Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Tiểu Tịnh Trần là một đứa bé ngoan, thuần khiết. Bản thân cô bé là một người ngốc khi tiếp xúc với các kiến thức cơ bản, tư duy kỳ lạ so với người bình thường, dây thần kinh cũng hoạt động chậm hơn so với người bình thường. Cô bé nhìn không hiểu ám chỉ mời hẹn một đêm tình của Anna dành cho Bạch Hi Cảnh, cũng xem không hiểu động tác trực tiếp cho tay vào quần thủ dâm của đám trai tráng. Cô bé chỉ đơn thuần là kéo dài dây ăng ten tiếp thu tín hiệu cảm xúc dao động của Bạch Hi Cảnh. Cha mãi mãi đều đúng. Vì vậy trong lúc hoang mang thì tất cả mọi thứ cô bé đều nghe cha, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Với năng lực nhận biết của Tiểu Tịnh Trần, cô bé đương nhiên có đủ khả năng dễ dàng phát hiện ra Bạch Hi Cảnh không thích cô gái kia tiến lại gần. Đặc biệt là khí áp càng ngày càng thấp của anh đang thể hiện rõ ràng cho Tiểu Tịnh Trần biết là: Cha, rất, không, thoải, mái!

Hơn nữa, loại không thoải mái này đạt đến đỉnh điểm nhất khi cô gái kia quấn lên người anh. Vậy là Tiểu Tịnh Trần dứt khoát nổi dậy, tất cả những người làm cha tức giận đều là đồ khốn nạn, đồ khốn nạn, đồ khốn nạn. Phật Tổ nói: đồ khốn nạn là dùng để đánh!

Vị Phật nào nói thế ư?

Đấu Chiến Thắng Phật!!!

Vì vậy, Tiểu Tịnh Trần trực tiếp song phi một cước đạp về phía cô gái. Ngoài dự đoán, cô gái lại có bản lĩnh không tệ, kịp thời ngăn chặn một cước đoạt mệnh của cô bé. Có điều, sinh mạng đã được đảm bảo nhưng hai tay lại gần như tàn phế. Con mẹ nó, ai đến nói cho cô ta biết cô gái nhỏ bé này lấy đâu ra quái lực quỷ dị như thế này không hả? Đúng là quái thú mang hình người mà!!!

Do số tuổi của Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần đều khác xa vẻ ngoài, nên cô gái liền hiểu nhầm mối quan hệ giữa hai cha con. Cô ta cho rằng hai người đang có một loại quan hệ ở dạng thỏa thuận nào đó. Cho nên, cô ta không hề khách khí mà muốn cướp đoạt đàn ông. Đáng tiếc, em gái có tư duy logic kỳ lạ, lệch lạc nào đó đã hiểu sai hoàn toàn rồi.

Cha = đàn ông, cho nên, cha của cô bé = đàn ông của cô bé!!!

Vậy là em gái dứt khoát ôm chặt lấy cánh tay của Bạch Hi Cảnh tuyên bố chủ quyền. Bạch Hi Cảnh lặng lẽ ôm mặt. Vấn đề này có vẻ sai, quá sai, sai thái quá đúng không nhỉ!


Cuộc chiến tranh giành đàn ông giữa ma nữ gợi cảm lẳng lơ và em gái đáng yêu thuần khiết, ai mạnh mẽ hơn? Vậy phải xem người đàn ông tự mình chọn ai rồi!

Bạch Hi Cảnh tất nhiên là chọn con gái. Đôi tay dài vươn ra, ôm lấy cánh tay của con gái bảo bối, đôi mắt đen thâm thúy sâu thăm thẳm nhìn về phía Ân Quân, nói: “Phòng nghỉ của chúng tôi ở đâu?”

Ân Quân: “...” Vì cớ gì lại phóng ra ánh nhìn chết chóc đó với tôi hả? Tôi tuyệt đối là nằm không mà cũng trúng đạn đó biết không!!

Không đợi Ân Quân mở miệng, cô gái kia lại dán người lên, ngón tay định phủ lên sườn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của Bạch Hi Cảnh, nói: “Anh đẹp trai à, đừng vội đi như thế được không...”

Đáng tiếc, đầu ngón tay cô ta còn cách gương mặt của Bạch Hi Cảnh hai centimet thì đã bị khựng lại. Thân mình cô gái bỗng dưng cứng ngắc, đứng nguyên tại chỗ, trên huyệt thái dương là một khẩu súng lục mini dí lên. Nòng súng đen ngòm như một con dã thú khổng lồ đang nhe răng kẹp lấy chỗ trí mạng của cô ta, khiến cô ta không dám cử động dù chỉ một chút. Nhưng điều thật sự khiến cô ta cảm thấy lạnh lẽo, âm thầm sợ hãi lại là việc lần này cô ta không chút nào cảm nhận được dấu vết ra tay của đối phương. Không có sát khí, không có báo trước, vô thanh vô tức, ngay cả chuyển động của dòng không khí cũng không có chút thay đổi nào. Nòng súng cứ như thế chỉ vào huyệt thái dương của cô ta. Rốt cục cô bé làm sao mà làm được thế?

