Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Tiểu Tịnh Trần là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời!

Trước khi có căn cứ phán đoán mà mình tin tưởng hơn, bé luôn theo thói quen tin tưởng bất kỳ lời nói nào của người khác. Cho dù có người nói với bé trên mặt trăng thật sự có Hằng Nga, bởi vì không có cách nào tự mình lên mặt trăng nghiệm chứng, cũng không được những người bé toàn tâm toàn ý tin tưởng như Cha Ngốc, sư phụ đưa ra câu trả lời tham khảo, thì bé thật sự sẽ tin rằng trên mặt trăng có Hằng Nga. Nói không chừng còn sẽ vẫy vẫy tay với mặt trăng, giống như một chú mèo chiêu tài chào hỏi với chị Hằng trên cung trăng vậy!

Nhưng trừ bé ra, chỉ cần là người có chút chỉ số thông minh đều biết lời cô gái kia là nói láo. Bốn người vừa mới bị tẩn cho một trận bao gồm cả cô gái đều cho là em gái không nhận được câu trả nhất định sẽ đại khai sát giới. Cô gái thậm chí đã chuẩn bị tốt việc nhận lấy cái chết, nhưng…

Em gái đi rồi!

Đi thật rồi!

Cứ như vậy quang minh chính đại, ung dung thong thả, thản nhiên tự đắc rời đi rồi. Chỉ để lại cho bốn người một bóng lưng phóng khoáng ngông nghênh!

Trong hẻm ngõ yên lặng mất hai giây, chân của ba gã đàn ông mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, trên khuôn mặt đều là vẻ vui mừng vì đã sống sót sau tai nạn. Cô gái ôm lồng ngực đau đớn, gào lên giận dữ: “Ba tên ngu xuẩn các người còn ngây ngốc ở đó làm gì, còn không mau đưa tôi đi bệnh viện. Tiện nhân đáng chết, một ngày nào đó phải cho nó đẹp mặt...!”

“Bụp!” Một tiếng vang nhỏ, gã đàn ông không bị thương nặng chỉ có tai là bị sượt qua để lại một vết máu kia liền không tiếng động ngã xuống đất. Mi tâm có một lỗ máu tròn trịa, máu như suối nước nóng phun trào, ồ ồ chảy đầy đất.

Cô gái bị sợ đến mức không cất lên lời, kinh hoàng nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy bất kỳ một người khả nghi nào. Hai gã đàn ông còn lại liếc nhau một cái, dứt khoát không thèm quan tâm đến cô gái kia nữa. Bọn họ trực tiếp bò dậy bỏ chạy, giống như sau lưng có trăm con ác quỷ đang truy đuổi. Đáng tiếc, bọn họ còn chưa chạy ra đầu hẻm thì đã lại nghe thấy hai tiếng “Bụp! Bụp!” vang lên. Hai gã theo âm thanh ngã xuống đất, cũng đều xuất hiện một lỗ máu ngay mi tâm, một phát súng liền toi mạng.


Cô gái sợ đến mức cả khuôn mặt đều xám ngắt như tro tàn. Cô ta sợ hãi giãy giụa muốn lẩn trốn, tiếng thét chói tai có thể dọa sợ những chú chim sẻ nhỏ bay ngang qua. Đáng tiếc, đáp lại cô ta chỉ có một viên đạn lóe lên ánh sáng lạnh của kim loại... Sau tiếng hét đó, trong con hẻm nhỏ chỉ còn lại sự yên tĩnh như vốn có ban đầu của nó.

Ở trong thành phố lớn sẽ luôn có những xó xỉnh u ám không người hỏi thăm như vậy, cho dù thi thể thối rữa đến chỉ còn lại xương cũng chưa chắc được phát hiện. Một phút đồng hồ sau, trong con hẻm tĩnh mịch ngay cả thi thể cũng không thấy đâu nữa, trừ bốn vết máu ra thì không còn lưu lại một dấu vết gì.

Tiểu Tịnh Trần không biết huyết án xảy ra trong con hẻm. Sau khi đi ra cái ngõ cụt đó, cô bé lại lạc đường rồi. Nhưng lần này khi bé sắp lại một lần nữa bị lạc mà đi vào ngõ cụt thì điện thoại di động reo lên. Cô bé ngây ngốc hai giây mới lấy điện thoại di động từ trong túi ra nhận điện thoại: “A lô!”

“Tịnh Trần, con đừng rẽ phải, rẽ trái đi.” Trong ống nghe truyền tới giọng nói ôn hòa của Bạch Hi Cảnh. Ánh mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, ngay lập tức xoay người rẽ trái.

