Tống Siêu từ trước đến nay không tự cho mình là người tốt đẹp lương thiện gì, dù sao xuất thân từ đặc khu quốc gia thì có được mấy người lương thiện. Cậu biết ơn Bạch Hi Cảnh, không chỉ vì Bạch Hi Cảnh sau khi biết cậu là người của SWAT mà vẫn tha cho cậu, mà phần nhiều là biết ơn Bạch Hi Cảnh vì đã cho cậu cơ hội thoát khỏi SWAT. Cậu cảm động trước sự bảo vệ của Bạch Hi Cảnh đối với Bạch Tịnh Trần. Kỳ thực những tin tức có liên quan đến Bạch Tịnh Trần mà cậu truyền đến cho SWAT đều là những thông tin không quan trọng, Bạch Hi Cảnh hoàn toàn có thể không cần để ý. Nhưng cậu vẫn vì những “điểm yếu” này mà mang lại không ít lợi ích cho SWAT, bởi vì nếu những “điểm yếu” này vô dụng, thì sự tồn tại của Tống Siêu cũng sẽ trở nên không có chút giá trị nào, tất nhiên cậu sẽ bị triệu hồi và được thay thế bằng một người có giá trị khác.
Tống Siêu biết, Bạch Hi Cảnh làm như vậy chỉ là để bảo vệ Bạch Tịnh Trần, không để cho những người có giá trị kia hoán đổi vị trí của cậu, một người không có giá trị mà lại thật lòng đối xử tốt với Tiểu Tịnh Trần. Nhưng Tống Siêu vẫn cảm kích Bạch Hi Cảnh, bởi người không có giá trị một khi bị triệu hồi quay về thông thường đều không có kết cục tốt đẹp gì.
“Cậu thật sự cho rằng Bạch Hi Cảnh tốt với cậu sao? Hắn chỉ đang lợi dụng cậu, lợi dụng cậu để bảo vệ cho con gái hắn mà thôi. Đợi đến khi con gái hắn trưởng thành rồi, cậu sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa. Đến lúc đó để xem cậu sẽ chết như thế nào.” Mão Đinh gào lên giận dữ, nếu như không phải đám cảnh sát của Bạch Thị đích thân đưa tên nhóc này tới đây đe dọa anh ta thì anh ta nhất định sẽ tự tay lăng trì cậu. Nhưng hiện giờ chưa được, Bạch Hi Cảnh vừa dọn dẹp thành phố S, nếu như lúc này thủ tiêu người mà anh ta chú ý, làm không tốt thì anh ta sẽ mở rộng phạm vi dọn dẹp đến tận cả Hoa Đông mất…
Tống Siêu có quan hệ bạn bè bảy năm với Bạch Tịnh Trần. Vì con gái, chuyện gì Bạch Hi Cảnh cũng dám làm!
Tống Siêu nhún vai không quan tâm: “Không hiểu thì đừng nói bừa, như thế chỉ thể hiện sự dốt nát của anh thôi. Cô bé căn bản không cần tôi bảo bệ. Cho dù cần thì trước khi cô bé trưởng thành, ít nhất tôi vẫn còn giá trị lợi dụng trong năm năm nữa, hiện giờ vẫn còn quá sớm để lo lắng về vấn đề phải chết!”
Cậu vừa nói vừa đứng lên vươn vai một cái: “Được rồi, tôi nên đi rồi, ngày mai còn phải đi học nữa,” rồi ngông nghênh đi ra cửa, vậy mà lại không có ai dám cản cậu. Trước khi bước ra khỏi cửa, Tống Siêu đột nhiên quay đầu lại, nhìn Mão Đinh gầy trơ xương sườn đang tức giận đến mức mặt không còn chút máu: “Sau này vĩnh viễn đừng có thảo luận với tôi về vấn đề công ơn dưỡng dục. Tôi không muốn lật lại món nợ nát này, càng không muốn nhắc đến việc tại sao tôi lại biến thành trẻ mồ côi.”
Mão Đinh nghẹn lời, gương mặt gầy gò kìm nén đến mức tái mét, nhưng lại không thể nói thêm một chữ nào.
Tống Siêu tự do rồi, mặc dù là trẻ mồ côi, nhưng trở lại thành phố S, cậu sẽ có được thân phận hợp pháp - Em trai của Đại Sơn, Tiểu Sơn???
Mẹ kiếp, Đại Sơn thiếu chút nữa thì đâm vào tường ngay tại chỗ. Có một cậu em trai mặt đơ như núi băng, miệng lưỡi cay độc anh đã chịu đủ rồi. Giờ lại có thêm một thằng em lười biếng cả ngày từ sáng đến tối cứ bám dính lấy người khác, đến đi đường cũng không muốn phí sức... Mẹ nó, thế giới này cũng quá ăn hiếp người lương thiện, sợ hãi người độc ác rồi. Lật bàn!
Ngày hôm sau, Tống Siêu vui vẻ trở lại trường học. Cậu đã không còn bí mật đè trên người nữa, cũng không phải bó buộc hành động nữa, không phải chơi trò hai mặt nữa. Cả người thoải mái làm một người khoáng đạt tự tại, ẻo lả như sợi mì, trung hoà (?!) khí chất quá mức u ám của Vệ Thủ và khí chất quá tầm thường của Thương Kỳ, làm thuốc bôi trơn giữa em gái và bọn họ. Không có cậu thỉnh thoảng làm “chuyên gia giải thích”, người bình thường chưa chắc đã nghe hiểu được nghệ thuật ngôn ngữ thẳng thừng của em gái đâu.
Trường Trung học Số Năm đã trở thành sân nhà của Tiểu Tịnh Trần. Cô bé đã vô thức phá hoại phép tắc cá lớn nuốt cá bé của ngôi trường này, vô thức gây ảnh hưởng đến cuộc đấu tranh gay gắt giữa các học sinh, thậm chí còn vô thức ảnh hưởng đến một vài tranh chấp của các phe phái chính trị. Cô bé cứ ngốc nghếch đáng yêu mơ hồ như vậy đến ngày tốt nghiệp.
Đúng vậy, bạn không hề nhìn nhầm, em gái đã tốt nghiệp cấp hai, cuối cùng đã bước vào cấp ba rồi.
Cấp ba, là một từ ngữ tốt đẹp nhưng lại hơi chua chát!!
Em gái mười lăm tuổi đã trổ mã, duyên dáng yêu kiều, mặc dù chưa đến mức ngực tấn công mông phòng thủ, đường cong tuyệt đẹp, nhưng tuyệt đối là một đóa hoa mini khuynh quốc mượt mà như trái bóng tuyết. Quần áo thể thao đã không còn cách nào che giấu được hoàn toàn những đường cong của cô bé. Cho dù có là Vệ Thủ, Tống Siêu và Thương Kỳ hằng ngày hay ở cùng cô bé cũng bị mê hoặc bởi vẻ ngoài đáng yêu mềm mại của em gái ngốc nghếch này.
Ba thiếu niên cũng đã đến tuổi mười sáu, cũng trổ mã, dáng người duyên dáng yêu kiều... Không đúng, là dáng cao người thẳng. Ở cùng em gái đã lâu, muốn béo thêm chút mỡ cũng khó, cơ thể rắn chắc nhưng không có cơ bắp cuồn cuộn như người mẫu kia không biết đã mê hoặc biết bao trái tim thiếu nữ dại khờ. Đáng tiếc là so sánh với em gái búp bê xinh đẹp và đáng yêu, thì đúng là không có cô gái nào cảm thấy đủ tự tin, đủ tốt đẹp để bám lấy ba nam sinh đẹp trai này. Cũng giống vậy, có ba anh chàng nam sinh đẹp trai mỗi người một vẻ ở bên cạnh làm nền, thì cũng không có chàng trai nào tự tin mình đủ tốt đến tiếp cận cô bé.
Thế là bầu không khí xung quanh em gái vẫn rất trong sạch thuần khiết!
Em gái bước vào cấp ba, Cha Ngốc liền không bình tĩnh được nữa. Cấp ba là môi trường thích hợp để nảy sinh gian tình, lén ăn vụng trái cấm. Đương nhiên anh tin chắc con gái cưng của mình là một đứa trẻ ngoan và trong sáng, nhưng con gái càng ngoan thì ong bướm xung quanh lại càng nhiều, khốn kiếp! Bạch Hi Cảnh thiếu chút nữa định không cho Tiểu Tịnh Trần đi học cấp ba. Nhưng anh đã kịp thời dập tắt suy nghĩ không thể chấp nhận này khi nó mới chỉ là hạt giống.
Năm đó đưa Tiểu Tịnh Trần xuống núi, anh đã quyết nhất định phải để Tiểu Tịnh Trần sống vui vẻ đến già. Bây giờ mới chỉ là vào cấp ba mà anh đã rầu rĩ như vậy, vậy sau này cô bé lên đại học thì phải làm sao? Thành gia lập nghiệp thì như thế nào? Sinh con đẻ cái thì làm sao nữa?
Không được, không thể nghĩ tiếp được, đau xương sườn quá!
Bạch Hi Cảnh bực bội phát điên, lúc này tiếng gõ cửa phòng sách chợt vang lên. Cửa mở ra, con gái mặc trang phục thể thao màu trắng từ trước đến nay không thay đổi bước vào, mái tóc dài đến mông dập dờn theo từng bước chân, chất tóc của cô bé vẫn đẹp như trước đây, vẫn là những sợi tóc mảnh thẳng, đen nhánh óng ả.
Tiểu Tịnh Trần chuyên nghiệp thuần thục ôm lấy cánh tay của Bạch Hi Cảnh cọ cọ: “Ba à, ba đang làm gì đó?”
Bạch Hi Cảnh tiện tay khoác lấy vai Tiểu Tịnh Trần đi về phía ghế sofa: “Không làm gì hết, đồ dùng đi học chuẩn bị xong hết chưa?”
“Dạ.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, bắt đầu gập ngón tay đếm: “Sách giáo khoa, vở ghi chép, hộp đựng bút, bút viết... đều chuẩn bị xong rồi ạ,” dừng một chút, cô bé cắn cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, rầu rĩ nhìn Bạch Hi Cảnh, nói: “Ba ơi, con nhất định phải đi học sao?”
Mắt Bạch Hi Cảnh sáng lên, chỉ mới nãy thôi anh còn suy nghĩ liệu có nên thẳng thắn bảo Tiểu Tịnh Trần đừng đi học cấp ba không. Giờ con gái lại tự mình nói ra, đó gọi là gì? Mẹ ơi, đó gọi là thần giao cách cảm! Bạch Hi Cảnh đột nhiên có cảm giác rạo rực trong nháy mắt, nhưng mà rất nhanh liền phản ứng lại, anh nghi hoặc hỏi: “Sao con lại hỏi như vậy? Con không muốn đi học sao? Ở trường có ai bắt nạt con à? Con nói cho ba nghe, ba sẽ giúp con xử lý người đó.”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu, hai tay chống lên đầu gối bưng khuôn mặt mịn màng còn mang nét mũm mĩm như trẻ sơ sinh, nghiêng người dựa vào Bạch Hi Cảnh, rầu rĩ nói: “Nếu như có ai bắt nạt con, con sẽ xử lý người đó ngay tại chỗ, không cần đợi về nhà nói cho ba nghe, chẳng qua con cảm thấy những thứ giáo viên giảng con căn bản nghe không hiểu, đi học cũng vô ích.”
Bạch Hi Cảnh: “...” Con gái cưng của anh đi học chín năm rồi mới ngộ ra cái đạo lý này?
“Ba ơi, sao ba không nói gì vậy?”
“... Không có gì!” Bạch Hi Cảnh ôm lấy bả vai Tiểu Tịnh Trần, nói một cách sâu xa: “Ba không cần con học được những thứ ở trường mà tương lai cơ bản 99% không dùng được đó. Ba chỉ muốn con hưởng thụ cuộc sống học đường, kết thêm nhiều bạn, tránh cho sau này trưởng thành khi nhớ lại mới nhận ra bản thân đã lãng phí những năm tháng tươi đẹp ấy. Học hành không phải là tất cả, quan trọng nhất là vui vẻ, con hiểu chứ?”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to trong sáng, ngây người nhìn Bạch Hi Cảnh, hai giây, mặt mày cô bé cong lên, ôm lấy cổ cha cọ lấy cọ để.
Bạch Hi Cảnh: “...” Nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ có mỗi chiêu này, con gái à, rốt cuộc con ngốc đến độ nào vậy!
Bất luận như thế nào thì Tiểu Tịnh Trần đã bước vào cấp ba với thái độ không lấy học tập làm mục đích. Hơn nữa, Bạch Hi Cảnh lại một lần nữa khiến cho mọi người bất ngờ khi đưa Tiểu Tịnh Trần đến học ở trường Trung học Phổ thông Số Bốn. Thành tích dạy học cửa trường Trung học Phổ thông Số Bốn, không khí học tập không sánh được với trường Trung học Phổ thông Số Một, lực lượng giáo viên, cơ sở thiết bị không so được với Trung học Phổ thông Số Năm, cũng coi như là một trường ở giữa so lên trên thì chẳng bằng ai, so xuống không ai bằng mình. Hoàn toàn không hiểu tại sao Cha Ngốc lại chọn cho con gái cái trường “bình thường” như vậy.
Vì sao ư?? Bởi vì cuộc sống học đường của trường Phổ thông Số Bốn muôn màu muôn vẻ nhất!
Đủ các câu lạc bộ học sinh, đủ các trận đấu thể thao, đủ các hạng mục học tập trải nghiệm cuộc sống, tuyệt đối có thể để em gái cảm nhận được cuộc sống học đường ở mức giới hạn lớn nhất.
Trước đây em gái còn nhỏ tuổi, Bạch Hi Cảnh thầm chấp nhận bên cạnh cô bé chỉ có ba thiếu niên đi cùng, cùng với đám bạn học chung ở tiểu học đang học ở trường Trung học Phổ thông Số Một thường xuyên đến tìm cô bé rủ đi chơi, danh sách bạn bè của cô bé ít đến đáng thương. Nhưng giờ đây em gái đã lớn rồi. Cô bé đã có đủ năng lực để bảo vệ bản thân. Cô bé nên từ từ mở rộng mạng lưới bạn bè của mình. AQ đã vượt qua giới hạn rồi, IQ thì vững bước gia tăng, EQ cũng không thể quá kém được, đúng không. Đương nhiên chỉ số cảm xúc EQ này chắc chắn không bao gồm “cảm xúc” nào đó mà Cha Ngốc cực kỳ không ưa. Các bạn hiểu mà!!!
Trường Trung học Phổ thông Số Bốn cách nhà hơi xa, gần như đi qua non nửa thành phố S, nhưng với năng lực vận động của Tiểu Tịnh Trần thì chạy bộ đến trường chắc chắn không có vấn đề gì. Tuy nhiên với năng lực nhận biết đường của cô bé... Tống Siêu kiên trì đảm đương trách nhiệm to lớn này. Ai bảo cậu sống ở nhà Đại Sơn và Tiểu Sơn, là hàng xóm của Bạch Hi Cảnh kia chứ!
Vệ Thủ không có điều kiện đi xe. Cậu căn bản không thể đi học ở cái Trường Trung học Phổ thông Số Bốn xa xôi như vậy. Nhưng Bạch Hi Cảnh rất coi trọng cậu. Nếu như Tiểu Tịnh Trần gặp rắc rối với người bình thường thì Tống Siêu cũng có thể giải quyết được. Nhưng một khi đụng phải cao thủ chân chính thì phải nhờ vào cơn thịnh nộ của Vệ Thủ để giải quyết. Cho nên Bạch Hi Cảnh đặc biệt vì Vệ Thủ mà mở ra một hạng mục học bổng mới tại trường Trung học Phổ thông Số Bốn, đồng thời còn kêu người tăng thêm đãi ngộ công việc cho người mẹ cần cù kiên định của Vệ Thủ một lần nữa.
Còn Thương Kỳ cũng nhận được sự ủng hộ nhất trí của người nhà, từ bỏ trường Trung học Phổ thông Số Một ngay trong tầm tay mà mơ mơ màng màng chui vào đội của Tiểu Tịnh Trần. Thế là nhóm bốn người từ trung học cơ sở sau khi lên cấp ba vẫn tiếp tục kết bạn đồng hành, tung hoàng thiên hạ... Không đúng, tung hoành trường Trung học Phổ thông Số Bốn!
Kết thúc bài tập thể dục buổi sáng, Tiểu Tịnh Trần ăn xong bữa sáng, tắm rửa, thay quần áo, đeo ba lô ra khỏi nhà, liếc mắt liền nhìn thấy Tống Siêu đang đứng tựa thang máy đợi mình. Nhìn thấy cô bé đi ra, Tống Siêu nhấn nút thang máy. Hai người đi vào, thang máy xuống thẳng tầng một, ra khỏi cửa, tụ hợp với Thương Kỳ mới chuyển đến Kim Đỉnh hai năm trước, sau đó đi thẳng đến ga tàu điện ngầm. Sau khi ngồi hai trạm tàu điện ngầm, Vệ Thủ lên tàu, bốn đứa cùng tề tựu, hướng đến mục tiêu trường Trung học Phổ thông Số Bốn.
Người trên tàu điện ngầm rất đông, đại đa số là học sinh, dân đi làm thì không đi sớm như vậy. Tiểu Tịnh Trần nắm lấy tay vịn đứng giữa toa tàu, ba thiếu niên đứng thành hình tam giác đều, điệu bộ tự do đứng bên cạnh cô bé. Qua mấy năm nỗ lực, bọn họ đã luyện được đến trình độ bất luận là ngồi xe buýt hay tàu điện ngầm, cho dù người có nhiều và chen chúc hơn nữa thì bọn họ cũng tuyệt đối không đụng vào người cô bé, cũng tuyệt đối không để người khác đụng vào cô bé.
Đó là sự tôn trọng đối với bạn bè, cũng là một kiểu bảo vệ đối với thanh mai trúc mã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...