Đôi mắt đen xì như bóng đêm lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô gái, Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc nói: “Cô dám động vào lần nữa, tôi sẽ giết cô!”

Đây là lần đầu tiên Tiểu Tịnh Trần nói ra chữ “giết” này. Đối với những đệ tử Phật môn thành kính như cô bé mà nói, đây tuyệt đối là hành động phạm vào cấm kỵ của bản thân.

Tính cách của Tiểu Tịnh Trần trước nay vẫn luôn rất yên tĩnh và khoan dung. Mặc dù là bạo lực bẩm sinh, nhưng do được thanh quy giới luật của nhà Phật hun đúc nên cô bé thực sự lương thiện và nhân từ hơn so với hầu hết những bạn bè đồng trang lứa. Cho nên, đối với những người quen biết cô bé mà nói, tận tai nghe thấy cô bé nói ra từ “giết” là một chuyện lạ không thể tưởng tượng nổi. Đến ngay cả Bạch Hi Cảnh cũng phải sững sờ mất một, hai giây. Anh hoàn toàn không thể hiểu được Tiểu Tịnh Trần đến cùng đã chịu kích thích gì mà lại thể hiện phản ứng bài xích mạnh mẽ như vậy. Thậm chí, cô bé còn mang theo một loại cáu gắt và tức giận âm thầm nào đó.


Được rồi, ai bảo Cha Ngốc mắc bệnh sạch sẽ điên cuồng nào đó đã để lộ sự dao động cảm xúc quá lớn trong khoảnh khắc bị Anna quấn lên người chứ, lớn đến mức làm nổ vỡ cả “máy tiếp thu tình cảm Cha Ngốc” của Tiểu Tịnh Trần. Vậy là, vì cảm thấy người cha tốt bụng yêu mến nhất của mình bị người khác bắt nạt, nên em gái ngoan ngoãn lập tức bùng phát lửa giận!

Trong lúc này, cả đại sảnh yên lặng như tờ. Kkhông chỉ có Anna mà tất cả mọi người trong hiện trường đều không một ai nhìn rõ động tác Tiểu Tịnh Trần rút súng ra từ lúc nào, bao gồm cả Ân Quân cũng vậy. Thế là, nhóm trai tráng đã bị chấn động toàn thân. Hóa ra cô bé đáng yêu trông mềm mềm yếu ớt, dễ bắt mạt lại thực sự là một chị đại có tuyệt chiêu giết người! Thật muốn cào tường mà!

Trong giờ khắc quan trọng, vẫn là Ân Quân xuất hiện giảng hòa. Anh ta cẩn thận từng li từng tí kéo cổ tay của Tiểu Tịnh Trần xuống, nói: “Bình tình, bình tĩnh nào. Khụ, Anna chỉ muốn đùa với hai người một chút mà thôi. Đây là phong cách sống hằng ngày của chúng tôi. Cháu thông cảm, thông cảm chút nhé.”

Nói xong, anh ta còn âm thầm nhìn về phía Bạch Hi Cảnh, ra hiệu một cái. Bạch Hi Cảnh có quan tâm anh ta không? Chắc chắc là không rồi!

Vậy là Ân Quân chỉ có thể cười khổ an ủi Tiểu Tịnh Trần. Anh ta bày ra dáng vẻ cúi thấp mình xuống khiến cho nhóm trai tráng trong hội trường cảm thấy hơi khó chịu. Lão đại của bọn họ phải cúi đầu khom lưng trước mặt người khác, thì liệu những thủ hạ dưới trướng như bọn họ còn có mặt mũi gì không? Vì thế, có người ngay lập tức muốn tìm lại mặt mũi tại nơi này. Đáng tiếc Ân Quân lại rất hiểu bọn họ. Ngay trước khi bọn họ lên tiếng, Ân Quân đã dứt khoát cưỡng ép mang Bạch Hi cảnh và Tiểu Tịnh Trần chạy lấy người, đưa họ về phòng nghỉ.

Đùa nhau sao? Trêu chọc Tiểu Tịnh Trần cùng lắm thì bị đánh một trận, nhưng nếu chọc cho Bạch Hi Cảnh không thoải mái thì đoàn lính đánh thuê của bọn họ đợi ngày cả đoàn bị diệt sạch đi!

Bên nào nặng bên nào nhẹ, anh ta chắc chắn phân biệt được rõ ràng. Những năm này, làm Lão đại cũng không phải dễ làm đâu!


Phòng ngủ của Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần được sắp xếp là hai căn phòng liền nhau trên tầng bốn của tòa nhà chính trong doanh trại. Không có người bình thường nào có thế nghĩ được hai cha con đã trưởng thành lại ngủ chung một phòng với nhau. Ngay cả trong khách sạn, Ân Quân cũng chỉ cho rằng Bạch Hi Cảnh vì không yên tâm để con gái ở một mình trong thành phố Y hỗn loạn mới cùng con gái ở một phòng, dù sao ở trong phòng, ngoài giường ngủ ra không phải là còn ghế sô pha sao.

Vậy là anh ta chuẩn bị cho hai cha con hai phòng đơn. Hai cha con cũng không nói gì cả, nhưng đến tối khi đi ngủ, Tiểu Tịnh Trần dứt khoát mang chăn gối chạy sang phòng bên cạnh. Cô bé không chút do dự bổ nhào vào đệm giường ấm áp của cha, ngủ ngọt ngào như nếm mật ong.

Chỉ khổ cho Bạch Hi Cảnh vốn đã quen với việc ngủ một mình, nhưng từ khi Tiểu Tịnh Trần bị viên đạn của Tiết Quang Hàn làm cho sợ hãi, anh vẫn luôn mềm lòng mà ôm con gái nằm một đêm. Sau đó thì, em gái này được nước lấn tới, lại một lần nữa trở thành gối ôm ấm áp của Cha Ngốc. Việc không sử dụng gối ôm thương hiệu Bé Ngốc của Cha Ngốc mười mấy tháng trước từ đó đã hoàn toàn uổng phí rồi.

Một đêm mộng đẹp, sớm ngày hôm sau, hai người đã thay bộ quần áo cha con màu trắng mới tinh xuống dưới lầu ăn cơm. Dọc đường, không một ai mang theo ánh mắt thiện ý nhìn hai người. Có những người tốt tính một chút còn có thể duy trì thái độ ở giai đoạn đầu là xem xét đánh giá, có những người tính tình kém hơn một chút thì trực tiếp trợn mắt đầy vẻ tức giận nhìn. Đáng tiếc, bọn họ đều bị hai cha con ngó lơ toàn tập.

Ngày hôm trước, Ân Quân đã giới thiệu sơ lược qua cho hai người chức năng của các tòa nhà kiến trúc trong khu trung tâm. Bạch Hi Cảnh mang theo Tiểu Tịnh Trần, không chút cảm thấy áp lực mà tiến vào nhà ăn. Ân Quân đang ngồi ăn thấy họ liền lập tức đứng lên, vẫy tay gọi to: “Bên này, bên này.”

Những lính đánh thuê đang ăn cơm khác đều lập tức đồng loạt quay đầu lại nhìn. Mặc dù trong lòng không thích hai người hôm trước vừa nhập đội đã gây ra thị phi này, nhưng do uy danh của Ân Quân khá lớn nên cũng không có người dám ở trước mặt anh ta gây khó cho hai cha con Bạch Tịnh Trần. Đương nhiên, dù cho họ có dám, nhưng ai mới là người bị làm khó thì còn chưa chắc đâu.

Đồ ăn sáng rất phong phú, có cháo, màn thầu, bánh bao, bánh quẩy, bánh mì, bánh ngọt, phở, trứng chần nước sôi… không thiếu gì cả. Cả đoàn lính đánh thuê cũng phải có đến vài trăm người, khó đáp ứng được tất cả khẩu vị, không bằng mỗi thứ đều chuẩn bị một chút, thì luôn sẽ có một loại thích hợp với từng người.

Tiểu Tịnh Trần không kén ăn, một tay cầm màn thầu ngoạm hăng say, một tay húp cháo, ừng ực vài hớp là đã vượt qua cả Ân Quân.

Ân Quân đã được thấy và biết được lượng ăn của Tiểu Tịnh Trần, cho nên anh ta đã không còn lạ gì. Nhưng đám trai tráng khác trong đoàn để mắt đến hai cha con lại dứt khoát sững sờ. Thậm chí có tên ngốc còn bị cháo làm bỏng miệng, trong lúc ho điên cuồng, nước cháo trực tiếp từ mũi của anh ta phụt ra ngoài...

Sau khi ăn sáng xong, Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần được Ân Quân đưa đến phòng hội nghị. Bên trong đã sớm có vài người ngồi đợi, trong đó còn có Thạch Đầu và Anna của ngày hôm qua. Anna dường như đã quên sạch xích mích trước đó. Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm, không chớp vào Bạch Hi Cảnh, không chút che đậy lòng mơ ước, thèm muốn của bản thân. Mà Tiểu Tịnh Trần lại bị ngó lơ hoàn toàn, trên cơ bản chỉ cần Anna không đụng chạm vào Bạch Hi Cảnh thì Tiểu Tịnh Trần sẽ không phát điên nữa.


Mấy người chia nhau ngồi trên ghế sô pha, Thạch Đầu lấy ra một tấm bản đồ, trải nó ra trên bàn trà. Mấy người khác không khỏi nhìn chằm chằm Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần, rồi lại liếc Ân Quân. Ân Quân nhún vai, đẩy nhẹ mắt kính, nói: “Không cần lo lắng, chúng ta có thể hoàn toàn tin tưởng bọn họ.”

Vài người gật đầu đồng ý, xung đột trong lòng là một chuyện, hợp tác trong công việc lại là một chuyện khác. Ngay cả Anna lúc này cũng thu lại tâm tư dụ dỗ Bạch Hi Cảnh, chăm chú nhìn lên bản đồ. Thạch Đầu phủi bụi trên mặt bản đồ, nói: “Nhiệm vụ lần này có chút phiền phức, người thuê yêu cầu chúng ta tìm đồ mà họ đã bị cướp, nhưng đối phương lại có vũ trang rất mạnh. Nếu như chúng ta dùng sức mạnh cướp lại thì thiệt hại của chúng ta sợ là không nhỏ. Cho nên tôi thấy rằng, chúng ta có thể thiết kế mai phục ở đây. Chặn đánh giữa đường để tiêu hao lực lượng của bọn chúng. Sau đó mới một lần nữa hành động cướp đồ vật kia về.”

Thực ra, đoàn lính đánh thuê có chút giống với binh chủng đặc công. Họ đều thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm, chỉ là lính đánh thuê làm vì tiền cho bản thân còn binh chủng đặc công thì hành động vì đất nước. Nghe thì có vẻ cao thượng hơn, nhưng thực tế hiện nay có rất nhiều lợi ích cá nhân nhưng lại lấy danh nghĩa là đại biểu cho quốc gia. Cho nên nói đến cùng, những người chiến sĩ đáng thương hơn nhiều so với những người lính đánh thuê mất mạng nơi chân trời, không quốc tịch. Ít nhất lính đánh thuê còn có đủ thời gian sống thoải mái, hưởng thụ lạc thú trước mắt, mà lính đặc công lại đến chết cũng chưa chắc có được một tấm bia mộ khắc tên mình trên đó.

Tiểu Tịnh Trần nghe không hiểu cái gì mà chiến lược, chiến thuật, các bước tiến hành nhiệm vụ, Ân Quân cũng không hy vọng gì ở cô bé. Anh ta chủ yếu muốn Bạch Hi Cảnh đưa ra chút ý kiến. Dù sao những người đứng ở chỗ cao sẽ có tầm nhìn xa hơn. Với vị trí của Bạch Hi Cảnh, chắc chắn anh hiểu cách nắm giữ toàn cục hơn Ân Quân.

Mấy người bọn họ thương lượng các chi tiết của nhiệm vụ, Tiểu Tịnh Trần gật gà gật gù cúi đầu ngủ gật, cũng không biết từ khi nào cô bé đã mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ rồi. Trong mơ màng, cô bé lại nghe thấy một giọng nói yểu điệu: “Anh đẹp trai, có muốn cùng nhau happy một chút hay không?” Tiểu Tịnh Trần bừng tỉnh, đột nhiên đứng thẳng người dậy, xoay đầu, đôi mắt đen láy không hề chớp nhìn về phía Anna đang ngồi ngay gần đó.

Cả người Anna cứng ngắc đứng bên sô pha, lúc này cánh tay cô ta chỉ cách cổ của Bạch Hi Cảnh không phẩy năm centimet. Cô ta thậm chí đã có thể nhận thấy cảm giác sảng khoái khi lông mao ở trên cánh tay cô ta và tóc sau gáy của Bạch Hi Cảnh ma sát, chạm vào nhau đầy kích thích. Chỉ tiếc...

Khoảng cách không phẩy năm centimet đối với Tiểu Tịnh Trần không còn là khoảng cách nữa. Hình ảnh mà cô bé thấy được chính là một người phụ nữ lấy cánh tay quặp lấy cổ của cha, hơn nữa cả người cô ta như đang treo lên người cha. Đó đáng lẽ là vị trí chuyên thuộc về cô bé. Đúng là không, thể, tha, thứ!

Đôi mắt đen lay láy của Tiểu Tịnh Trần hơi chuyển động, không biểu cảm nhìn chằm chằm vào Anna. Một giây, hai giây, lại ba giây trôi qua… Cô bé đột nhiên cử động.

Anna thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy bóng đen trước mặt lóe lên. Sau đó, cả người cô ta phản lực hút trái đất mà bay về phía trần nhà trên cao. Lúc này, cảm giác đau đớn kịch liệt như thuốc súng nổ tung trong lồng ngực bắn tung tóe, lan tràn khắp cơ thể cô ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui