Đêm hôm ấy, lại có một trận tuyết lớn, cả thế giới như được bao phủ bởi một lớp áo bạc tinh khiết, đẹp đến động lòng người.
Năm giờ sáng, Tiểu Tịnh Trần đã thức dậy. Sau khi chào cha ngốc lại cả đêm không ngủ ở trong phòng sách, bé dẫm lên lớp tuyết trên mặt đất, chậm rãi chạy tới sân tập. Vừa đến thì nhìn thấy đám Lăng Phi đã đúng giờ đứng đó đợi bé. Tiểu Tịnh Trần mỉm cười, để lộ ra hai má lúm đồng tiền. Thế nhưng, nụ cười ngọt ngào ấy lập tức cứng đờ khi nhìn thấy thêm vài bóng người nữa xuất hiện.
Nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần xuất hiện, các thiếu niên lập tức thành thật xếp hàng ngay ngắn, thái độ của bọn chúng xem ra còn ngoan ngoãn hơn cả đối mặt với giáo viên.
Sau buổi luyện tập sáng sớm hôm qua, Lăng Phi đã không khách khí mà gọi những thiếu niên lười biếng không đến tập ra, nghiêm khắc dạy dỗ chúng một trận. Lăng Phi luôn là thủ lĩnh của nhóm, uy tín là tiêu chuẩn nhất định, trực tiếp mắng những thiếu niên kia tới mức không ngẩng đầu lên được. Cách Tiểu Tịnh Trần làm cho Triển Bối Bối tỉnh lại cũng được Hàn Hùng thổi phồng lên thành thần thoại, đến cả Lạc Kha Minh cũng bị kích thích bởi bài quyền của Tiểu Tịnh Trần mà nói thêm vài câu. Thế này thì khỏi phải nói, đám thiếu niên vốn dĩ cảm thấy tên nhóc con kia không thể dạy được bản lĩnh thật sự gì, ngay lập tức cảm thấy hối hận không thôi.
Đầu năm nay trên đường lớn tràn ngập các trường học võ, lớp luyện võ, nhưng nơi thực sự có thể thần kỳ như trên truyền hình diễn thì có được mấy cái?
Những thiếu niên được Lăng Phi coi là anh em thân thiết cùng nhau đánh lộn, cùng nhau gây rắc rối thì tính cách đều không hư hỏng, vì thế sang ngày thứ hai, không ai dám đến muộn. Đúng năm giờ kém mười phút đã tự giác đến tập trung tại sân tập. Nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần xuất hiện, từng người một căng thẳng như lần đầu tiên gặp bé, chỉ sợ Tiểu Đầu Trọc tức giận lên sẽ đuổi bọn chúng đi.
Thấy vẻ mặt Tiểu Tịnh Trần không được vui, Lăng Phi gượng cười nói: “Hôm qua là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, nhiệt độ hạ xuống đột ngột, phụ huynh đều không đồng ý cho bọn chúng ra ngoài hít khí lạnh. Hôm qua bọn chúng đã công tác tư tưởng cho mẹ cả một ngày rồi, hôm nay không dễ dàng gì mới có thể đến đây.”
Trải qua ngần ấy ngày mắt thấy tai nghe, Tiểu Tịnh Trần đã biết được ba mẹ là gì. Bé bĩu môi, ức hiếp bé không có mẹ sao, không có mẹ thì không có mẹ, bé còn có ba, có sư phụ, sư huynh, sư điệt, bọn họ có không, hứ!
Tiểu Tịnh Trần không thèm nhìn mấy thiếu niên đang căng thẳng, quay người bước vào sân tập bắt đầu chạy bộ. Lăng Phi đưa mắt ra lệnh, tất cả mọi người ngay lập tức chạy theo.
Vì trong lòng đang nén giận nên tốc độ của Tiểu Tinh Trần hôm nay cũng nhanh hơn không ít so với hôm qua. Vừa qua vòng thứ ba liền bắt đầu có người tụt lại phía sau, nhìn Tiểu Đầu Trọc trước mặt giống như đang gồng mình chạy như điên, trong lòng Lăng Phi âm thầm kêu khổ. Hôm qua chạy hai mươi lăm vòng đã khiến bọn chúng suýt chút nữa thì tắt thở, hôm nay nhìn tốc độ này đoán chừng có thể trực tiếp đưa đến nhà hỏa táng rồi. Những thiếu niên khác cũng khổ không thể tả, nhưng đến lúc này cho dù thế nào cũng không cam tâm bỏ cuộc.
Đều là công tử, thiếu gia, thái tử, hoàng đế ở nhà, ăn ngon nhất, mặc đẹp nhất, cùng Lăng Phi nhảy ra ngoài tìm kiếm niềm vui ganh đua cao thấp, bọn chúng càng muốn đạt được thứ gì đó dựa vào sự cố gắng của bản thân. Nếu như một chút khổ này cũng không chịu đựng được thì chính bản thân chúng cũng tự coi thường chính mình.
Sau tám vòng, người duy nhất còn theo sau Tiểu Tịnh Trần là Lạc Kha Minh, nhưng tình hình của cậu cũng chẳng tốt đẹp gì, sắc mặt trắng bệch như quỷ, hít thở cũng nặng như ống bễ vỡ. Nhìn thân hình bé nhỏ trước mặt vẫn vững như núi Thái Sơn, cậu hung hăng nghiến răng. Đột nhiên thở mạnh một hơi, cậu vươn tay kéo Tiểu Tịnh Trần ở trước mặt lại, nhưng không ngờ lại bị bé kéo theo đến suýt chút nữa thì ngã nhào. Tiểu Tịnh Trần quay đầu lại đầy khó hiểu, hỏi: “Anh làm cái gì vậy?”
Lục Kha Minh nửa quỳ trên mặt đất, mồ hôi từng giọt rơi xuống, thở hổn hển mấy cái rồi nói: “Em muốn bọn anh chạy đến chết sao?”
Tiểu Tịnh Trần hơi ngẩn người, ngước mắt nhìn lên, mới phát hiện trên sân tập cả một đám người đã ngã dọc đường chạy.
…
Trong lòng lặng lẽ oán trách sự yếu đuối của đám thiếu niên dưới núi, Tiểu Tịnh Trần mím chặt miệng do dự một lúc mới nói: “Mọi người nghỉ ngơi đi, không cần chạy nữa.”
Đám thiếu niên liền thở phào một hơi, nhếch miệng vừa định nhìn nhau cười đầy ý tứ thì thấy Tiểu Tịnh Trần vẫn tiếp tục chạy về phía trước khiến ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Không còn băn khoăn gì, Tiểu Tịnh Trần nhấc đôi chân củ cải, chạy điên cuồng như được gắn mô tơ. Trước kia lúc còn ở trong chùa, sáng hôm nào bé cũng đi xách nước luyện tập thể lực và lực cánh tay, hiện tại không cần xách nước, bé cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tự nhiên chạy lại càng thoải mái.
Bé chạy hết vòng này đến vòng khác, đám thiếu niên nhẩm đếm đến trực tiếp quỳ luôn. Đợi đến lúc chạy xong hai mươi lăm vòng, Tiểu Tịnh Trần thở hổn hển quay lại vị trí ban đầu, khuôn mặt phúng phính vì vận động mà đỏ ửng lên như trái táo chín khiến cho người khác nhịn không được muốn cắn một miếng. Nhưng mà đối mặt với em gái đầu trọc đầy vênh váo lại khí phách như vậy, ngoài phục sát đất ra, đám thiếu niên không biết nên có phản ứng gì.
Thời gian chạy mười bảy vòng kia cũng đủ để nhóm thiếu niên hồi sức lại rồi, cơn giận của Tiểu Tịnh Trần đến nhanh mà đi cũng nhanh, sư phụ nói: Biết sai, biết sửa thì không gì bằng! Biển khổ vô biên quay đầu là bờ! Chúng ta nên cho chúng sinh cơ hội sửa chữa lỗi lầm.
Bám chặt một chút lỗi lầm không buông không phải cách hành xử của người xuất gia. Vì thế, dưới sự ngầm đồng ý của Tiểu Tịnh Trần, Lăng Phi liền đưa mọi người đến chỗ trống trên sân bóng rổ xếp hàng ngay ngắn. Ngoài bọn chúng ra thì cũng không có nhiều người mới sáng sớm đã đến đây chơi bóng.
Tiểu Tịnh Trần đứng ở phía trước, quay lưng lại với bọn chúng, bắt đầu chỉ dạy bài quyền cơ bản nhất.
Thiên phú võ thuật của Tiểu Tịnh Trần đến sư huynh trưởng viện Võ Tăng Đường cũng phải tự than không bằng. Hành Thâm Quyền là bài quyền cơ bản nhất, dễ dàng nhất của chùa Bồ ĐềBồ Đề, Tiểu Tịnh Trần chỉ cần thời gian một ngày đã học xong toàn bộ, lúc đó bé vừa mới được hai tuổi, bước đi còn có lúc loạng choạng.
Vì thế, khi bé diễn đi diễn lại một động tác đến ba lần mà vẫn có người nhìn không hiểu, Tiểu Tịnh Trần nhịn không được lộ ra vẻ khinh thường: “Mọi người thật là ngốc quá đi, động tác dễ như thế này mà còn không học nổi!”
Đám thiếu niên bị coi thường là kẻ ngốc: “...” Cái này mà gọi là đơn giản sao? Ai dám nói xoay người ba trăm sáu mươi độ trên không trung là đơn giản thì bọn chúng sẽ liều mạng với kẻ đó!
Hành Thâm Quyền là bài quyền đơn giản do một vị đại sư nào đó trong chùa Bồ Đề dựa theo “Tâm Kinh” mà giác ngộ ra được. “Tâm Kinh” tên đầy đủ là “Tâm Kinh Bát Nhã Ba La Mật Đa”. Để học được bài quyền này thì phải có năng lực rất cao, đồng thời phải có sự giác ngộ Phật pháp nhất định, nếu như chỉ học chiêu thức một cách cứng ngắc như vậy thì không phải là khó bình thường.
Tiểu Tịnh Trần biết bên ngoài mà không biết bản chất bên trong nên chỉ biết dạy từng động tác một, vì thế thật đúng là làm khổ đám thiếu niên. Ba tiếng đồng hồ trôi qua chỉ học được ba chiêu rưỡi, Tiểu Tịnh Trần đã đói tới mức bụng dán vào lưng rồi, cho nên dứt khoát từ bỏ ý định tiếp tục dày vò bọn họ. Ánh mắt quét qua gương mặt đầy đau khổ của đám thiếu niên, bé nghiêm túc nói: “Thiên phú của mọi người quá kém, ngộ tính quá thấp, đầu óc quá ngốc. Nhưng mà sư phụ nói cần cù bù thông minh, sau khi về, mọi người hãy nỗ lực luyện tập. Nếu như đến cần cù cũng không đủ thì mọi người không thể làm được việc gì cả. Còn nữa, nếu như có ai muốn từ bỏ thì sau này đừng tới nữa, em sẽ không cho mọi người cơ hội lần thứ hai đâu.”
Nhóm thiếu niên lập tức rùng mình, mặc dù cho tới hiện tại bọn chúng mới chỉ học được ba chiêu rưỡi, nhưng vì bọn chúng thường xuyên đánh lộn với người khác nên hiện tại đã cảm thấy bản thân như giác ngộ ra vài điều, lúc này tuyệt đối sẽ không muốn từ bỏ. Thế là, đám thiếu niên dùng hết sự hăng hái trước đây chưa từng có bắt đầu bước vào luyện tập ba chiêu rưỡi kia. Tiểu Tịnh Trần gật đầu hài lòng, vỗ vỗ mông quay người đi về nhà.
Khi Tiểu Tịnh Trần đang ra sức giày vò thần kinh yếu đuối của đám thiếu niên thì Bạch Hi Cảnh đang thu thập tất cả các nguồn tài nguyên có thể dùng để hoàn thiện giáo trình “giáo dục thục nữ” của bản thân. Bước đầu kế hoạch đã được lập xong, chỉ còn đợi biến thành hành động nữa thôi. Ngay sau đó, cha ngốc không dễ gì mới an ổn được vài ngày lại lần nữa đi vào con đường hố cha không lối thoát.
Bạn nhỏ hố cha Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ bản thân rất vô tội!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...