“Phía trước có đường giao, con đừng rẽ, cứ đi thẳng, đến đầu đường tiếp theo thì rẽ trái.”

“Dạ.” Tiểu Tịnh Trần nghe lời đi về phía trước. Dưới sự dẫn dắt của hệ thống định vị GPS siêu cấp Bạch Hi Cảnh, Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng thoát ra khỏi con hẻm quanh co phức tạp, trở lại khu phố thương mại trước rạp chiếu phim. Trong toàn bộ quá trình, Tiểu Tịnh Trần đối với việc mình bị đánh lén một chữ cũng không nói tới.

Bạch Hi Cảnh bảo bé đứng yên tại chỗ cũ chờ đợi. Sau đó anh gọi một cuộc điện thoại, hung hăng dạy dỗ Bạch Lạc Thần một trận, cuối cùng mới nói vị trí của em gái cho cậu. Hơn nữa anh còn nói rõ nếu còn dám để lạc em gái lần nữa thì cậu có thể tự đi đến bãi rác để thu hồi tái sử dụng rồi.

Khó khăn lắm mới tìm được Tiểu Tịnh Trần mất tích, Thang Miêu Miêu ôm cô bé gào khóc một trận, thuận tiện nguyền rủa An Kỳ đáng chém nghìn đao kia. Tất cả đều là họa do cậu ta gây ra.

Khi đó thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người kéo nhau đi ăn tối. Sau đó ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy.


Đối với chuyện hôm nay để lạc mất em gái, Bạch Lạc Thần và Tiểu Lục, Tiểu Thất trong lòng đều rất thấp thỏm. Bọn họ cảm thấy dựa vào trình độ được coi trọng của em gái ở nhà họ Bạch, sau khi bọn họ về nhà coi như không chết cũng phải bị lột da.

Ôm tâm trạng lo sợ bất an, ba thiếu niên đưa em gái trở về nhà.

Vừa vào cửa, Bạch Lạc Thần liền nhạy cảm phát giác được bầu không khí trong nhà có phần không đúng lắm. Bốn anh em Bạch Hi Cảnh mặc dù mỗi người một sự nghiệp riêng nhưng vẫn tương đối hòa thuận, cho dù ai nấy đều đã thành gia lập nghiệp, nhưng quan hệ vẫn tốt giống như khi còn bé vậy. Giữa bọn họ không tồn tại bất kỳ tranh giành gia tộc nào, không tồn tại bất kỳ khả năng tranh đoạt gia sản nào. Giữa bọn họ thậm chí không có bất kỳ mâu thuẫn và xung đột lợi ích nào.

Các thiếu niên nhà họ Bạch cũng rất đoàn kết yêu thương nhau. Quan hệ anh em con chú con bác còn thân hơn so với anh em ruột thịt. Quan hệ anh em ruột thịt còn tốt hơn so với song sinh. Quan hệ của cặp song sinh tốt đến mức giống như là một người vậy. Cho nên dù nghĩ thế nào thì bầu không khí tâm trạng bị ô nhiễm sẽ tuyệt đối không phải là người nhà mình.

Tiểu Lục, Tiểu Thất liếc nhau một cái, cùng Bạch Lạc Thần xây dựng lên một sợi dây xích hữu nghị ăn ý. Ba thiếu niên nhất trí một lòng hơi lui về sau một bước, để cho em gái không hề cảm nhận được sự khác thường, tự mình thay xong giầy đi tuốt ở đằng trước.

Thứ nhất là ngộ nhỡ đụng vào ngọn núi lửa đang chờ bùng nổ trong nhà kia, cũng tuyệt đối sẽ không nỡ nổ súng về phía em gái. Thứ hai là ở trong nhà họ Bạch cũng không cần lo lắng sẽ có nguy hiểm gì. Bất luận nguyên nhân tạo thành bầu không khí quỷ dị này là cái gì thì ít nhất sự an toàn của em gái có thể được bảo đảm. Nhưng nếu đổi lại là bọn họ... thì chưa chắc.

Bốn người xuyên qua cửa trước đi tới phòng khách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy năm người xa lạ đang ngồi trên ghế sofa. Người ngồi ở chính giữa là một bà lão, tuổi tác hẳn cũng không lớn, cũng tầm tuổi của bà Bạch. Nhưng bà ta bảo dưỡng nhan sắc không tốt như bà Bạch, tóc hoa râm, khóe mắt hằn sâu nếp nhăn, bộ dạng đúng là của một bà lão sáu mươi mấy tuổi tiêu chuẩn.

