Chị Thất từ trước đến nay không phải là người do dự thiếu quyết đoán, có vài việc thà tin là có còn hơn là không. Thế là, ở giao lộ tiếp theo, chị ta nhân lúc đèn xanh chuyển sang đèn đỏ liền quả quyết phóng xe vượt qua ngã tư. Chiếc xe phía sau liền bị kẹt lại ở chỗ đèn đỏ.
Vô lăng đột ngột đổi phương hướng, Chị Thất phát huy kỹ thuật lái xe siêu việt của mình, chiếc xe tựa như âm hồn xuyên qua dòng xe cộ đang tắc nghẽn. Rõ ràng là nơi xe cộ đông đúc đến mức không có kẽ hở, cũng không biết là chị ta lái như thế nào mà có thể mở ra một con đường máu trong kẽ hở giữa hàng ngàn hàng vạn chiếc xe, một đường như tên bắn đi xa.
Dòng xe vốn dĩ đang tiến lên rất trật tự, không hiểu sao lại loạn cả lên. Mấy chiếc xe bắt đầu điên cuồng tăng tốc chuyển hướng đột ngột, muốn xuyên qua đoạn đường đông đúc đuổi theo chiếc xe thể thao màu đen đã biến mất không chút dấu vết. Đáng tiếc, kỹ thuật của những tài xế kia rõ ràng không cùng đẳng cấp với Chị Thất, chỉ có thể nhìn theo chấm đen biến mất trong bóng đêm mà bóp cổ tay thở dài.
Chị Thất có thể nhìn thấy rõ ràng từ kính chiếu hậu dòng xe cộ hỗn loạn phía sau. Bọn họ quả nhiên là bị theo dõi. Chị Thất không nhịn được quay đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh ung dung ngồi bên cạnh mình, đột nhiên cảm thấy mình dường như đã nhìn lầm rồi. Em gái nhỏ này rõ ràng không ngốc nghếch giống như vẻ bề ngoài. Ít nhất thì cảm nhận về nguy hiểm của cô bé rất nhạy cảm, chỉ cần một chút mùi hương đã có thể ngay lập tức phát hiện ra mình bị theo dõi... Quả nhiên là một đóa hoa khác người!
Chị Thất đang chuẩn bị mở miệng hỏi vài câu, đột nhiên không hiểu sao lại cảm thấy một trận khí lạnh dọc theo sống lưng chạy thẳng lên trên, lông tơ sau gáy dựng thẳng đứng, kèm theo sự run rẩy thường xuất hiện khi đối diện với nguy hiểm. Chị Thất không kịp nghĩ nhiều, chị ta quả quyết đưa tay về phía sau gáy của Tiểu Tịnh Trần, ấn cô bé cúi xuống ghế, đồng thời chuyển hướng vô lăng. Chiếc xe ngoặt sang một hướng khác, văng ra một đoạn khá xa theo phương ngang. Cùng lúc vang lên hai tiếng chấn động “Pằng… pằng...“. Hai viên đạn không hề đoán trước đột nhiên bắn vào cửa kính phía sau xe, nhưng chỉ để lại vết tích mờ nhạt, cửa kính xe đừng nói là vỡ, đến một chút vết nứt cũng không có.
Kính chống đạn cái gì chứ, quá hố tay súng bắn tỉa rồi!
Nghe thấy tiếng súng, Tiểu Tịnh Trần bất giác run lên, nỗi đau xuyên lồng ngực như giòi bọ trong xương bàn chân dấy lên trong lòng cô bé. Tay chân Tiểu Tịnh Trần lạnh buốt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô bé, trong lòng Chị Thất không khỏi luống cuống, ngón tay không tự giác được nhẹ nhàng xoa gáy Tiểu Tịnh Trần, dưới chân dùng sức đạp chân ga, chiếc xe như rắn luồn lách trong trận địa xe hơi, nhanh chóng vọt đi. Tiếng súng vẫn cứ theo sát phía sau.
Tiểu Tịnh Trần cúi đầu không nói một lời, bàn tay nhỏ lại không tự chủ được mà nắm chặt lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng ánh lên tia u ám trong màn đêm.
Sự việc bắn súng năm đó khiến Tiểu Tịnh Trần bị thương rất nặng. Sau khi vết thương lành lại, Bạch Hi Cảnh lo lắng cô bé có thể lưu lại di chứng như các loại chướng ngại tâm lý, còn đặc biệt đưa cô bé đến câu lạc bộ bắn súng một lần. Nhưng mà bất ngờ là, kỹ thuật bắn súng của cô bé vẫn linh hoạt chuẩn xác như trước đây. Thế nên tất cả mọi người đều cho rằng cô bé không hề vì bị trúng đạn mà sinh ra chướng ngại tâm lý, lại không nghĩ rằng sở dĩ cô bé không sợ tiếng súng, là bởi vì những viên đạn kia không hề bắn về phía cô bé, khi biết có người nhắm súng về phía mình, nỗi sợ hãi bất an trong lòng cô bé mới thật sự hiện rõ.
Những điều này, Chị Thất đương nhiên không biết, chị ta chỉ coi Tiểu Tịnh Trần là một học sinh trung học phổ thông mười lăm tuổi bình thường mà thôi. Có bông hoa nhỏ thuần khiết nào sống dưới sự bảo vệ của Nhà nước, khi phát hiện ra mình không hiểu sao lại bị truy sát mà không sợ hãi được chứ? Cho nên, nỗi sợ hãi của Tiểu Tịnh Trần giờ phút này, Chị Thất tỏ ra rất thấu hiểu.
Một tay nắm lấy vô lăng, ngón tay của tay bên kia lại từ đầu đến cuối đều nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Tiểu Tịnh Trần. Nghe nói hành động an ủi bằng xúc giác như thế này có thể khiến người ta tìm được chỗ dựa tâm lý, xua tan nỗi sợ. Chiếc xe giống như điên cuồng đụng tới đụng lui, ngoặt trái ngoặt phải, viên đạn rạch xuyên bầu trời đêm bắn xuống mặt đất, từng trận vụn xi măng bắn lên, cùng với nước mưa tung tóe đầy mặt đất.
Nội thành người nhiều xe đông, rất không tiện cho việc chạy trốn, Chị Thất trực tiếp lái xe vào một con đường nhỏ vắng vẻ. May là chị ta đã sống ở Thượng Kinh từ nhỏ tới lớn cho nên hiểu khá rõ đường sá của thành phố này. Đám người truy sát bọn họ vẫn bám riết không tha ở phía sau. Sau khi thấy rõ những chiếc xe liên tiếp định bọc đánh mình, Chị Thất bất giác hung hăng nhổ nước bọt, Santana màu đen, BMW màu đỏ, Audi màu trắng... Mẹ kiếp, thì ra từ lúc bọn họ rời khỏi quán bar đã bị người ta theo dõi rồi.
Sắc mặt của Chị Thất khá u ám, không ngờ rằng ở Thượng Kinh lại còn có người dám truy sát chị ta một cách trắng trợn như vậy, thật đúng là càng sống lại càng thụt lùi.
Tay đột nhiên thả lưng ghế xuống, Chị Thất hơi ngửa ra phía sau giơ một chân lên, đế giày cao gót rất nhỏ đặt trên vô lăng, chị ta lấy ra một khẩu súng lục bên dưới ghế, mở cửa kính xe, hơi nhô nửa người ra ngoài, giơ tay nổ súng, “Pằng... pằng... pằng...” những viên đạn liên tiếp bắn ra, lốp xe trước của chiếc BMW màu đỏ nổ tung. Chiếc xe BMW bị trượt, kết quả là vì tốc độ quá nhanh không kịp phanh lại, liền mất cân bằng trọng lực, trực tiếp lật nhào vào ven đường va vào cột điện, mang theo một chuỗi tia lửa điện, người bên trong không rõ sống hay chết.
Kính chắn gió phía trước của chiếc xe Santana màu đen bị viên đạn bắn xuyên qua, những đường nứt mạng nhện lớn khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Chiếc Santana bị mất khống chế lắc lư chao đảo, theo vết xe đổ của chiếc xe BMW đâm trái đụng phải, trong khe hở nơi cửa khoang lái đóng kín rỉ ra chất lỏng màu đỏ sẫm, từng giọt rơi xuống vũng nước mưa, hòa tan rồi dần biến mất không thấy tăm hơi.
Tài xế xe Audi màu trắng dường như còn có chút tài năng, chiếc xe liên tục tăng tốc, giảm tốc, tiến lên phía trước lùi về phía sau, quẹo sang phải, quẹo sang trái né tránh viên đạn của Chị Thất. Chị Thất trở tay lấy ra băng đạn mới phía sau thắt lưng thay vào, đồng thời giày cao gót móc vào vô lăng, chiếc xe đột nhiên chuyển hướng, quặt vào một con đường nhỏ yên tĩnh.
Chiếc xe Audi màu trắng bám riết phía sau không buông. Bọn chúng biết, phía trước không xa có một cây cầu lớn, mặt cầu không phải là rất rộng. Để đảm bảo giao thông thuận lợi, ở đó có một trạm gác của cảnh sát. Nơi có cảnh sát tuyệt đối không thích hợp để giết người. Cho dù đó chỉ là hai cảnh sát giao thông không có bất cứ giá trị vũ lực nào, nhưng chỉ cần một câu nói của bọn họ là có thể triệu tập toàn bộ cảnh sát hình sự của khu vực Hoàn Cốc đến với tốc độ nhanh nhất. Đến lúc đó đừng nói là giết người, bọn chúng muốn chạy trốn e rằng cũng là quá sức. Cho nên, nhất định phải giết được người trước khi đến đầu cầu.
Loại tình huống này, bọn chúng hiểu rõ, Chị Thất đương nhiên lại càng hiểu rõ, một chân đạp chân ga tới hết mức, một chân móc vào vô lăng trực tiếp lao thẳng về phía trước, khẩu súng trên tay Chị Thất như sứ giả truy hồn lấy mạng, không chút lưu tình tiễn chiếc xe Audi trắng đến bước đường cùng giống như đồng bọn.
Tận mắt nhìn thấy chiếc xe Audi đâm vào lan can lật nhào xuống rồi chìm xuống đáy sông không thấy đâu nữa, Chị Thất thở phào nhẹ nhõm một hơi thật mạnh, hạ chân từ trên vô lăng xuống, chị ta yên tâm ngồi trở lại vị trí, nhét súng lục xuống dưới ghế. Một tay chị ta giữ vô lăng, tay kia nhẹ nhàng xoa sau gáy Tiểu Tịnh Trần, cười nói: “Đừng sợ, không sao rồi.”
Tiểu Tịnh Trần cúi đầu khom lưng, gắt gao ôm lấy thân thể mình không nói câu nào, trên cái trán trơn bóng đã thấm đẫm một tầng mồ hôi lạnh. Sắc mặt cô bé có chút tái nhợt, đôi môi vô lực cử động. Chị Thất nghi hoặc nghiêng đầu tiến đến gần một chút: “Em nói gì cơ?”
Tiểu Tịnh Trần lại cử động miệng, giọng nói khẽ tới mức gần như không nghe thấy: “... Còn có người... dùng súng... nhắm vào... nhắm vào em!”
Chị Thất cả kinh, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía sau xe, ánh đèn sáng rực đột nhiên lao nhanh tới, chói tới nỗi chị ta dường như không mở mắt ra được. Thân xe hứng chịu một trận va chạm dữ dội. Thân hình Chị Thất không vững thiếu chút nữa thì đụng phải vô lăng. Chị ta thậm chí đến súng cũng không kịp với lấy, một tay vội vàng tháo dây an toàn của Tiểu Tịnh Trần ra, một tay kéo cô bé ôm vào trong lòng mình. Lúc này, “Xoảng...” một tiếng, một chiếc xe tải cỡ lớn ở bên phải không chút do dự va vào chiếc xe con của bọn họ. Bên ghế lái phụ bị đụng trực tiếp méo mó. Nếu như tốc độ của Chị Thất chậm hơn hai giây nữa thôi, em gái nhỏ chắc chắn sẽ biến thành một đống thịt nát rồi.
Cho dù đã quen với sóng to gió lớn, Chị Thất vẫn không nhịn được mà sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh. Chiếc xe tải hơi lui lại phía sau, sau đó tăng tốc tông mạnh tới lần nữa. Chị Thất nắm chặt tay nắm cửa, lại từ đầu tới cuối không mở ra. Chị ta biết một khi mở cửa xe ra, bọn họ chắc chắn sẽ bị văng ra xa theo quán tính, ngã xuống mặt đất là nhẹ, nhưng bị nghiền thành bùn nhão cũng chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
Xe con căn bản không chịu nổi cú va chạm của chiếc xe tải lớn. Chiếc xe tải giống như đẩy đống rác, ủn chiếc xe con xuống sông.
Chiếc xe rơi xuống nước “Ầm...” một tiếng, nước sông lạnh như băng lập tức từ chỗ cửa xe bị đụng vỡ chảy vào trong. Rất nhanh, trong khoang xe đã đầy nước. Bây giờ là cuối tháng mười hai, trời lại mưa, nhiệt độ thấp tới mức dưới không độ. Nếu như là một người bình thường, bị chìm trong nước sông lạnh đến mức có thể đóng băng, chắc chắn sẽ bị sốc, nhưng mà Tiểu Tịnh Trần lại bị lạnh đến giật mình, đột nhiên từ trong di chứng của vụ bắn súng tỉnh táo trở lại.
Tiểu Tịnh Trần nín một hơi trong miệng, quay đầu nhìn về phía Chị Thất. Chị Thất nhìn đôi mắt to linh động của cô bé, bất giác thở phào một hơi, giơ ngón tay cái lên. Chị Thất chỉ vào cửa xe bên cạnh, Tiểu Tịnh Trần gật đầu, một cước hung hăng đá văng cửa xe, chênh lệch về áp suất giữa bên trong và bên ngoài xe sớm đã không còn vì một nửa xe đã bị hỏng, cho nên hai người không cần đối mặt với nước sông ào ạt chảy vào mãnh liệt, bọn họ nắm tay nhau bơi ra khỏi xe.
Kết quả là vừa bước ra khỏi cửa xe, Tiểu Tịnh Trần liền dứt khoát chìm xuống dưới đáy... vòng trọng lực vẫn chưa tháo ra ok!
Chị Thất dùng sức kéo Tiểu Tịnh Trần muốn bơi lên phía trên. Kết quả là cho dù chị ta dùng bao nhiêu sức lực, Tiểu Tịnh Trần vẫn giống như khảm xuống dưới lòng sông không hề cử động, thậm chí chân cũng đã lún xuống dưới bùn rồi. Chị Thất trợn tròn mắt. Tiểu Tịnh Trần vô tội hé miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Ngay khi hai người mắt to trừng mắt nhỏ, mắt nhỏ cười híp mắt rồi mở mắt ra thì, trong dòng nước sông tối tăm đột nhiên xuất hiện từng đường nước màu trắng, từng viên đạn đua nhau bay “Vèo... vèo...” trong nước hướng về phía hai người. Chị Thất vội vàng di chuyển hai chân, bơi tới phía sau Tiểu Tịnh Trần, đưa lưng về phía viên đạn bắn tới, dùng lực đẩy Tiểu Tịnh Trần về phía trước. Bọn họ chỉ có thể lên bờ bên kia, nếu không chắc chắn sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Khả năng bơi lội của Tiểu Tịnh Trần rất tốt, trong trường hợp đã chuẩn bị đầy đủ, nín thở hai mươi phút không thành vấn đề. Lần này rơi xuống sông mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng cô bé có đẩy đủ tự tin băng qua sông đi lên bờ, chỉ là viên đạn bám riết phía sau như hình với bóng khiến cô bé sợ hãi trong lòng.
Kỹ năng bơi của Chị Thất dường như không tốt bằng Tiểu Tịnh Trần, bơi chưa được bao lâu chị ta liền có dấu hiệu mất sức. Những viên đạn phía sau đã không còn dày đặc như lúc trước nữa, Tiểu Tịnh Trần gắt gao kéo Chị Thất, cố gắng đi lên bờ.
May mà dòng sông này không rộng lắm, hai người bơi khoảng mười phút, nửa đường Chị Thất vật lộn ngóc đầu lên trên mặt nước hai lần để lấy hơi, bọn họ cuối cùng cũng đến bờ đối diện. Bên bờ đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại không có người nào, nghĩ thôi cũng biết, bây giờ đã là mấy giờ rồi, trời lại mưa, ai mà lại nhàn rỗi chạy tới đây ngắm cảnh sông chứ?
Hai người sử dụng cùng lúc cả tay lẫn chân bò lên trên bờ, ngồi trên mặt đất thở hổn hển. Có lẽ là nước sông quá lạnh, đã lặn dưới nước hơn mười phút, thể lực của hai người đã tiêu hao đi rất nhiều, sắc mặt của bọn họ có chút trắng bệch, môi run run không có chút sắc máu.
Nghỉ một lúc lâu, Chị Thất mới đứng dậy đưa tay kéo Tiểu Tịnh Trần lên, kết quả còn chưa kéo được em gái, cả người chị ta đã mất thăng bằng mà lảo đảo, thiếu chút nữa lại ngã xuống dòng nước. May mà Tiểu Tịnh Trần phản ứng nhanh, đỡ lấy chị ta. Chị Thất cười không ra tiếng: “Cảm ơn!”
Tiểu Tịnh Trần lại lần nữa hé miệng cười. Hai người dìu nhau đi đến con đường cái bên bờ sông.
Cứ thế đi, Tiểu Tịnh Trần cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Bây giờ cả người bọn họ đều ướt sũng nước, dìu lẫn nhau, sờ trên người đối phương toàn là nước là chuyện bình thường, nhưng nước sông lạnh, khiến cho nhiệt độ cơ thể họ cũng giảm xuống, nhưng tại sao cô bé dìu Chị Thất, trong lòng bàn tay lại có cảm giác ấm áp? Cái này không hợp lý!!
Tiểu Tịnh Trần không khỏi nghi hoặc nhìn lòng bàn tay mình, lại không ngờ rằng, thứ thấm đẫm lòng bàn tay mình không phải là nước mà là máu đỏ sẫm đến chói mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...