Chính giữa thành phố điện ảnh là một hội trường rộng lớn trông vô cùng lộng lẫy, sức chứa của hội trường lên tới một trăm ngàn người. Hàng năm, Lễ trao giải Liên hoan phim thế giới đều được tổ chức tại đây.
Chỗ ngồi ở hàng đầu tiên dĩ nhiên là dành cho các thiên vương thiên hậu cùng với các nhân vật lớn đến từ khắp mọi nơi. Các đạo diễn và diễn viên tham dự tranh giải thưởng điện ảnh Orestia ngồi theo từng đoàn. Các đoàn phim có phần thắng lớn nhất thì ngồi tập trung vào một khu vực. Chỗ ngồi ở nửa trước dành cho các minh tinh và ông trùm lớn trong giới giải trí. Chỗ ngồi nửa sau và chỗ ngồi tầng trên là của các fan và các khán giả đã phải chen nhau đến vỡ đầu mới giành mua được vé.
“Côn Luân Đồ” là bộ phim được đánh giá cao nhất của liên hoan phim lần này. Đoàn làm phim ngồi ở vị trí cuối đối diện với trung tâm sân khấu, gần như ở chính giữa của toàn bộ khán phòng. Như vậy, không những bọn họ có thể nhìn được rõ ràng sân khấu phía trước, mà các khán giả ngồi phía sau cũng có thể liếc mắt một cái là trông thấy được bọn họ.
Tiểu Tịnh Trần vừa bước vào thành phố điện ảnh liền gặp Hứa Lâm Lang và An Kỳ cố ý đứng đợi ở đó. An Kỳ rõ ràng là rất vui, cậu phấn khởi giang hai cánh tay ôm lấy Tiểu Tịnh Trần. Nếu như là mọi khi, Tiểu Tịnh Trần tất nhiên sẽ ôm lại cậu, đã thế còn tặng miễn phí cho cậu một khuôn mặt tươi cười đáng yêu, nhưng hôm nay, mặt cô bé lại vô cảm như tượng băng, làm cho An Kỳ khá xấu hổ.
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Hứa Lâm Lang, chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ động, nhưng lại không nói một tiếng nào. Dáng vẻ không cảm xúc đó khiến cho Hứa Lâm Lang dở khóc dở cười, cũng may là bọn họ và em gái có quan hệ khá tốt, nên cô cũng không để ý đến hành động khác thường này của cô bé, mà bình tĩnh đưa cô bé vào hội trường.
Đám người Tưởng Thế Lan đã sớm ngồi vào chỗ, hưng phấn mà căng thẳng chào hỏi mọi người xung quanh. Lễ trao giải dù sao cũng là sân nhà của người nước ngoài, người phương Tây mắt cao mũi xanh chiếm đại đa số, đám người Tưởng Thế Lan rõ ràng cũng đã học một khóa tiếng Anh cấp tốc, mặc dù phát âm không hẳn là chính xác, nhưng chí ít cũng không ảnh hưởng đến giao tiếp thông thường.
Tiểu Tịnh Trần bị kẹp ở giữa Hứa Lâm Lang và An Kỳ. Cô bé ngoảnh mặt làm ngơ trước những ánh mắt quan sát hiếu kỳ của những người nước ngoài, đồng thời cũng lờ đi tiếng reo hò của khán giả ở phía sau. Cô bé chỉ yên lặng ngồi đó, sống lưng thẳng đứng, hai tay đan chéo đặt lên đầu gối, đẹp đẽ như một bức họa.
Một cô gái xinh đẹp mắt xanh tóc quăn đỏ ở hàng trước quay đầu lại nhìn cô bé, nở một nụ cười thân thiện: “Hello, I am Lisa. Nice to meet you!”
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt: “...”
Một cô bé ngốc nghếch có thể lẫn lộn giữa phiên âm Hán ngữ và chữ cái tiếng Anh, bạn có thể kỳ vọng trình độ tiếng Anh của cô bé sẽ lợi hại đến mức nào chứ?
Hứa Lâm Lang vừa nhìn vẻ mặt của cô bé liền biết ngay cô bé đang nghĩ gì. Thế là, đạo diễn bề trên đã làm tròn hết phận sự của một bảo mẫu mà nở một nụ cười áy náy để nói hộ, bô bô mấy câu tiếng Anh lưu loát để thu hút sự chú ý của Lisa, đồng thời giải thích do Tiểu Tịnh Trần hiện giờ mới có mười lăm tuổi, vẫn đang học lớp mười. Lisa gật đầu thấu hiểu, nở nụ cười hữu hảo với Tiểu Tịnh Trần, cũng không vì một chuyện nhỏ này mà để tâm.
Nói thật thì, tính cách của các thiên vương thiên hậu chân chính đều rất hiền lành. Những nghệ sĩ tự cho mình là siêu sao chắc chắn sẽ không thể trèo lên đỉnh cao của giới giải trí được.
Đúng sáu giờ, kết thúc thảm đỏ, cánh cửa thành phố điện ảnh rầm rầm đóng lại. Bảy giờ, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Quy trình của lễ trao giải thật ra rất đơn giản, các khách quý trêu đùa nhau vài câu, tuyên bố danh sách đạt giải, trao giải, màn trình diễn của các nghệ sĩ đặc biệt, rồi lại trêu chọc nhau, tuyên bố người đạt giải, lên nhận giải, biểu diễn, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Cả buổi lễ trao giải kéo dài khoảng bốn đến năm tiếng đồng hồ, trong đó tràn ngập sự hồi hộp, vui mừng, sung sướng, cùng với sự so sánh, ném đá âm thầm giữa các nghệ sĩ khách mời với nhau.
Sau đó, vấn đề đến rồi!
Hứa Lâm Lang mời Tiểu Tịnh Trần, là vì cho rằng sau khi bước qua thảm đỏ, con đường ngôi sao trong tương lai của Tiểu Tịnh Trần sẽ bằng phẳng hơn. An Kỳ chờ mong Tiểu Tịnh Trần tới, bởi đã một thời gian rất dài cậu không được gặp em gái, mặc dù vẫn thường xuyên nói chuyện qua wechat, nhưng chung quy lại vẫn không được mặt đối mặt thân thiết như vậy. Bạch Hi Cảnh đồng ý để Tiểu Tịnh Trần tới, là do em gái trước giờ chưa từng ra nước ngoài, cũng chưa bao giờ được tham dự một buổi lễ hoành tráng như vậy, anh muốn để cô bé được chơi vui một chút.
Thế nhưng, ba người ở trên đã bỏ quên có tính chọn lọc một nhược điểm trí mạng của em gái – Cô bé không nghe được Tiếng Anh!
Mặc dù với khả năng ghi nhớ thính giác nghịch thiên của mình, cô bé có thể hoàn toàn ghi nhớ những từ tiếng Anh mà thầy cô đã giảng ở trên lớp. Nhưng ghi nhớ không có nghĩa là hiểu, huống hồ còn có tiếng Anh Mỹ, tiếng Anh Anh, còn có tiếng Anh pha tạp với các loại giọng nói vùng miền của các quốc gia khác. Cô bé mà nghe hiểu mới là lạ đó!
Thế là, không có gì lạ khi em gái ngồi nghe thiên thư đến nỗi thất thần, mà lần thất thần này kéo dài đến tận bốn tiếng đồng hồ.
Là bộ phim được đánh giá cao nhất của liên hoan phim lần này, “Côn Luân Đồ” cũng đã gặt hái được khá nhiều giải thưởng, giải đạo diễn xuất sắc nhất, giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, giải kỹ xảo xuất sắc nhất, cùng với mười hai lần được đề cử ở các giải khác bao gồm giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất… Dù sao cũng là một bộ phim mới mà từ đạo diễn đến diễn viên chính đều không có tiếng tăm lớn, mà bọn họ đã giành được ba giải lớn, còn giải nữ chính nữ phụ dĩ nhiên không đến lượt bọn họ. Nhưng đối với các thành viên đoàn làm phim, như thế cũng đã đủ rồi.
Tiểu Tịnh Trần phải ngồi nghe thiên thư tận bốn tiếng, mặc dù hoàn toàn là vào tai trái, cũng ra tai trái luôn chứ không đến não, nhưng cũng đủ để hành hạ cái lỗ tai của cô bé.
Thế là, khi buổi lễ kết thúc, cô bé từ bị ép buộc giả làm núi băng đã biến thành đóng băng thật sự, tâm trạng xuống tới số không. Cho dù là Nhiễm Tịnh Di ở cách đó khá xa cũng có thể cảm nhận được áp suất thấp tỏa ra từ trên người cô bé gần như có thể đóng băng chết người ta. Mọi người bất giác đưa mắt nhìn nhau, âm thầm lè lưỡi.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Tiểu Tịnh Trần quả quyết lủi mất, không cần giả vờ trang nghiêm bước đi chậm rãi nữa, với tốc độ của cô bé, cô bé đã muốn đi thì căn bản không có ai cản được. Cô bé giống như một con cá trích qua sông, trơn tuồn tuột đi qua khe hở giữa đám người, đến một sợi tóc của người khác cũng không đụng vào.
Ra khỏi hội trường, vừa trông thấy chiếc Aston Martin khiêm tốn mà sang trọng ở phía đối diện của đường cái, mắt Tiểu Tịnh Trần liền sáng lên. Cô bé lập tức chạy qua mở cửa xe ngồi vào, thắt dây an toàn, quay đầu sang nhìn Bạch Hi Cảnh ở bên cạnh, lặng lẽ nở nụ cười làm lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Bạch Hi Cảnh vốn theo thói quen định giơ tay lên xoa mái tóc tơ mềm mại của Tiểu Tịnh Trần, nhưng không ngờ đón chào anh là nụ cười trong sáng đáng yêu của con gái, nhưng lại phối hợp với cách ăn mặc như tiên nữ giáng trần xuất trần thoát tục, đẹp đẽ lạnh lùng...
Cha Ngốc quả quyết phì cười rồi!
Tiểu Tịnh Trần vốn dĩ khó khăn lắm tâm trạng mới vui vẻ lên được một chút vì nhìn thấy cha, lập tức khôi phục lại khuôn mặt như núi băng. Đôi mắt to tròn trừng lên, tức giận: “Ba!!!”
Nghe ra trong giọng nói của Tiểu Tịnh Trần nồng nặc oán giận, Bạch Hi Cảnh vội vàng che miệng, trong đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên tia kinh ngạc.
Mặc dù Tiểu Tịnh Trần trời sinh vốn bạo lực, nhưng cô bé không phải người vui buồn thất thường. Ngược lại, cô bé rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, cho dù là lúc nén giận đánh người, tâm trạng của cô bé đều vẫn rất tốt đẹp. Cô bé rất ít khi oán giận đến mức quanh thân tỏa áp suất thấp như vậy, hơn nữa lại còn biểu hiện ra rõ ràng như thế.
Bạch Hi Cảnh bất giác sờ cằm, rồi vuốt ve khuôn mặt mũm mĩm của cô bé, hỏi: “Buổi lễ ban tối thế nào? Chơi vui không?”
Vừa nói tới điều này, trong lòng Tiểu Tịnh Trần liền tức giận. Cô bé cúi đầu bẻ ngón tay, nghiêm túc nói: “Không cho nói chuyện, không cho cười, lời bọn họ nói con không nghe hiểu một chữ nào. Không được nói gì mà phải ngồi im ở đó ngây ngốc hơn bốn tiếng liền, kết quả con chẳng đạt được cái gì. Ba à, rốt cuộc con đến đó để làm gì??”
Bạch Hi Cảnh: “...” Ánh mắt không hiểu vì sao trống rỗng mất mấy giây, rồi mới dở khóc dở cười nhìn Tiểu Tịnh Trần. Nói nghe này con gái, con có thể đừng đột nhiên miệng lưỡi trở nên sắc bén như vậy được không, trái tim bé nhỏ của cha không chịu được đâu! Lật bàn!
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to trong sáng, bình tĩnh nhìn Bạch Hi Cảnh, đợi cha giải thích.
Ánh mắt Bạch Hi Cảnh hơi đảo qua đảo lại mấy centimet, rồi mới nói sâu xa: “Nhiệm vụ của con chủ yếu là đi thảm đỏ.”
“Vậy ngồi im năm tiếng sau khi đi thảm đỏ thì sao?” Tiểu Tịnh Trần tiếp tục kiên trì hỏi tới cùng.
Bạch Hi Cảnh: “…” Không bịa chuyện được nữa rồi.
Tiểu Tịnh Trần cố chấp nhìn Bạch Hi Cảnh đợi chờ câu trả lời. Bạch Hi Cảnh lặng lẽ ôm mặt, buồn bực nói: “Ba cũng không biết nữa.”
Tiểu Tịnh Trần: “…” Cho nên mới nói, thật ra cô bé đã hoàn toàn lãng phí năm tiếng để tự tìm ngược! Mài móng!
Tiểu Tịnh Trần lặng lẽ cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên tức giận đến mức có thể treo được cả can xì dầu. Cô bé sẽ không bao giờ đến đây ngồi ngây người lãng phí thời gian nữa, còn không bằng ngồi nhà chơi game ngược BOSS với các anh trai!
Thế là, lễ trao giải mới qua một ngày, Tiểu Tịnh Trần đã quả quyết đòi cha đưa về nhà. Bạn học An Kỳ đang chuẩn bị đi tìm cô bé để giao lưu tình cảm, cuối cùng chỉ có thể hướng về phía căn phòng trống không trên tầng cao nhất của khách sạn Phi Điểu mà lệ rơi đầy mặt. Em gái à, đừng đùa giỡn tình cảm của người ta thế chứ? Thật là thương tâm!
Tiểu Tịnh Trần cùng Bạch Hi Cảnh quay lại thành phố S, còn Vô Tà lại một lần nữa biến mất trước mắt công chúng, hơn nữa lần này gần như là mãi mãi.
Ngày thứ hai của buổi lễ trao giải liên hoan phim, trên mạng lan truyền mạnh mẽ video, hình ảnh tại lễ trao giải. Trong đó nhân vật tỏa sáng đến mù mắt mọi người dĩ nhiên là Vô Tà xuất trần thoát tục, xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện. Cô bé được ca tụng là cô gái xinh đẹp nhất của phương Đông, trở thành truyền kỳ không thể nào vượt qua về biểu tượng sắc đẹp của phương Đông.
Cái gọi là: Đông phương hữu giai nhân, Tuyệt thế nhi độc lập, Nhất cố khuynh nhân thành, Tái cố khuynh nhân quốc*!
*Phương Đông có giai nhân, xinh đẹp tuyệt trần mà vẫn lẻ loi một mình, nhìn một cái thì nghiêng thành, nhìn một cái nữa thì nghiêng nước.
Tục ngữ nói: Con mắt của quần chúng đều sáng như tuyết. Ngày đầu tiên quay lại trường học sau khi xin nghỉ của Tiểu Tịnh Trần, giờ ra chơi, trong một tòa nhà nhỏ bé đơn giản cũ nát, Cố Noãn cầm một bức hình của Vô Tà trên kênh HDTV đặt lên má của Tiểu Tịnh Trần, nhìn bức ảnh rồi lại nhìn người, nhìn người rồi lại nhìn bức ảnh, xoắn xuýt: “Sao mình thấy cậu giống Vô Tà thế nhỉ? Chẳng lẽ là di chứng sau khi cos Vô Tà?”
Tiểu Tịnh Trần gặm “rau ráu” quả táo lớn màu đỏ tươi, phồng mang trợn má, đôi mắt to lấp lánh mù mờ vô tội.
Cố Noãn: “…” Bỏ đi, nhất định là do cô bé nghĩ nhiều rồi, sao mà em gái ngốc nghếch đáng yêu này lại có thể là cùng một người với Vô Tà có một không hai trong thiên hạ được chứ? Nếu như cô bé thật sự là Vô Tà, vậy Cố Noãn chính là đạo diễn xuất sắc nhất Hứa Lâm Lang rồi! Xí!
Những người bạn thân thiết khác của Tiểu Tịnh Trần cũng có cùng tâm trạng như vậy. Có điều, so với Cố Noãn đơn thuần dựa vào đôi mắt sở trường phát hiện gian tình mà đào bới ra chân tướng, sau đó lại bỏ qua chân tướng, thì nhóm Thang Miêu Miêu đã biết thân phận thật sự của Tiểu Tịnh Trần. Thế là, đem Vô Tà lạnh lùng xinh đẹp so sánh với Tiểu Tịnh Trần ngốc nghếch đáng yêu… đột nhiên đều đồng loạt muốn chọc mù mắt mình!
Các ông anh trai thì đem toàn bộ những bức ảnh như tiên giáng trần mới nhất của Vô Tà làm hình nền máy tính, mỗi ngày đều thay đổi, trong một tháng đều không hôm nào dùng ảnh giống hôm nào. Rõ ràng biết em gái là một cô bé ngốc nghếch đáng yêu như thế nào, nhưng bọn chúng lại vẫn cứ lún sâu vào đôi mắt quyến rũ mà ngây thơ trong sáng của Vô Tà, không thể nào tự thoát ra được, vừa bi thương vừa sung sướng.
Sau đó, dưới sự chờ đợi mòn mỏi của các bạn nam, dưới sự xót xa mà cưng chiều của cha, dưới sự tung hoa reo hò của mấy ông anh, dưới dự vui mừng và yêu quý của ông bà nội, dưới sự chăm sóc tha thiết của các bác trai bác gái, em gái cuối cùng đã trèo lên được hàng rào của cấp ba, bước vào hàng ngũ các cô gái trưởng thành!
Mười tám tuổi, là độ tuổi đẹp đẽ và rực rỡ nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...