Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Tiểu Tịnh Trần bị treo ở trên cây, chân không đạp được tới thân cây, tay thì không với tới cành cây. Hoàn toàn là trên không chạm trời, dưới không chạm đất. Lại không có vòng trọng lực nặng cân kia, muốn dùng lực mạnh để kéo đứt cành cây cũng biến thành ảo tưởng rồi.

Tiểu Tịnh Trần xụ miệng, hai mắt âm thầm ngấn lệ - Ba ơi, cứu con!

Nhưng thật đáng tiếc, xung quanh yên tĩnh đến tiếng chim hót cũng không có. Bầu không khí tĩnh mịch đến đáng sợ.

Đột nhiên, phía dưới truyền đến tiếng ma sát lầy lội mà thong thả. Tiểu Tịnh Trần cố sức cúi đầu, nhìn thấy dưới tán cây có một bãi bùn lầy ảm đạm, nước bùn cuồn cuộn nổi bong bóng, một con cá sấu mỏ vịt to lớn đang chậm rãi chui lên.

Được rồi, nhảy dù kết quả là bị treo trên cây không xuống được, cô bé nhịn. Bị treo ở trên cây còn phía dưới cây là đầm lầy, cô bé cũng nhịn. Nhưng trong đầm lầy lại còn có cá sấu. Cái ấy đã có thể chịu nhịn được, thì còn cái gì không chịu nhịn được nữa. Chú có thể nhịn, nhưng thím không muốn nhịn!

Mẹ nó, quá hố em gái rồi!

Cái miệng nhỏ nhắn mím chặt thành một đường thẳng. Tiểu Tịnh Trần đưa tay cầm sợi dây dù cột hai bên thắt lưng mình kéo xuống. Chiếc dù đang treo trên cây bị lắc lư dữ dội. “Răng rắc! Răng rắc!”, tiếng cành cây bị gãy văng vẳng bên tai.

Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nhìn con cá sấu to đùng đã há cái miệng to như chậu máu chờ đợi thức ăn ngon rơi xuống. Hai chân cô bé ngay ngắn đung đưa, lực trên hai cánh tay ngày càng mạnh. Đột nhiên “bịch” một tiếng, cành cây to nhất đã bị gãy, vải dù bị treo ở trên không, cơ thể Tiểu Tịnh Trần không khống chế được mà nhanh chóng rơi xuống, nhìn thấy sắp rơi vào cái miệng như chậu máu của con cá sấu.

Tiểu Tịnh Trần đột nhiên dùng sức kéo đứt sợi dây dù trên người mình, phản đòn ném vải dù lên người cá sấu, trùm lên cả người con cá sấu to lớn khiến cho nó không nhìn thấy ánh mặt trời. Ngắm đúng vào đầu cá sấu, Tiểu Tịnh Trần không chút khách khí đạp lên đó, hai chân vững vàng đặt xuống phía trán của con cá sấu, đầu gối cong xuống, bàn chân dùng lực đạp một cái, nhảy lên thật cao, lúc rơi xuống lại tàn nhẫn đạp lên đầu cá sấu, rồi lại gắng sức nhảy lên, lại đạp, lại nhảy, lại đạp...

Tàn nhẫn nhảy nhót ba bốn lần, Tiểu Tịnh Trần mới hài lòng dùng hết tất cả sức lực gắng sức nhảy lên, hai tay duỗi thẳng, không tốn chút sức nào mà nắm được một cành cây đã bị gãy nửa đoạn, hai chân đung đưa rồi móc lên cành cây. Ở mép vải dù dưới tán cây đã bị ngập hơn phân nửa trong đầm lầy lầy lội, chỉ còn lại một con cá sấu ở giữa đang cố trồi lên, con cá sấu đáng thương muốn thoát ra khỏi vải dù, nhưng chỉ có thể ở dưới đáy đầm lầy vòng vèo lượn qua lượn lại.


Tiểu Tịnh Trần giống như một con vượn tay dài treo người trên cây. Ngón tay nắm chặt vào cành cây, dùng tay thay chân, nhẹ nhàng qua lại như con thoi giữa các cành cây.

Nơi này là khu vực giáp đầm lầy, Tiểu Tịnh Trần cos vượn người trên núi Thái Sơn phiên bản đáng yêu thứ thiệt, bình yên vô sự thoát khỏi khu đầm lầy. Cho đến khi hai chân thực sự giẫm trên mặt đất, cô bé mới quay lại bước chân của loài người.

Rừng cây ở đây không rậm rạp lắm. Ngẩng đầu nhìn lên là có thể thấy ánh mặt trời chói chang xuyên qua những tán cây thưa thớt. Lúc này có lẽ đã là khoảng một giờ chiều. Nhiệt độ đã lên rất cao, đến cả trán của Tiểu Tịnh Trần cũng đổ mồ hôi ròng ròng. Cô bé xoa cái bụng đói meo, đói quá!

Mặc dù trên máy bay có tổng cộng gần trăm người được chọn, nhưng khu vực rơi xuống thật sự quá rộng lớn. Gần trăm người theo gió bị phân tán ra, giữa các bên đã bị cách nhau khá xa, hiện giờ vấn đề quan trọng nhất chính là tìm cách an toàn sống sót trước khi cứu trợ tới.

Nếu muốn sinh tồn ở trong tự nhiên, đối với Tiểu Tịnh Trần cũng không phải chuyện khó. Cô bé đói lắm rồi, đôi mắt to đảo qua, liền bứt mấy loại lá cây có thể ăn, rồi nhét vào trong miệng nhai, mùi vị mặc dù chẳng ra làm sao, nhưng cô bé đói quá rồi!

Tiểu Tịnh Trần im lặng đứng trong rừng cây, tay trái cầm một chiếc lá cây, tay phải cầm một nhánh cỏ, giống như một chú thỏ đang ăn rất vui vẻ. Trong một doanh trại cách đó mấy cây số, trong một căn phòng mấy trăm mét vuông chỉ đặt bốn dãy bàn dài. Trên bàn tất cả đều là các loại thiết bị, bàn điều khiển. Trên tường có treo một màn hình lớn ba mươi inch, mà lúc này, xuất hiện trên màn hình chính là các tuyển thủ đặc chiến do phải đáp xuống nên đang bị mất phương huớng trên cánh đồng hoang vu và trong rừng rậm.

Không ít người chen chúc trong doanh trại, phía trước nhất rõ ràng là Tiết Quang Hàn, xung quanh anh ta dường như xuất hiện một khoảng chân không có bán kính hai mét. Anh ta vui tươi hớn hở nhìn tình hình trên màn hình, vui mừng chờ mong các kiểu.

Các chiến sĩ Kỳ Lân khác cứ hai ba người một nhóm đứng góp vui, thảo luận sôi nổi không ngừng, Sau đó, một tiểu Kỳ Lân không sợ chết nào đó lên tiếng chế giễu: “Năm kia thì xe bị chết máy, năm ngoái thì thuyền bị chìm, năm nay thì rơi máy bay, ngài đúng là càng ngày càng tàn nhẫn!”

Tiết Quang Hàn liếc xéo nhìn tiểu Kỳ Lân, vui vẻ nói: “Ừm, tôi đã chuẩn bị để tàu bị chệch đường ray cho bài khảo hạch ngẫu nhiên của các cậu rồi đó. Ừ, làm xong rồi!”


“Oh, no, Đại đội trường tha cho chúng em đi. Tàu bị chệch đường ray đâu có thuộc phạm vi của chúng ta.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Mọi người phụ họa theo.

Tiết Quang Hàn sờ cằm, trông giống như đang rất nghiêm túc cân nhắc: “Nói cũng đúng, tàu bị chệch đường ray không thuộc phạm vi của chúng ta. Vậy thì vụ nổ lớn ở Trung Nam Hải nhé!”

“Phụt!” Thổ huyết cấp năm, ngất đi một đống.

Nghe thấy tiếng các tiểu Kỳ Lân kêu rên đủ kiểu, Tiết Quang Hàn cười đến nỗi không nhìn thấy tròng mắt đâu. Anh ta giống như vô ý liếc nhìn về phía màn hình chiếu phần ranh giới, kinh ngạc ngẩn người ra. Có một vài tiểu Kỳ Lân cũng giống anh chú ý đúng lúc đến màn hình đó, ngạc nhiên: “Mẹ kiếp! Đóa hoa khác người ở đâu tới vậy? Đến lá cây cũng có thể ăn, đói đến phát điên rồi!”

Nghe tiếng thán phục, sự chú ý của những người khác cũng được thay đổi. Quả nhiên nhìn thấy một nữ binh tay trái cầm lá cây, tay phải cầm nhánh cỏ ăn rất vui vẻ. Cô bé phồng mang trợn má nhai kỹ lá cây, đôi mắt to lấp lánh linh động quan sát xung quanh, giống như một chú thỏ con đang cảnh giác.

Mọi người bất giác nở nụ cười, những thứ khác tạm thời mặc kệ, chí ít nữ binh nhí này trông rất đáng yêu.

Tiết Quang Hàn bất giác vỗ trán, khóe miệng không tự chủ được mà lộ ra một nụ cười mang theo mấy phần dịu dàng mà cưng chiều. Cô nhóc này...

Mọi người đang vui vẻ nhìn chú thỏ lớn phiên bản người thật, thì bất thình lình chú thỏ lớn ngẩng đầu, đôi mắt to trắng đen rõ ràng không hề chớp xuyên qua màn hình nhìn thẳng vào mọi người. Hiện trường không hiểu sao trở nên tĩnh mịch, yên lặng hai giây, yếu ớt nói: “Cô bé không phát hiện ra chúng ta chứ?”


“Cậu là thằng ngốc hả, cho dù có phát hiện ra thì là phát hiện ra máy theo dõi, làm sao có thể phát hiện ra chúng ta được?”

Cái này có lý!

Trà Diệp Quân từng có duyên gặp mặt Tiểu Tịnh Trần một lần liền chạm vào người bên cạnh: “Người Gấu, cậu nói thử xem lần này sẽ có mấy người bình yên ra được khu sinh tồn?”

