉu xìu. Tham gia vòng casting lần này không thiếu những nhân vật mới đầy triển vọng trên màn ảnh. Bọn họ có người được người quản lý đưa đi, có người được gia đình bạn bè đi theo cổ vũ. Giống Tiểu Tịnh Trần có năm người chăm sóc thế này là điều trước nay chưa từng có.

Theo thời gian, người tham gia thử vai cũng càng ngày càng ít đi. Dần dần, chỉ còn lại một người đến muộn hơn so với mọi người.

Cuối cùng, vị trợ lý đứng ở trong hành lang gọi to tên và số thứ tự của Tiểu Tịnh Trần, âm thanh không hề đè nén sự kích động ẩn sâu trong đó.

“Vô Tà!”

Một tiếng kinh động lòng người vang lên, cả hành lang bỗng nhiên im ắng. Tất cả mọi người đều không khỏi sững sờ mở to hai mắt của mình, nhảy dựng lên vội vàng tìm kiếm Vô Tà. Sau đó, tất cả cùng mạnh tay dụi hai mắt, trợn trừng trừng nhìn một cô gái như học sinh cấp ba, ăn mặc quần áo thể thao màu trắng theo phong cách thoải mái nhẹ nhàng, bước vào phòng thử vai. Cằm của họ như rơi đầy đất. Mẹ kiếp! Người được coi là nữ yêu nghiệt hoàn mỹ mang phong cách đặc trưng phương Đông, cô đã bị ai nhập hồn rồi hả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui