Về vấn đề gia nhập quân đội cứ như vậy mà bị bỏ qua.
Đối với việc gia nhập quân ngũ, Bạch Hi Cảnh cũng không có ý kiến đặc biệt gì, chỉ là cảm thấy nếu như Tiểu Tịnh Trần vào quân đội thì ít nhất là hai năm sẽ không thể về nhà. Đương nhiên, anh có thể tới thăm cô bé bất cứ lúc nào, nhưng chung quy là không thuận tiện như ở trong trường đại học bình thường được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với thành tích của Tiểu Tịnh Trần sẽ không thi vào được trường đại học trọng điểm nào. Trường đại học hạng ba bình thường đương nhiên cũng có thể học, nhưng với tính cách đơn thuần đến mức ngốc nghếch của Tiểu Tịnh Trần, rất có thể sẽ bị lôi kéo lệch lạc. Suy cho cùng, ngoại trừ cuộc sống học viện nhiều màu sắc ra, trong các trường đại học cũng ẩn giấu không ít những mặt tối bẩn thỉu của xã hội.
Năm đó khi Tiểu Tịnh Trần xuống núi, Bạch Hi Cảnh đã biết mình không có khả năng trói buộc con gái bên cạnh mình mãi được. Anh cũng không định giam cầm Tiểu Tịnh Trần, anh lớn hơn Tiểu Tịnh Trần hai mươi lăm tuổi, tất nhiên sẽ rời xa thế giới này sớm hơn. Cho nên, khi anh còn có thể bảo vệ cô bé, cô bé nhất định phải học được cách sinh tồn như thế nào trong cái xã hội này.
Quân đội là một cái lò tôi luyện lớn, cũng là nơi đào tạo con người tốt nhất. Quan trọng nhất là, ở đó không có quá nhiều âm mưu quỷ kế, quy tắc trò chơi cơ bản nhất ở đó là lấy thực lực để nói chuyện. Tiểu Tịnh Trần gia nhập quân đội, chắc chắn có thể phát huy tối đa sở trường của mình.
Bạch Hi Cảnh không ngừng dùng những lợi ích của Tiểu Tịnh Trần khi tham gia quân đội để thôi miên chính mình, để vơi đi cảm giác trống trải trong lòng. Nhưng thực tế là, con gái từ đầu đến cuối chưa từng nói rõ ràng là mình muốn tham gia quân đội. Cha Ngốc à, rốt cuộc là anh đang xoắn xuýt cái gì chứ!
Mặc dù Tiểu Tịnh Trần mong muốn bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể tìm một bao cát để luyện tập, nhưng cô bé lại càng quan tâm tới cảm nhận của cha hơn. Cho dù Bạch Hi Cảnh từ trước đến nay chưa từng nói một từ “không” nào, nhưng ngẫm lại khi đó cô bé nói người đàn ông kia hỏi cô bé có muốn gia nhập quân ngũ hay không, vẻ mặt kinh hãi kia của cha, nhìn thế nào cũng không giống vẻ vui mừng đồng ý.
Từng ngày trôi qua, mắt thấy ngày gọi nhập ngũ ngày càng đến gần, Tiểu Tịnh Trần lại không có chút phản ứng gì, Bạch Hi Cảnh trái lại lại thấp thỏm không yên.
Ăn cơm tối xong, Tiểu Tịnh Trần ngồi dưới đất chải lông cho Thái Bao, Màn Thầu ghé vào bên cạnh chớp mắt mong đợi, Quả Cà cuộn người trốn ở phía sau Tiểu Tịnh Trần làm đệm dựa lưng cho cô bé. Một màn ấm áp như thế hầu như mỗi ngày đều trình diễn, nhưng mỗi lần nhìn thấy, Bạch Hi Cảnh vẫn nhịn không được các loại thèm muốn, ghen tị và oán hận.
Dọn bàn ăn xong, Bạch Hi Cảnh đi tới phòng khách, ngồi dựa bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, bàn tay theo thói quen vòng tới, ôm vai Tiểu Tịnh Trần một cách trong sáng rồi nói: “Việc gia nhập quân đội, con suy nghĩ như thế nào rồi?”
Tiểu Tịnh Trần sửng sốt, kỳ lạ hỏi: “Không phải con nói là không đi rồi sao?”
Bạch Hi Cảnh có chút rối rắm: “Nếu con muốn đi thì cứ đi, chẳng qua chỉ là hai năm mà thôi, rất nhanh là có thể về rồi.”
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Bỏ đi, việc ba không thích thì con sẽ không làm.”
Bạch Hi Cảnh không khỏi có chút đau đầu ôm trán: “Ba không phải không thích, chỉ là lúc đó ba quá ngạc nhiên mà thôi.”
“Thật sao?” Nghi ngờ!
“Thật!” Khẳng định!
“Con không tin!” Lắc đầu!
“Cái này có thể tin được” Nghiêm túc!
Mặc dù “Điều ba nói luôn luôn là đúng”, nhưng so với lời nói, Tiểu Tịnh Trần rõ ràng là lại càng tin tần số tín hiệu tâm trạng của Cha Ngốc mà máy thăm dò “lò phản ứng cảm xúc Cha Ngốc” của mình đã nắm bắt được hơn. Chỉ là khi Bạch Hi Cảnh thật sự muốn che giấu cảm xúc của mình, cho dù là con gái cũng chưa chắc có thể phát hiện được. Thế là, con gái ngốc quả nhiên lại bị lừa rồi!
Mấy ngày nay Bạch Hi Cảnh đã suy nghĩ rất nhiều, Tiểu Tịnh Trần đã lớn, mười tám tuổi rồi, cô bé cần phải rời xa cái tổ mà cha đã bện cho mình, chính thức học cách sống độc lập... Được rồi, tất cả những điều này cũng chỉ là mượn cớ mà thôi, Bạch Hi Cảnh chỉ đơn giản là cảm thấy, con gái không thể ngủ cùng một giường với mình nữa.
Tiểu Tịnh Trần ở bên cạnh, anh chắc chắn không nỡ từ chối đẩy cái gối ôm nhỏ thân thiết này ra xa. Thật ra kể từ khi con gái có kinh nguyệt lần đầu tiên vào ba năm trước, Bạch Hi Cảnh cũng đã ý thức được rằng anh phải ngủ khác giường với con gái rồi, chỉ là vì nguyên nhân như thế này, như thế kia, cứ kéo dài rồi lại kéo dài. Mãi đến khi Tiểu Tịnh Trần đủ mười tám tuổi, con gái trưởng thành và cha nuôi ôm nhau ngủ cũng không phải vấn đề gì to tát. Sau đó, Bạch Hi Cảnh mới hiểu ra, chỉ khi gối ôm nhỏ rời xa mình, anh mới có thể tập làm quen với sự cô đơn lại một lần nữa.
Rõ ràng anh hiểu hơn ai hết nỗi đáng sợ của sự cô đơn, nhưng anh lại càng hiểu nếu như anh không nhân cơ hội tập làm quen với sự cô đơn bây giờ, thì những năm sau này, đợi khi anh biến thành một nắm đất thì người không thể chịu đựng được sự cô đơn mà đau khổ không muốn sống nữa có thể sẽ là Tiểu Tịnh Trần.
Bạch Hi Cảnh chắc chắn không muốn thấy Tiểu Tịnh Trần buồn!
Nói anh lo sợ không đâu cũng được, nói anh buồn lo vô cớ cũng được, anh đều phải đưa ra lựa chọn. So với việc ném con gái ngốc trong sáng với khả năng tự chăm sóc dường như bằng không vào cái thùng nhuộm lớn là xã hội này, anh thà rằng tình nguyện để con gái tham gia quân đội rèn luyện trau dồi. Ít nhất thì anh biết, ở đó, Tiểu Tịnh Trần sẽ không bị lôi kéo đi theo con đường lệch lạc... Thật sao? Quá ngây thơ rồi!!
Cha Ngốc à, anh đã tự tay đẩy con gái mình vào con đường tiến đến chuẩn men rồi!
Buổi tối trước khi đi ngủ, khi Bạch Hi Cảnh đang tắm, Tiểu Tịnh Trần đi tới phòng làm việc, mở tủ sách, lấy ra một cái hộp đựng đồ cỡ lớn ở phía dưới, mở ra, vừa mới xoay tay, những bức thư như hoa tuyết cứ thế ào ào nhẹ nhàng rơi xuống chất đầy mặt đất, bên ngoài mỗi một bức thư đều viết mấy chữ giống nhau - Bạch Tịnh Trần (nhận) Lạc Kha Minh(gửi) !
Đây đều là những bức thư mà Lạc Kha Minh gửi cho cô bé sáu năm nay, bình quân cứ hai ngày một bức, nội dung viết đều là những chuyện vặt trong cuộc sống quân đội. Đương nhiên, những việc đòi hỏi phải bảo mật thì một chữ cũng không nhắc tới. Nhưng mặc dù là như vậy, cũng đủ để Tiểu Tịnh Trần có được sự hiểu biết nhất định về việc “làm quân nhân“. Tuy rằng “hiểu biết” này trên ý nghĩa đại chúng thì ít ỏi một cách đáng thương, nhưng ít nhất thì cô bé không phải là chẳng biết gì hết.
Thực ra ngay từ khi lần đầu tiên nhận được thư của Lạc Kha Minh, khi nghe cậu ta nói rằng đã chiến đấu kịch liệt với rất nhiều cao thủ trong lớp huấn luyện thì Tiểu Tịnh Trần liền sinh ra một loại khao khát, có điều rất nhanh liền biến mất, lúc đó cô bé căn bản là không hiểu “làm quân nhân” nghĩa là gì.
Khi người đàn ông kia hỏi cô bé “đã từng nghĩ sẽ gia nhập quân ngũ chưa”, cô bé dường như theo bản năng liền muốn gật đầu. Nhưng so với sở thích của bản thân, sự tôn trọng đối với cha rõ ràng là chiếm thế thượng phong, cô bé cảm thấy vẫn nên bàn bạc với cha mới được.
Nếu cha đã đồng ý rồi, thế thì không còn gì phải rối rắm nữa!
Tiểu Tịnh Trần hé miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, mặt mày hớn hở cất lại toàn bộ chỗ thư vào hộp rồi bỏ vào tủ đựng sách, sau đó hấp ta hấp tấp bò lên trên giường, ôm lấy chăn lăn lộn các kiểu, đợi cha cùng đi tìm Chu Công đánh nhau.
Ngày hôm sau Tiểu Tịnh Trần đem việc mình quyết định tham gia quân đội nói với tất cả những bạn bè thân thiết cần phải thông báo, dĩ nhiên, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Người xưa từng nói, đã là nam tử hán thì nên tham gia quân đội!! Bây giờ lại là nam tử hán tốt tuyệt đối sẽ không tham gia quân đội!!
Cho dù là Thang Miêu Miêu, Tiền Đa Đa hay là Thượng Quan Triết, Ngải Mỹ, La Giai Ni, cha mẹ bọn họ cũng không thể để bọn họ từ bỏ trường đại học trọng điểm tốt đẹp chạy đi làm quân nhân. Phụ huynh nghĩ thoáng giống như Bạch Hi Cảnh cho dù không phải là có một không hai, cũng nhất định là vô cùng quý hiếm.
Thế là, ngày gọi nhập ngũ ngày mười tám tháng sáu, Tiểu Tịnh Trần dưới cái nhìn chằm chằm oán hận, nước mắt lưng tròng cắn chặt chiếc khăn tay của đám bạn nữ thân thiết, vui vẻ trèo lên chiếc xe con tình yêu của Bạch Hi Cảnh, bon bon đi thẳng đến khu quân sự, ở đó sắp tổ chức lễ kiểm tra chiêu mộ tân binh.
Là một trong những nước có diện tích rộng nhất, đông dân nhất thế giới, lực lượng quân sự của Hoa Hạ dù không phải là đứng thứ nhất của thế giới, thì cũng chắc chắn là đứng trong top đầu. Để bổ sung lực lượng quân đội, để sức mạnh quân sự quốc gia trước sau luôn duy trì phong độ trẻ trung nhất, hùng mạnh nhất, khả thi nhất, nhà nước mỗi năm đều sẽ có một lần gọi nhập ngũ, đối tượng gọi nhập ngũ là thanh niên trai gái độ tuổi từ đủ mười tám tới hai mươi hai trong phạm vi cả nước. Đương nhiên, tỉ lệ nam binh hoàn toàn cao hơn rất nhiều so với nữ binh, dù sao thì, giới tính vốn đã quyết định khoảng cách chênh lệch giữa hai bên, một khi chiến tranh bùng nổ, lực lượng chính tất nhiên vẫn là nam.
Khi Tiểu Tịnh Trần tới khu quân sự, cổng chính quả thực là chật kín người, nhìn đi nhìn lại đều là những nam nữ trẻ tuổi tràn trề sức xuân, dường như trên mặt mỗi một người đều mang theo tự tin và vui mừng. Suy cho cùng có thể chủ động tới đáp ứng lệnh triệu tập gia nhập quân đội, người nào mà không nhiệt huyết sôi trào.
Bởi vì thời gian còn chưa tới nên mọi người đều chờ đợi ở bên ngoài cổng chính, tụm năm tụm ba hoặc là quen biết, hoặc là những người lạ nói chuyện với nhau giao lưu tình cảm. Dù sao thì, nếu như không có gì ngoài ý muốn, rất nhiều người có mặt ở đây đều có thể trở thành chiến hữu, những binh sĩ cùng độ tuổi và cùng quê hương lại càng dễ rút ngắn khoảng cách.
Giữa lúc mọi người đang tụ tập nói chuyện hăng say, đột nhiên một chiếc xe thể thao sáng loáng làm mù mắt người khác “Vèo...” một cái vọt tới cổng chính khu quân sự, vẫy đuôi một cái rồi dừng lại, vóc dáng hình giọt nước phóng khoáng lập tức mê hoặc một đám người yêu xe và những cô gái yêu chủ nhân của chiếc xe.
Hiện trường không hiểu sao lặng như tờ hai giây, sau đó là tiếng rỉ tai thì thầm vang lên.
“Mẹ kiếp, đây là ai, lái Aston Martin đến chiêu binh, đầu óc có vấn đề à?”
“Đúng đó, không phải chỉ là có tí tiền sao, khoe cái nỗi gì!”
“Ai ya~ Thời buổi này đến công tử bột không biết nỗi khó khăn của nhân gian cũng có thể gia nhập quân đội, tôi đột nhiên cảm thấy tiền đồ của Hoa Hạ thật đáng buồn lo!”
“Đủ rồi đó mày, thù ghét nhà giàu thì cứ nói thẳng ra, còn buồn lo cái nỗi gì!”
Trong tiếng thảo luận thì thầm, cửa xe từ từ mở ra, một chiếc giày thể thao màu trắng sạch sẽ đến mức không nhiễm một chút bụi bẩn nào bước xuống. Khi chủ nhân của chiếc giày thể thao xuất hiện trước mặt mọi người, hiện trường lại lần nữa chết lặng.
Ôi mỹ nhân!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...