Bạch Hi Cảnh nhíu mày: “Xác định là cậu ta?”
Đại Sơn gật đầu: “Kết quả kiểm tra cho thấy dấu vân tay trùng khớp, hơn nữa cậu ta cũng đã chính miệng thừa nhận. Từ đánh tráo quả bom, kích nổ đến tháo dỡ rồi giấu máy kích nổ, cậu ta đều nói rất chi tiết. Nếu không phải chính tay cậu ta làm, có rất nhiều chi tiết nhỏ sẽ không thể nói ra được như vậy.”
Bạch Hi Cảnh gật đầu, anh không quá để tâm đến chuyện ai là hung thủ. Điều anh để tâm chính là kẻ thật sự đứng sau màn giật dây là ai: “Còn tra được gì nữa?”
Đại Sơn đương nhiên biết điều Bạch Hi Cảnh thật sự muốn là gì. Anh không khỏi cảm thấy hơi lúng túng: “Không có, cậu ta là một cô nhi, các mối quan hệ đều trống trơn. Cậu ta thậm chí không thể nói rõ quả bom đó từ đâu ra, cũng không biết mình tại sao phải tráo đổi quả bom giả thành bom thật, cảm giác… có chút tà môn.”
Bạch Hi Cảnh không nhịn được cau mày, ngón tay thon dài xoa lên cằm, khóe miệng chậm rãi cong lên, trong đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên vẻ sâu xa. Đại Sơn bất giác lùi lại một bước. Nụ cười của đại ca… thật đáng sợ! Hu hu…
“Cậu ta đang nói dối.” Bạch Hi Cảnh đột nhiên mở miệng: “Nếu đã có thể đánh tráo quả bom ngay dưới mí mắt tôi, vậy xóa sạch mọi dấu vết tồn tại của cậu ta dường như cũng không phải chuyện quá khó nhỉ? Nghĩ cách moi hết những điều mà cậu ta đang giấu giếm ra. Tôi cho phép cậu không… từ… thủ… đoạn nào.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.” Bạch Hi Cảnh ngắt lời Đại Sơn, sau đó nghiêng đầu, ánh mắt tĩnh lặng: “Đại Sơn, cậu nghĩ tất cả những thứ tôi có được hôm nay là vì cái gì? Hiện tại không dùng thì còn chờ đến khi nào?”
Vẻ mặt của Đại Sơn lập tức trở nên nghiêm túc, trầm giọng đáp lại: “Em biết rồi, đại ca, em bảo đảm sẽ đào hết mạng lưới quan hệ một trăm linh tám đời tổ tông nhà nó lên.”
Bạch Hi Cảnh gật đầu. Đối với anh thì không có thứ gì quan trọng hơn người nhà, nói cách khác, không có thứ gì quan trọng hơn con gái cưng của anh.
“Khụ!” Thương Kỳ đột nhiên phát ra một từ cảm thán. Những người khác nghiêng đầu nhìn cậu ta. Cậu ta liền trợn mắt há miệng chỉ về phía phòng thẩm vấn. Bạch Hi Cảnh không để ý đến cậu ta, chỉ vô thức duỗi tay vòng qua bên người nhưng lại ôm hụt. Anh cúi đầu xuống nhìn, con gái đáng ra nên đứng bên cạnh anh vậy mà lại biến mất rồi?
Bạch Hi Cảnh bất giác ngẩn người. Đại Sơn thận trọng chọc anh rồi chỉ về phía phòng thẩm vấn. Bạch Hi Cảnh quay đầu lại liền nhìn thấy cửa phòng thẩm vấn đang mở. Cô bé dễ thương mặc bộ đồ thể thao màu trắng đang đứng trước mặt cậu thiến niên phạm tội. Vẻ mặt cô bé rất nghiêm túc, khuôn mặt mũm mĩm phồng lên vì tức giận.
Khi nãy mọi người đang chuyên tâm nghe cuộc đối thoại giữa Bạch Hi Cảnh và Đại Sơn, căn bản không có ai để ý em gái đã rời đi từ lúc nào. Cô bé cứ thế không một tiếng động rời khỏi tầm mắt của mọi người, ngay cả Bạch Hi Cảnh cũng không hề phát hiện ra.
Con gái cưng lại có thể “lừa gạt” cảm giác của mình, không thể không nói, Cha Ngốc cảm thấy bị đả kích nghiêm trọng. Vậy cũng có nghĩa là, chỉ cần em gái muốn, cô bé có thể im hơi lặng tiếng biến mất khỏi thế giới của tất cả mọi người bất cứ lúc nào, bao gồm cả Cha Ngốc!!!
Đương nhiên dựa vào sự cưng chiều vô hạn của Cha Ngốc đối với con gái, em gái tư duy đơn giản tuyệt đối sẽ không nỡ rời xa anh!
Tiểu Tịnh Trần đứng trước mặt cậu thiếu niên. Cậu ta đang cúi thấp đầu, hai bàn tay đặt trên thành ghế bất giác run lên, giống như đang phải chịu áp lực rất lớn từ vô số ngọn núi. Tiểu Tịnh Trần trừng mắt nhìn cậu thiếu niên, trầm mặc gần một phút mới mở miệng: “Đồng bọn của anh đâu?”
Thiếu niên bất giác co rúm lại. Nói thật, động tác thể hiện sự sợ hãi, hoảng loạn này của cậu ta tương đối khó lý giải. Nếu đứng trước mặt cậu ta là Bạch Hi Cảnh, là Đại Sơn, Tiểu Sơn, Tống Siêu, Vệ Thủ, hay thậm chí là Thương Kỳ thì còn có thể giải thích. Thế nhưng vẻ ngoài của Tiểu Tịnh Trần chính là một em gái yếu đuối điển hình, thân thể gầy yếu non nớt, dễ dàng bị đẩy ngã. Dù là đứa trẻ ba tuổi nhìn thấy cô bé cũng sẽ coi cô bé như một con búp bê cỡ lớn rồi ôm về nhà chà đạp. Sự sợ hãi của cậu thiếu niên đối với cô bé thật sự không thể giải thích nổi.
Được rồi, em gái không để tâm việc có giải thích nổi hay không. Cô bé chỉ biết cố chấp đuổi theo câu trả lời mà mình mong muốn nhất. Cô bé biết sở dĩ mình phạm phải sát giới chính là vì quả bom kia. Quả bom kia đã nổ chết vô số những con cá không may mắn. Nhưng nếu cô bé không ném quả bom đó xuống nước, vậy thì người chết sẽ là những người đang dạo chơi trong công viên. Sinh mạng của cá và người, cái nào nặng hơn?
Đối với Tiểu Tịnh Trần thì điều quan trọng không phải “ai chết”, mà là “vì cô bé mà chết”. Đây mới là vấn đề khó có thể hóa giải được từ tận đáy lòng cô bé.
Tội lỗi đã đúc thành. Trên thế giới này không có thuốc hối hận để uống. Tiểu Tịnh Trần hiểu rõ ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện đều từ quả bom kia, hơn nữa cô bé là tín đồ Phật giáo vô cùng thành kính. Cô bé không thể “ngày càng bạo ác”*, chẳng lẽ cũng không thể “tức giận trong lòng”* sao!
* Nguyên văn “Ác hướng đảm biên sinh” và “Nộ tòng tâm trung khởi” ghép lại thành một câu thành ngữ “nộ tòng tâm trung khởi, ác hướng đảm biên sinh” có nghĩa là giận dữ xuất phát từ trái tim, vì tức giận mà làm việc ác.
Chỉ cần nghĩ đến việc thiếu niên trước mặt đã hại cô bé phạm phải sát giới, hại cô bé cả đời không còn cách nào quay lại cửa chùa được nữa, hại cô bé trở thành phản đồ ti tiện nhất dưới chân Phật Tổ là cô bé liền muốn bẻ gãy xương toàn thân của cậu ta, để cậu ta đi bầu bạn với Duyên Sân!
Đôi mắt to đen trắng rõ ràng của Tiểu Tịnh Trần bất giác bỗng trở nên thâm trầm, tuy vẫn trong suốt như trước, nhưng dù là người ở phòng cách vách cũng có thể cảm giác được không khí xung quanh cô bé đã thay đổi – Không có sát khí, nhưng còn lạnh lẽo hơn cả sát khí!
Tống Siêu kinh ngạc há miệng, không thể tin nổi trợn mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần chỉ còn lộ ra cái ót. Hóa ra cô bé ngốc này cũng có thể ngang ngược khí phách như vậy sao?
Nên nói một câu rằng quả không hổ là con gái của Bạch Hi Cảnh!
Bạch Hi Cảnh hơi híp mắt lại, thản nhiên khoanh hai tay, sau đó đột nhiên mở miệng nói: “Biết điều may mắn nhất của tôi là gì không?”
BOSS mở miệng nói chuyện, kẻ nào dám qua loa lấy lệ. Tất cả mọi người đều đồng loạt lắc đầu. Khóe miệng Bạch Hi Cảnh hơi cong lên, khẽ mỉm cười: “Tôi mừng là mình đã đưa Tiểu Tịnh Trần đến câu lạc bộ học bắn súng. Bất luận kỹ năng bắn súng của con bé hiện tại ra sao, ít nhất Lý Tụng đã dạy cho con bé biết rằng khi gặp phải bom thì nên vứt nó xuống nước.”
Thực ra đây là kiến thức cơ bản, chỉ cần là người đã từng xem phim truyền hình hay phim điện ảnh đều sẽ biết. Nhưng đối với em gái coi kiến thức cơ bản như chuyện lạ mà nói, thì đây chắc chắn là kiến thức phải nghiêm túc chỉ dạy không chỉ một lần thì cô bé mới có thể ghi nhớ trong đầu.
Đám đông bất giác gật đầu, hồi tưởng lại thời khắc phải tranh thủ từng giây khi đó, không khỏi chảy mồ hôi lạnh trong lòng.
Trong phòng thẩm vấn, Tiểu Tịnh Trần chờ thật lâu vẫn không thấy cậu thiếu niên kia trả lời. Cậu ta thậm chí còn không ngẩng đầu lên. Em gái lại nghiêm túc hỏi một câu: “Đồng bọn của anh ở đâu? Chính là cái người đã đặt quả bom đó!”
Thiếu niên lại run lên, lần này cậu ta vội vàng phản bác: “Không có ai khác, đều do tôi làm.”
“Anh gạt người!” Mỗi lần nói ba tiếng này, giọng điệu của em gái đều giống như chịu uất ức. Nhưng trên thực tế, đây chỉ là ảo giác của người nghe. Em gái đang rất nghiêm túc diễn đạt phán đoán của mình. Cô bé xin thề với bóng đèn. “Tôi đã ôm quả quả bom đó, mùi ở trên đó không giống mùi trên người anh, không phải anh đặt nó vào trong ba lô.”
Cậu thiếu niên hơi ngẩn ra, vô thức phản bác lại: “Mùi vị không thể tính là chứng cứ, chỉ một thoáng là tiêu tan hết.”
“Anh gạt người!” Lại nữa rồi, Tiểu Tịnh Trần dùng thái độ chuyên nghiệp cùng khứu giác chuyên môn phân biệt của mình để chứng minh đối phương đã sai: “Tôi nhớ mùi của anh. Hôm đó có bảy người đánh lén tôi trong con hẻm nhỏ, anh là một trong số đó. Đồng bọn của anh, cái người đã đặt quả bom vào trong ba lô cũng là một trong số đó. Tôi nhớ mùi của từng người các anh, không thể sai được.”
Lần này cậu thiếu niên thật sự hoảng sợ. Chuyện đánh thuốc mê trong con hẻm nhỏ gì đó đã là chuyện từ bao lâu rồi. Khi đó vẫn còn là thời điểm vừa qua năm mới, đã qua mấy tháng, cô bé này sao có thể nhớ được, hơn nữa còn nhớ cả mùi trên người cậu ta. Thật quá đáng sợ!
Không chỉ cậu ta, ngay cả Tống Siêu và Thương Kỳ đều không nhịn nổi kinh ngạc trợn mắt há mồm. Thậm chí cả Vệ Thủ cũng bất giác ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Tiểu Tịnh Trần chỉ lộ ra cái ót. Đại Sơn huých Tiểu Sơn đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Cậu tin không?”
Tiểu Sơn lạnh lùng liếc anh ta một cái, bình tĩnh nói: “Không quan tâm anh tin hay không, dù sao thì em cũng tin.”
Đại Sơn: “…”
Ai dô, các cậu thiếu niên à, ôm tâm lý ăn may trước mặt em gái là không được đâu nha!
Trừ trí nhớ thị giác ra thì bốn trong năm giác quan khác của Tiểu Tịnh Trần đều vô cùng nhạy bén, đặc biệt là khứu giác và thính giác.
“Anh không tin sao?” Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn cậu thiếu niên, tiếp tục nói: “Bữa trưa hôm qua anh ăn cà tím xào tỏi ớt và gà chiên ớt. Buổi sáng anh ăn bánh kẹp nhân khâu nhục, còn ăn cả bánh ga tô sô cô la và cà phê cappuccino ở tiệm bánh đối diện ngã rẽ từ trường Trung học Số Năm. Bữa sáng hôm qua anh ăn phở và bánh quẩy. Bữa tối hôm kia anh ăn bò bít tết, mùi vị còn sót lại của bít tết rất đậm, nấu hơi chín quá. Anh còn ăn rất nhiều đồ biển.” Cô bé dùng sức hít mũi: “Hẳn là loại tôm lớn một con năm lạng. Anh còn muốn tôi tiếp tục nói không?”
Cậu thiếu niên: “…” Em gái, em cầm tinh con chó sao?
Đại Sơn, Tiểu Sơn: “…” Đại tiểu thư uy vũ hiên ngang nhất thống thiên hạ!
Tống Siêu, Thương Kỳ, Vệ Thủ: “…” Bạn học à, chẳng phải cậu ăn chay sao? Làm thế nào mà cả mùi của gà chiên ớt, tôm biển cũng ngửi ra được vậy hả?
Bạch Hi Cảnh: “…” Bít tết nấu chín quá gì đó, Phật Tổ phù hộ, thật ra là anh đã nghe nhầm phải không!
Người có thể trộm long tráo phượng thành công ngay dưới mí mắt Bạch Hi Cảnh, cho dù trông có vẻ xanh xao gầy bé hơn nữa, có yếu ớt hơn nữa thì bản chất vẫn là một kẻ ngông cuồng dám coi khinh tất cả. Cho dù từng câu của em gái đều chính xác, nhưng cũng không thể thay đổi sự kiên quyết cắn chặt răng giữ kín bí mật của cậu ta: “Tôi chỉ có một mình, không có đồng bọn.”
Tiểu Tịnh Trần chu cái miệng nhỏ nhắn lên, dứt khoát nổi giận. Bàn tay bên trái của cô bé đột nhiên duỗi ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chụp lấy cổ tay của thiếu niên kia sau đó dùng sức kéo thật mạnh, còng tay bị căng chặt, góc độ của chỗ cong nơi khuỷu tay cậu thiếu niên có chút không hài hòa. Tuy khớp xương không lệch đi, nhưng cậu ta vẫn cảm giác được sự đau đớn đến mức khuôn mặt cũng phải vặn vẹo. Tiểu Tịnh Trần giơ bàn tay phải lên nắm thành nắm đấm, đốt ngón tay lồi lên tạo thành hình mắt phượng. Cô bé xoay eo, mượn lực xuống tay, mắt phượng trên nắm đấm nhìn qua giống như nhẹ nhàng chạm lên khớp xương khuỷu tay của cậu thiếu niên…
“Răng rắc.” Tiếng xương cốt gãy vụn giống như những thanh bài domino đổ rạp chậm rãi lan ra, khiến người nghe sợ hãi đến sởn gai ốc.
“Á a a!” Cậu thiếu niên ngửa đầu kêu lên thảm thiết, cả người co quắp, run rẩy giãy giụa. Tiếng kêu rên vang vọng khắp phòng thẩm vấn. Dù có cách một bức tường dày, nhưng khi nghe tiếng kêu của cậu ta, Thương Kỳ vẫn không nhịn được run rẩy rụt cổ lại. Đáng sợ quá đi!
Bàn tay Tiểu Tịnh Trần vừa buông lỏng, cả cánh tay phải của thiếu niên liền giống như đống thịt không xương mềm nhũn vắt trên thành ghế. Khuôn mặt cậu thiếu niên vặn vẹo dữ tợn vì đau đớn. Cậu ta điên cuồng rống to: “Giết tao đi, giết tao đi, đồ ác ma nhà mày, mày sẽ không được chết tử tế đâu!”
Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh nhìn cậu thiếu niên, dù cho vừa làm một việc ác đủ để hủy hoại cả đời đối phương, ánh mắt của cô bé vẫn trong vắt như nước suối, nhìn thẳng vào mắt đối phương. Nói từng câu từng chữ: “Làm tổn hại đến những sinh mạng vô tội, các anh mới thật sự là kẻ không được chết tử tế.”
Ngã Phật từ bi, nhưng cũng có lúc Kim Cang trợn mắt giận dữ!
Chỉ cần nghĩ tới những con cá phơi bụng trắng nổi đầy thành mảng trên mặt hồ, chỉ cần nghĩ đến những người lớn, trẻ nhỏ đang vui vẻ dạo chơi trong công viên kia, chỉ cần nghĩ tới việc nếu cô bé không ném quả bom xuống nước thì không biết sẽ có biết bao người phải bỏ mạng oan uổng là Tiểu Tịnh Trần lại muốn đánh người.
Cô bé không đeo vòng trọng lực, không khống chế sức lực mà hung hăng ra sức đánh người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...