Một nam một nữ đang ngồi bên cạnh bà ta một trái một phải, tuổi chừng xấp xỉ Bạch Nghi Cảnh, dáng vẻ ngoài bốn mươi. Nam mắt to mày rậm, mặc âu phục phẳng phiu, vừa nhìn đã biết chính là trang phục tiêu chuẩn của một người thành đạt. Dáng vẻ quý phụ của người phụ nữ kia rất tương xứng với ông ta, đeo vàng đeo bạc, trang điểm tinh xảo, tóc được uốn cong thành những cuộn sóng lớn, tinh tế đến từng chi tiết, mỗi một chi tiết đều lộ ra khí chất quý phái.

Ngồi bên cạnh người phụ nữ quý phái còn có một cô gái trẻ tuổi khoảng tầm hai mươi, mặc áo len màu trắng, váy dài cùng màu, tóc dài bay bay, nhìn thuần khiết giống như hoa sen trắng. Bên cạnh người đàn ông là một thiếu nữ, nhìn dáng vẻ cũng chỉ mười ba, mười bốn tuổi, hẳn cũng lớn tầm Bạch Lạc Thần.


Ngồi ở đối diện bọn họ chính là ông Bạch, bà Bạch và bác Cả Bạch Nhạc Cảnh, những người khác cũng không biết đã chui vào xó xỉnh nào rồi.

Nghe thấy tiếng mở cửa, ba người nhà họ Bạch đồng loạt quay đầu, ngay lập tức thấy mấy người Bạch Lạc Thần đi vào. Ánh mắt thiếu nữ bên cạnh người đàn ông sáng lên, có chút ngượng ngùng lại tò mò quan sát các thiếu niên anh tuấn nhà họ Bạch. Nghe nói nhà họ Bạch có bảy thiếu niên, đáng tiếc đã ngồi lâu như vậy cũng mới chỉ nhìn thấy ba người mà thôi. Quả nhiên gen nhà họ Bạch tốt thật, người này còn đẹp hơn người kia. Còn về Tiểu Tịnh Trần... bị bỏ quên rồi!

Bà Bạch còn chưa mở miệng, bà lão kia liền kinh ngạc vui mừng kêu lên: “Đây chắc là thằng Năm, thằng Sáu và thằng Bảy nhỉ. Ôi chao, đã lớn như vậy rồi! Mau! Mau, mau tới đây để cho bà cô nhìn một chút. Nhiều năm như vậy không gặp, bà cô nhớ mấy đứa chết mất!”

Mặt Bạch Lạc Thần lập tức đen lại. Bản thân cậu chính là cái loại tính cách không sợ trời không sợ đất, mặc dù chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, nhưng cũng làm không ít chuyện ngu xuẩn như đánh người ta đến mức nhập viện. Khi không chọc vào cậu thì cậu là một quý công tử nhanh nhẹn, một khi chọc tới cậu, lưu manh cũng phải quỳ.

Nghe lời nói của bà già xa lạ, Bạch Lạc Thần liền xù lông ngay tại chỗ: “Bà là bà cô của ai hả, đừng ở chỗ này nhận bừa thân thích, muốn làm bà cô của tôi bà có nhận nổi không? Không sợ tổn thọ à!”

Cái gì mà kính già yêu trẻ cũng phải nhìn người. Trong phần lớn các tình huống, các thiếu niên nhà họ Bạch đều có phẩm chất đạo đức tốt đẹp này. Nhưng nếu như người “già” hoặc là “trẻ” này khiến bọn họ có cảm giác rất không thoải mái, vậy thì đừng trách bọn họ nha!

Sắc mặt bà ta cứng đờ, khó coi giống như bị táo bón vậy. Người đàn ông và người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh bà ta cũng có chút lúng túng theo. Ông Bạch cau mày, nói: “Trẻ con sao một chút lễ phép cũng không có thế. Ba cháu dạy cháu như thế sao?”

Bạch Lạc Thần đột nhiên liền vui vẻ, ông Bạch từ trước đến giờ đều tán thành “yêu cho roi cho vọt”. Mấy người Bạch Nhạc Cảnh, Bạch Ấu Cảnh, Bạch Nghi Cảnh từ nhỏ đã bị đòn không ít. Ông Bạch mặc dù trước giờ chưa từng ra tay với cháu trai, nhưng không thể thiếu khiển trách dạy bảo. Nhưng ông Bạch có một đặc điểm, khi ông thực sự nổi giận thì chưa bao giờ khiển trách, giáo huấn các cháu ngay trước mặt người khác, mà ông sẽ dẫn bọn chúng vào phòng sách nhỏ tiến hành giáo dục thân mật. Nếu như ở trước mặt người khác ông nói bọn chúng cái này không tốt, cái kia không tốt, đó nhất định chỉ là làm cho người khác nhìn, âm thầm nhắc nhở: Tiếp tục chọc bọn họ, không cần khách khí, xảy ra chuyện gì đã có ông nội giúp con chống đỡ!

Bạch Lạc Thần thân là đứa trẻ bướng bỉnh nhất nhà, cho nên cậu vẫn rất hiểu điểm đặc biệt này của ông Bạch.

Vì vậy mà Bạch Lạc Thần chẳng những không tránh đi mà còn cười đùa cợt nhả sán lại gần: “Ôi chao, ông nội à, ba cháu dạy cháu như thế nào ông còn không biết sao! Ba cháu không phải là đứa con ông tự tay dạy dỗ ra à. Cháu đây là chân truyền nhận hết sự dạy dỗ của hai người đấy!”


“Đi đi, đi đi.” Ông Bạch cau mặt lại đẩy Bạch Lạc Thần ra ngoài, nhưng hướng ông đẩy lại rất trùng hợp... Bạch Lạc Thần liền dính vào người bà Bạch. Cậu chỉ vào bà già ngồi đối diện, lớn tiếng hỏi bà Bạch: “Bà nội, bà già này là ai vậy? Bạn từ nhỏ của bà đến cầu chúng ta giúp đỡ sao?”

“Phì…” Tiểu Thất không chút khách khí mà phì cười. Tiểu Lục ở bên cạnh cũng nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng sáng: “Anh Năm, anh thật thích nói đùa. Bà già này ít nhất phải lớn hơn bà nội chúng ta đến mười tuổi, sao có thể là bạn từ nhỏ của bà chúng ta được, làm cô còn tạm được!”

Tiểu Thất gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy, anh Năm, ánh mắt anh đúng là càng ngày càng kém!”

Phụ nữ hận nhất cái gì? Hận nhất có người nói mình già, hận nhất có người lấy tuổi tác của mình ra nói. Đặc biệt là với những bà già lớn tuổi, tuổi tác chính là tử huyệt của họ. Ba tên nhóc thối giống như kẻ hát người xướng, mỗi câu đều như một mũi tên nhọn đâm vào trái tim luôn hướng đến tuổi trẻ của bà ta ngàn vạn lỗ thủng. Bà ta nhịn rồi lại nhịn, mấy lần muốn nổi đóa cũng đành nhịn xuống, mặt đen như đít nồi, gân xanh nổi lên, khí huyết sôi trào.

Người đàn ông và người phụ nữ bên cạnh bà ta không nhịn được có chút lo lắng: “Mẹ, mẹ bớt giận, bớt giận, bị chọc tức sinh bệnh thì người thua thiệt chính là bản thân mình.”

Bạch Lạc Cảnh cũng sợ bà ta ở ngay tại đây bị chọc tức mà xảy ra mệnh hệ gì, đến lúc đó thật sự không thể nói rõ ràng được. Mắt thấy ông Bạch và bà Bạch đều không định nói, anh không thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt: “Được rồi, ba tên nhóc thối các con nói cái gì thế hả, còn không mau xin lỗi bà lão đi.”

Là “bà lão”, không phải “bà cô”, lập trường đã tương đối rõ ràng rồi.

Ba tên nhóc thối liếc nhau một cái, cười đùa hí hửng chắp tay: “Bà lão, chúng cháu chỉ đùa với bà thôi, bà chớ để bụng nhé!”

Biết rõ ba tên nhóc này căn bản chỉ là xin lỗi qua loa lấy lệ, bà ta cũng không có cách gì, chỉ có thể giả vờ rộng lượng phất tay một cái, tỏ vẻ không muốn truy cứu nữa, thật ra thì trong lòng đã tức giận đến mức đau gan. Bà cho là chuyện như vậy là kết thúc rồi sao? Quá ngây thơ rồi!!

Ba vị khách đó không biết nhà họ Bạch trừ bảy đứa cháu trai ra còn có một cô cháu gái hố người nữa. Ngay cả người nhà họ Bạch cũng tạm thời lựa chọn quên mất năng lực tư duy logic giống như thần của đứa cháu gái bảo bối này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui