Từ sau khi nhận được điện thoại của con gái thông báo việc đã phá tửu giới, Bạch Hi Cảnh không còn tâm tư nào đi ứng phó với đám người quyền quý ở Thượng Kinh kia nữa, bèn tùy tiện tìm một lý do để rút lui trước. Anh dẫn theo Đại Sơn, Tiểu Sơn cùng rời khỏi. Không biết trời bắt đầu mưa to từ khi nào, ngồi trong xe, Bạch Hi Cảnh lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh mưa đêm Giáng Sinh ngoài cửa sổ. Anh rút điện thoại ra cân nhắc từ ngữ chuẩn bị gọi con gái về nhà ăn cơm. Kết quả, anh còn chưa bấm số thì điện thoại đã reo trước, vừa nhìn tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, là của Cố Noãn!
Bạch Hi Cảnh nhíu mày, cô bé hẳn là không phải gọi đến xin lỗi, sám hối chuyện “lỡ đưa em gái tuổi vị thành niên đi uống rượu” chứ!
Đối với bạn bè của con gái mình, Bạch Hi Cảnh vẫn tương đối hòa nhã. Anh nhận điện thoại, tốt tính nói: “Alô”
Kết quả, câu nói tốt tính này còn chưa dứt thì đã bị tiếng rống của Cố Noãn cho nổ thành mây khói.
“Chú Bạch, Tịnh Trần mất tích rồi! Phải làm sao bây giờ?” Trong giọng nói gấp gáp của Cố Noãn mang theo tiếng nức nở. Rõ ràng, cô bé thật sự bị dọa đến hồ đồ rồi.
Bạch Hi Cảnh ngẩn người, đầu óc có chút mờ mịt: “Cái gì?... Cháu nói Tịnh Trần mất tích là sao? Cháu nói rõ cho chú nghe.”
“Hu hu, hôm nay là Giáng Sinh, bọn cháu dùng tiển thưởng từ cuộc thi mua rất nhiều món quà nhỏ, chuẩn bị ra đường lớn phân phát…” Cố Noãn nghẹn ngào thuật lại lịch trình buổi tối nay không sót một chữ, sau đó nói: “Bọn cháu đã hẹn trước rằng sau khi Tịnh Trần phát hết quà sẽ đứng nguyên ở vị trí đó đợi bọn cháu, bọn cháu sẽ cùng nhau đi đón bạn ấy. Thế nhưng, khi bọn cháu đến nơi thì không thấy bạn ấy đâu, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy. Chú ơi, phải làm sao bây giờ?”
“Các cháu tự về khách sạn trước, chú ý an toàn! Chú đi tìm con bé.” Bạch Hi Cảnh dứt khoát cúp điện thoại sau đó gọi vào số của Tiểu Tịnh Trần, nôn nóng nghe từng tiếng chuông vang lên nhưng từ đầu tới cuối đều không có ai nghe máy.
Lúc này, Tiểu Tịnh Trần đang bị cảm giác “đánh lén” kích động đến mức mất hết hồn vía, còn chị Thất lại đang chơi “trò chơi” xe bay kinh hồn vô cùng kích thích, hồi hộp. Ai còn thời gian chú ý đến tiếng chuông điện thoại đã bị tiếng súng quăng qua mấy ngọn Himalaya rồi chứ.
Điện thoại không ai nghe liền tự động ngắt.Bạch Hi Cảnh lại gọi lần nữa, hết lần này đến lần khác. Đến khi anh gọi đến lần thứ năm, điện thoại của đối phương trực tiếp tắt máy, ngâm nước chết máy luôn. Sắc mặt của Bạch Hi Cảnh phút chốc liền trắng bệch, nhất thời mất đi năng lực tư duy.
Đại Sơn và Tiểu Sơn đều không phải đồ ngốc, người có thể khiến tinh thần Bạch Hi Cảnh lo lắng không yên như vậy chỉ có một người. Hai anh em sinh đôi nhìn nhau. Tiểu Sơn im lặng khởi động xe. Đại Sơn rút điện thoại ra gọi vào một dãy số, trầm giọng nói: “Đại tiểu thư đâu?... Con mẹ nó, các cậu là heo à!... Nếu như đại tiểu thư thiếu mất một cọng tóc thì tất cả các cậu hãy tự giác mà vào nghĩa trang liệt sĩ nằm đi!”
Đại Sơn tức giận ném điện thoại, sắc mặt u ám nhìn Bạch Hi Cảnh từ gương chiếu hậu: “Đại tiểu thư mất tích sau khi vào quán bar Yêu Tinh. Quán bar đó có vấn đề, đám người Đinh Nhâm đã nghĩ hết mọi cách cũng không vào được… Trên thế giới này, người có thể ngăn được Đinh Nhâm không nhiều.”
Ánh mắt Bạch Hi Cảnh trầm xuống, trên khuôn mặt không cảm xúc mang theo sát khí lạnh thấu xương. Anh bẻ chiếc điện thoại, hai mảnh thân điện thoại ráp lại với nhau bỗng chuyển thành một chiếc máy tính mini. Ngón tay Bạch Hi Cảnh lướt nhanh như bay, bản đồ Thượng Kinh hoàn chỉnh nhất hiện ra. Trên bản đồ, một chấm đỏ đang nhấp nháy rất rõ ràng, Bạch Hi Cảnh không tự chủ được thở ra một hơi: “Đến cầu Hoàn Dục.”
Đại Sơn xoay vô lăng, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy như bay đến cầu Hoàn Dục.
Đáng tiếc, đợi đến khi bọn họ đến được vùng lân cận cầu Hoàn Dục, ngay đến một bóng ma cũng không nhìn thấy. Bach Hi Cảnh nhìn chấm đỏ trên máy tính, chỉ huy Tiểu Sơn đuổi theo. Thế nhưng, Tiểu Sơn bỗng đột ngột thắng gấp, hại Đại Sơn chưa thắt dây an toàn suýt nữa thì bay ra ngoài theo quán tính. Đại Sơn ôm cái trán bị đụng đau, giận dữ rống lên: “Cậu làm cái gì vậy?”
Tiểu Sơn liếc cũng không thèm liếc anh ta mà đưa tay chỉ về một cây cột điện bên đường rồi nói: “Đại ca, anh xem!”
Bạch Hi Cảnh nhìn theo hướng Tiểu Sơn chỉ thì con ngươi bỗng nhiên co lại. Anh vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, đội mưa đi tới ngồi xổm trước cây cột điện kia. Do mưa lớn nên có không ít nước đọng lại trên mặt đất, nhưng nhờ ánh đèn đường sáng trưng rọi xuống vẫn có thể phát hiện ra chỉ có duy nhất vũng nước đọng này nhuốm màu đỏ. Bạch Hi Cảnh duỗi tay ra, ngón tay không tự chủ được hơi run lên quệt qua vũng nước sau đó đưa tới gần mũi…
Bạch Hi Cảnh đột nhiên đứng dậy, sau đó mở cửa xe bên ghế lái. Tiểu Sơn không nói hai lời liền tháo dây an toàn, ngồi xuống ghế sau. Bạch Hi Cảnh ngồi trên ghế lái, thắt xong dây an toàn, hai tay nắm chặt vô lăng… Đại Sơn có chút sợ hãi nhìn những đường nét trên nửa khuôn mặt lạnh lẽo của Bạch Hi Cảnh sau đó luống cuống tay chân thắt chặt dây an toàn. Anh dùng hai tay túm chặt lấy cái ghế dưới mông, phần lưng ra sức dán vào lưng ghế…
Vừa nhấn ga đến tận cùng, chiếc xe liền “vèo” một tiếng lướt đi thật xa, trong không khí tựa như vẫn còn tiếng gào thét như có một vạn thần thú xông ra từ sâu thẳm trong lòng Đại Sơn… - Áaaaaaa, đại ca, anh lái chậm chút huuuuuuu!
Kỹ thuật lái xe của Chị Thất rất tốt, dù đã bị thương nhưng chị ta vẫn có thể vững vàng lái xe len lỏi qua trận địa xe hơi. Hơn nữa chị ta còn lớn lên ở Thượng Kinh từ nhỏ, vì thế chị ta biết thời điểm nào thì nên đi đường nào có thể tiết kiệm thời gian, sức lực và tiền bạc nhất. Thế là, chị ta phi xe một mạch từ cầu Hoàn Dục đến quán bar Yêu Tinh rồi lại tới nhà mình, ngay cả đèn đỏ cũng không đụng phải cái nào.
Bạch Hi Cảnh là một người yêu thích đua xe. Đương nhiên, từ sau khi có con gái, anh đã rất lâu không chơi kiểu thể thao liều mạng này nữa. Nhưng kỹ thuật của anh vẫn không hề đi xuống chút nào, có điều vì suốt quãng đường lần theo dấu vết từ máy phát tín hiệu GPS trong vòng trọng lực của con gái nên anh đã đi qua không ít đường vòng. Hơn nữa, rõ ràng bởi nguyên nhân chênh lệch thời gian, Chị Thất cả đoạn đường đều tránh được đèn đỏ, mà Cha Ngốc lại không biết đã đụng phải bao nhiêu đèn đỏ.
Đợi đến khi Cha Ngốc đuổi tới dưới nhà Chị Thất, em gái đã vào đó được nửa tiếng rồi.
Thế là, khi xe vừa dừng, Bạch Hi Cảnh liền dứt khoát xông thẳng tới lầu mười ba, hoàn toàn coi Đại Sơn, Tiểu Sơn thành mây bay.
Đến đích, Bạch Hi Cảnh dùng chân ra sức đạp cửa nhà Chị Thất ra. Lúc này, Chị Thất đang ở trong nhà bếp nấu nước đường đỏ tâm đắc nhất của mình. Nghe thấy tiếng cửa bị đạp đinh tai nhức óc kia, Chị Thất nổi trận lôi đình ngay tại chỗ. Ra đường bị theo dõi, chị ta đã nhịn rồi, lái xe bị đánh lén, chị ta cũng nhịn rồi, còn chưa qua cầu đã bị đâm mà trực tiếp rơi xuống sông, chị ta tiếp tục nhịn. Thế nhưng các người con mẹ nó có thể có đạo đức nghề nghiệp một chút không? Ám sát thất bại rồi hiểu không, Con bà nó vậy mà còn dám đuổi đến nhà chị, đạp hỏng cửa nhà chị.... Cọp không phát uy thì thật sự cho rằng chị đây bệnh nặng sắp chết rồi sao? Giơ móng vuốt!
Chị Thất khí thế hùng hổ từ nhà bếp xông ra phòng khách, còn không quên thuận tay lấy ra một khẩu súng từ đèn treo tường. Đạn lên nòng, họng súng đen ngòm trực tiếp chĩa về cửa lớn. Chị ta sải bước đi tới: “Con bà nó chứ, có tin chị đây trực tiếp ném mày cho cá mập ăn không… Anh là ai?!”
Đến khi nhìn rõ người xông vào, chị Thất liền biết mình đã nhầm người rồi!
Mặc dù Bạch Hi Cảnh ướt đẫm cả người do khi nãy xuống xe quan sát vũng nước dưới cột điện, nhưng anh lại không hề lộ ra vẻ chật vật chút nào. Có những người chính là như vậy, cho dù hoàn cảnh có ác liệt đến đâu, cũng luôn có thể khiến người khác vừa nhìn đã chú ý đến điểm sáng của mình. Bất kể bản chất của Bạch Hi Cảnh hung ác lạnh lùng đến mức nào thì cũng không thể thay đổi loại khí chất tuấn tú hơn người cùng sự ung dung bình tĩnh như mực như khói trên người anh. Dù có là quý cô vô cảm với đàn ông như Chị Thất đây cũng không nhịn được phải cảm thán một tiếng “mỹ nam cực phẩm chất lượng cao”.
Bạch Hi Cảnh cứ đứng ở cửa như vậy, tóc mái ướt nhẹp dán vào trán, ánh mắt lơ đãng quét qua phòng khách rồi dừng lại ở những dụng cụ y tế trên bàn trà còn chưa kịp thu dọn. Nhìn viên đạn dính máu và miếng máu thịt nhỏ kia, trong lòng Bạch Hi Cảnh đau xót, sát khí trong nháy mắt bùng nổ, tròng mắt đen sâu thẳm xuyên qua kính mắt, giống như lưỡi kiếm không ngừng chém về phía Chị Thất: “Con gái tôi đâu?”
Cảm nhận được sát khí trên người Bạch Hi Cảnh, chị Thất hơi nhíu mày, khẩu súng xoay nhẹ giữa các ngón tay. Chị ta nghiêng người dựa lên sofa, lười biếng đánh giá Bạch Hi Cảnh, sau đó nhún vai: “Con gái anh là ai? Tôi đâu có quen… WTF!”
Chị Thất còn chưa nói xong đã cảm nhận được một luồng gió mạnh mẽ phả thẳng vào mặt. Chị ta khẽ chửi một tiếng rồi dùng một tay chống lên lưng sofa xoay người nhảy lên phía trước sofa, đôi chân thon dài quét lên một đường cong duyên dáng trên không trung, đồng thời, một cánh tay khác chống lên sofa, cơ thể trượt xuống. Những ngón tay với khớp xương rõ ràng của Bạch Hi Cảnh lướt qua chóp mũi chị ta, cắm vào lưng sofa, xuyên qua lớp da dày, để lại năm lỗ tròn xoe.
Con ngươi chị Thất hơi lóe lên, người đàn ông này vậy mà thật sự muốn giết chị ta!
Chị Thất vốn tâm trạng đang rất tốt đẹp vì trải qua một phen hoạn nạn cùng em gái ngay lập tức nổi giận. Anh đạp hỏng cửa nhà tôi, tôi nhịn. Anh động tay với tôi, tôi cũng nhịn rồi. Anh lại còn dám chạy vào trong nhà tôi hành hung giết người. Tôi có thể nhịn nhưng em gái cũng không thể nhịn nổi nữa rồi!
Chị Thất nửa nằm trên sofa, hai chân vắt chéo, đột nhiên đá một vòng lớn, mũi chân mang theo gió lốc mạnh mẽ quét về phía Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh hơi lùi về phía sau tránh đi. Chị Thất dùng một tay chống lên sofa xoay người nhảy lên, hai chân lăng không lại quét qua một lần nữa, đồng thời dùng tay còn lại túm lấy một tấm vải áo bị xé rách trên sofa hung hăng ném về phía Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh dùng một tay đỡ lấy sau đó túm lấy một đầu khác của mảnh vải, ra sức kéo…
Chị Thất vốn đang bị thương, lại thêm sốt cao chưa khỏi, xương cốt cả người đều như nhũn ra, có thể kiên trì đấu với Bạch Hi Cảnh vài hiệp đã là cực hạn rồi. Thế là, lúc này bị Bạch Hi Cảnh kéo như vậy, chị ta liền trực tiếp lăn từ trên sofa xuống đất. Thế nhưng thua người không thua trận, dù bản thân đã ngã xuống, chị ta cũng không quên rung cổ tay, miếng vải kia giống như có sinh mệnh, quấn lấy cổ tay Bạch Hi Cảnh, dùng sức kéo…
Bạch Hi Cảnh thuận thế ngã đè lên chị ta, bàn tay to bóp lấy cổ họng chị ta. Anh nhìn cô bằng ánh mắt hung ác, cắn răng nói: “Con gái tôi ở đâu?
Cổ họng bị bóp chặt, chị Thất liền không tự chủ được hơi ngửa cổ lên, vừa nâng cánh tay, họng súng liền thẳng tắp đặt trên cổ họng Bạch Hi Cảnh. “Tôi đã nói rồi, tôi không quen con gái anh.” Tâm trạng chị ta rất tốt, liền nhếch miệng nở nụ cười, ngón tay đặt trên cò súng, hơi dùng sức đẩy họng súng: “Có muốn thử không, xem súng của tôi nhanh, hay là tay của anh nhanh hơn?”
Bạch Hi Cảnh nguy hiểm híp mắt lại, khớp xương ngón tay chậm rãi ép chặt, đã ép lên xương cổ của chị Thất. Đốt xương ngón tay của chị Thất cũng chậm rãi bóp chặt, cò súng đã bị ép tới điểm cực hạn, chỉ cần thêm một chút ngoại lực nữa thôi là đạn có thể ra khỏi nòng…
Nhưng mà, chính tại thời điểm mấu chốt này, một giọng nói êm tai đột nhiên vang lên, khiến cả bầu không khí bỗng trở nên quỷ dị.
“Chị Thất! Ba! Hai người đang làm gì vậy?”
Chị Thất và Bạch Hi Cảnh đồng thời cứng đờ. Người trước thì nằm ngửa trên mặt đất, ra sức ngửa đầu về phía sau, cười lấy lòng với Tiểu Tịnh Trần. Bạch Hi Cảnh thì đè hai đầu gối trên đùi chị Thất, một tay chống trên mặt đất. Anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần đang đứng ở cửa nhà tắm…
Một thoáng ấy, tâm trạng của hai người không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là tư thế của hai người lúc này…
Tiểu Tịnh Trần đờ đẫn chớp đôi mắt to trống rỗng, sững sờ nhìn hai người đang dùng cơ thể diễn giải hành động kinh điển “đẩy ngã” và “bị đẩy ngã”, sau đó sấm chớp vang rền, tiếng sấm không ngớt vang lên trong đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...