Người bên cạnh nhún nhún phần cánh tay to con bắp thịt xoắn xuýt: “Có trời mới biết, nói không chừng chẳng có một ai.”

Trà Diệp Quân sờ cằm, con ngươi đảo một vòng, quay đầu, ưỡn mặt cười: “Đội trưởng, anh nói xem?”

Một đội trưởng nào đó đã từng thành công dùng dao kề vào cổ của Tiểu Tịnh Trần hơi rủ mắt xuống, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng dày đặc, giống như một con dã thú đang đợi con mồi đến tận cửa: “Người khác thì tôi không biết, nhưng cô nhóc này chắc chắn có thể ra được khu sinh tồn.”

Mấy người xung quanh ngẩn người ra. Trà Diệp Quân khoa trương trợn to hai mắt: “Đội trưởng, anh coi trọng cô bé như vậy, lẽ nào...”

Nhìn khuôn mặt tươi cười dâm đãng không có ý tốt của Trà Diệp Quân, nụ cười của đội trưởng càng sâu thêm, cổ họng khẽ động, phát ra tiếng gân cốt giãn ra ken két. Trà Diệp Quân quả quyết rụt cổ lại, yếu ớt dựa vào người Người Gấu. Một người bên cạnh khác vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Đội trưởng, hay là chúng ta đánh cược đi, hai người kia nhất định có thể ra được khu sinh tồn.”

Mấy người nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ, rõ ràng trên màn hình đang quay Tống Siêu và Vệ Thủ. Hàng lông mi dài của đội trưởng hơi nhướng lên, nhếch miệng cười gọi đòn: “Cậu là người hay tung tin đồn nhảm, tôi không đánh cược với cậu!!”

“...”

Đồng chí Đội trưởng không bị mắc lừa, người nào đó cảm thấy rất đau lòng. Trà Diệp Quân lại vui mừng vịn vào vai cậu ta: “Minh Tử, cậu nói xem, sao cậu lại nhìn ra hai người bọn họ sẽ ra được khu sinh tồn? Nếu như có lý, tôi sẽ đánh cuộc với cậu!”


Lạc Kha Minh bình tĩnh dùng hai ngón tay cầm bàn tay đang đặt trên vai mình, rồi đẩy bàn tay của Trà Diệp Quân xuống, sau đó ghét bỏ phủi phủi vai mình, bình tĩnh nói: “Tôi không nhìn ra, chỉ là tôi biết hai người này thôi.”

“Ạch!”

Trà Diệp Quân trợn tròn mắt. Giống như đồng chí đội trưởng nói, Lạc Kha Minh là người chuyên tung tin đồn nhảm, cậu ta có người quen là cấp trên trong quân đội, người mà anh ta biết, lại là... Xem ra hai tiểu binh này cũng không đơn giản.

Dường như cảm thấy vẫn chưa đả kích đủ, Lạc Kha Minh còn chậm rãi nói thêm một câu: “Hơn nữa, công phu quyền cước của hai người này là cùng học một thầy với tôi.”

Lúc này không chỉ có Trà Diệp Quân nhiều chuyện, đến cả Người Gấu và đội trưởng, cộng thêm mấy chiến sĩ Kỳ Lân đứng bên cạnh nghe được lời này của cậu ta đều kinh ngạc quay đầu nhìn sang. Khóe miệng Lạc Kha Minh khẽ nhếch lên, nở nụ cười cao thâm khó lường, cậu sẽ nói cho bọn họ biết người dạy cậu võ thuật chính là bé gái ngốc nghếch đáng yêu giống như một chú thỏ phiên bản người thật đang gặm lá cây nhai nhánh cỏ đó ư?

Cậu tuyệt đối sẽ không nói!

Trà Diệp Quân theo quán tính híp mắt lại, con ngươi đảo một vòng, nhìn Tống Siêu và Vệ Thủ trên màn hình đã được đánh dấu thành công, lộ ra một nụ cười gian nịnh nọt, không có ý tốt!

Còn không biết bản thân đã bị ai đó lợi dụng việc Tống Siêu và Vệ Thủ đang nỗ lực xuyên qua cánh đồng hoang và khu rừng để chuyển dời sự chú ý quá nhiều trên người em gái.

Tiểu Tịnh Trần đã gặm no lá cây rồi, lúc này mới có thời gian chú ý đến tình hình xung quanh, sau đó liếc mắt liền phát hiện ra máy theo dõi không phù hợp với hoàn cảnh. Cô bé nghiên cứu một hồi, quả quyết bỏ đi.

Tiểu Tịnh Trần tìm được một cây gậy gỗ, bắt đầu đi lung tung không có mục đích xuyên qua khu rừng, chưa đi được bao lâu đã nghe thấy những tiếng kêu thê lương thảm thiết: “Cứu mạng, cứu mạng, á!”

Lính đặc chiến tham gia tuyển chọn đều là người kiên cường, chắc chắn không thể nào phát ra tiếng kêu thảm thiết, mà Vệ Thủ và Tống Siêu càng không thể kinh sợ như vậy. Vậy người duy nhất có thể gào thét không trình độ như vậy chỉ có một người – Phí Khánh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui