Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Đại Sơn giương mắt mong đợi nhìn Bạch Hi Cảnh. Đại tiểu thư không sao rồi, cuối cùng anh cũng có thể chuyên tâm làm việc rồi.

Bạch Hi Cảnh lãnh đạm liếc anh ta một cái, sau đó xoay người rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt: “Không rảnh.”

“Đại Ca, Đại Ca, anh đi thăm cậu ta đi, đảm bảo anh sẽ không hối hận đâu.” Đại Sơn trực tiếp dùng tới công phu quấn người, ôm chặt lấy cánh tay của Bạch Hi Cảnh không chịu buông. Anh biết đại tiểu thư mới từ chỗ chết trở về, trong vòng một tiếng đồng hồ, Đại Ca sẽ trở nên rất dễ nói chuyện. Nếu bỏ qua cơ hội hiếm có này sẽ không còn cơ hội nào khác nữa, gào khóc!

Bạch Hi Cảnh hạ mắt xuống nhìn vết máu khô đỏ sẫm trên ống tay áo của mình, ánh mắt trầm xuống: “Buông tay ra!”

“Không buông, Đại Ca, anh đi thăm cậu ta đi. Cậu ta thật sự biến thái lắm rồi!”

Bạch Hi Cảnh: “...”

Bạch Hi Cảnh vốn không định quan tâm đến Vệ Thủ. Đối với anh, hiện tại không có việc gì quan trọng hơn việc tìm ra hung thủ giúp con gái báo thù. Nhưng Đại Sơn không biết đã uống nhầm phải thuốc gì mà nhất định ép Bạch Hi Cảnh đi gặp cậu ta một lần.

Bắt đầu từ ngày đi theo Bạch Hi Cảnh, Đại Sơn đã coi đại BOSS này là vua của chính mình. Anh ta từ trước đến nay chưa từng cãi lại bất cứ mệnh lệnh nào của Bạch Hi Cảnh, chứ đừng nói là ép Bạch Hi Cảnh làm những việc mà anh không muốn làm... Không thể không nói, phản ứng của Đại Sơn lần này chính là một kỳ tích.

Bạch Hi Cảnh hiếm thấy được một lần dung túng cho thuộc hạ tùy hứng. Chỉ là người đầu tiên Đại Sơn đưa anh đi gặp không phải là người mà cậu luôn treo ở trên miệng - Vệ Thủ kia, mà là một người chết, một người chết thảm... Có lẽ đây không còn được coi là một “người” nữa rồi.

Những mảnh thịt vụn tan nát chất trên bàn giải phẫu. Mấy pháp y cùng nhau hợp tác, dùng những mảnh thịt vụn này nghiêm túc vá thành hình người - tay chân bị bạo lực xé rời, cổ họng bị ngoại lực cắn đứt, còn thân thể thì bị xé thành từng mảnh, lục phủ ngũ tạng lộn xộn. Ngay đến Bạch Hi Cảnh đã quen với chuyện sống chết cũng nhịn không được mà nhíu mày.

“Chị dâu cả đã chứng thực, khi vụ án xảy ra, người chết này đang ở điểm ngắm bắn, cho dù không phải là hung thủ thì chắc chắn cũng là đồng bọn.” Đại Sơn vẻ mặt rối rắm, ngũ quan vặn vẹo, rõ ràng đã bị những mảng thi thể kia làm cho buồn nôn không chịu nổi, lại vẫn còn gắng gượng đứng quan sát, cần gì phải tự làm khổ mình như thế chứ~!

Ánh mắt Bạch Hi Cảnh trầm xuống: “Là ai làm?” Giết người diệt khẩu sao?

Đại Sơn len lén liếc nhìn Bạch Hi Cảnh, có chút chột dạ rụt cổ lại: “Vệ Thủ.”


Bạch Hi Cảnh:“...”

Vệ Thủ bị nhốt trong phòng giam của Cục Cảnh sát. Còn chưa bước vào phòng giam, Bạch Hi Cảnh đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Anh chợt có một loại ảo giác nơi mình đi vào không phải là phòng giam giữ kẻ trộm kẻ cắp của Cục Cảnh sát, mà là lò mổ heo máu chảy thành sông.

Vệ Thủ ôm đầu gối co quắp trong một góc phòng giam, đầu chôn thật sâu giữa hai chân, quần áo cũ kỹ dường như bị thấm đẫm rất nhiều máu. Sau khi những vết máu khô đi, quần áo cứng giống như một lớp áo giáp che chắn cơ thể gầy yếu của cậu ta. Cậu ta thoạt nhìn giống như một đứa trẻ bị cô lập, bị cách ly không ai giúp đỡ. Bạch Hi Cảnh nghĩ đến những mảnh thịt máu me đầm đìa trên bàn giải phẫu thì liền không khỏi nhíu mày.

Cảnh sát phụ trách trông coi mở cửa sắt ra, Bạch Hi Cảnh bước vào: “Vệ Thủ.”

Nghe thấy tiếng nói, Vệ Thủ chậm rãi ngẩng đầu, tóc mái quá dài bởi vì động tác này mà được hất sang, hiện lên khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp, quá đỗi thuần khiết, đôi mắt đen nhánh giống như hắc diệu thạch* (tên tiếng anh: Obsidian - một loại đá quý) thượng phẩm đẹp mê người. Bạch Hi Cảnh đã nhìn qua tài liệu chi tiết của cậu ta, từ trong trạng thái đột nhiên ngây người rất nhanh phục hồi lại tinh thần. Nhưng vị cảnh sát vẫn còn chưa rời đi kia thì...

* Hắc diệu thạch: Một loại đá quý có tên tiếng anh là Obsidian.

Bạch Hi Cảnh hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén quét qua. Nhân viên cảnh sát ánh mắt đang mơ màng đột nhiên cả kinh, vội vã cúi đầu lui ra ngoài, cũng không dám nhìn Vệ Thủ thêm chút nào nữa. Thật đúng là quá họa thủy mà, một đứa con trai lớn lên đẹp đẽ như thế này cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Vệ Thủ im lặng cúi đầu, mái tóc lại lần nữa che đi khuôn mặt xinh đẹp kia.

Bạch Hi Cảnh đút một tay vào túi, giọng nói ôn hòa mang theo một loại dửng dưng coi thường sinh mạng: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Vệ Thủ ôm đầu gối không hề nhúc nhích, rất lâu sau mới lắp bắp nói: “Cháu không biết, nhìn thấy Tịnh Trần bị thương, cháu rất tức giận, liền chạy lên trên mái nhà bắt hung thủ. Cháu không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, lúc cháu tỉnh táo lại thì người kia… người kia đã… cháu… xin lỗi.”

“... Tịnh Trần không sao rồi.”

Vệ Thủ đột nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Bạch Hi Cảnh, ánh mắt hoang mang dần xuất hiện vẻ rạng rỡ vui mừng cực độ: “Thật ạ?”


Bạch Hi Cảnh gật đầu: “Con bé hiện giờ đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt tĩnh dưỡng, khoảng một tuần sau cháu có thể gặp con bé rồi.”

“Vâng.” Vệ Thủ gật đầu thật mạnh, thần kinh căng thẳng đến mức cực hạn, nếu không phải là đã đứt rồi thì là phát nổ sau khi được buông lỏng. Cậu ta rõ ràng là thuộc vế sau. Biết Tiểu Tịnh Trần không sao, cậu ta nức nở một tiếng rồi òa khóc, vừa lau nước mắt vừa khóc tu tu giống như một đứa trẻ gặp phải điều gì khiếp sợ vậy.

Bạch Hi Cảnh híp mắt đẩy gọng kính, khóe miệng nhếch lên không rõ là ý gì. Đợi đến khi Vệ Thủ khóc được một lúc lâu rồi, anh mới xoay người không một chút do dự nào rời khỏi phòng giam: “Cháu vì giúp Tịnh Trần báo thù mới giết người, chú sẽ giúp cháu vô tội.”

“Cảm ơn chú... hu hu hu” Tiếng khóc khó khăn lắm mới dừng được lại một lần nữa nổi lên như bão tố.

Ra khỏi Cục Cảnh sát, Bạch Hi Cảnh ngửa đầu nhìn lên bầu trời trong xanh mây trắng, nỗi oán hận kiềm nén trong lòng tiêu tan đi chút ít. Anh mở cửa xe, nói với Đại Sơn vừa đi ra: “Đưa Vệ Thủ đi làm đánh giá tâm lý và kiểm tra toàn diện của khoa Thần kinh. Tôi muốn một bản tài liệu đầy đủ nhất. Về phần bên kiểm sát trưởng... tôi không muốn nghe thấy bất cứ một điều gì có liên quan đến vụ án thi thể bị xé vụn... cậu hiểu không!”

Da mặt Đại Sơn giãn ra: “Em hiểu rồi!”

Mặc dù tính cách của Đại Sơn có nhiều lúc cũng tương đối ngốc nghếch, nhưng hiệu quả công việc thì không thể nghi ngờ được. Bản báo cáo kiểm tra của Vệ Thủ nhanh chóng được đưa đến trước mặt Bạch Hi Cảnh. Sau khi Bạch Hi Cảnh nghiêm túc xem xong, lông mày liền nhếch lên, mỉm cười không rõ ý: “Đa nhân cách?”

Đại Sơn gật đầu nói, “Em đã tìm mấy khoa Thần kinh uy tín khác nhau kiểm tra cho cậu ta, kết quả đều giống nhau. Chuyện này có lẽ là liên quan đến việc cậu ta bị ức hiếp từ nhỏ. Vệ Thủ mắc bệnh đa nhân cách rất nặng, tính cách chính là yên tĩnh ham học có chí tiến thủ, tính cách thứ hai là nóng nảy dễ tức giận, hơn nữa sức lực rất lớn.”

“Ha~ nếu như không lớn lại có thể tay không mà xé người chia năm xẻ bảy ra sao?” Bạch Hi Cảnh cười lạnh một tiếng rồi ném báo cáo lên trên bàn.

“Đại Ca, hình như anh không ngạc nhiên chút nào?” Đại Sơn nghi ngờ nói, ngay sau đó cậu ta trợn trừng mắt khó có thể tin được, “Lẽ nào anh đã sớm biết...??” Con mẹ nó, thế mà lại để một phần tử nguy hiểm đa nhân cách ở bên cạnh con gái mình. Đại ca, rốt cuộc anh muốn làm loạn đến mức nào~!

“Tôi không biết, là Tịnh Trần nói cho tôi biết.” Bạch Hi Cảnh nhếch khóe miệng không rõ là ý gì.


“Hả...???” Đại Sơn trợn tròn mắt, biết Tiểu Tịnh Trần không sao rồi, tính cách hóng hớt bẩm sinh của anh lại bắt đầu sống dậy nhảy loạn lên.

Bạch Hi Cảnh nheo mắt lại một cách nguy hiểm, nói: “Năm lớp một khi chưa quen nhau được bao lâu, Tịnh Trần đã phát hiện có nhiều lúc khí chất trên người Vệ Thủ có sự thay đổi luân phiên khác thường. Nhất là khi cậu ta chơi súng, sự trái ngược so với khi cậu ta học tập rất rõ ràng...”

Đại Sơn:“...” Trực giác dã tính của dã thú cái gì chứ, đúng là không thể giải thích được~!

“Sau khi con bé nói với tôi việc này, tôi liền phái người điều tra qua về Vệ Thủ... Cậu ta đúng là người đa nhân cách, nhưng nhân cách chính có thể hoàn toàn áp chế nhân cách thứ hai. Cho nên Tịnh Trần ở bên cạnh cậu ta rất an toàn.” Bạch Hi Cảnh chậm rãi nhếch khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị thâm trầm bí hiểm.

Đại Sơn hơi ngẩn người, kinh ngạc nói: “Nếu như nhân cách chính có thể hoàn toàn áp chế nhân cách thứ hai, vậy khi giết người có lẽ là nhân cách chính của cậu ta đã dung túng cho nhân cách thứ hai làm. Cậu ta làm sao có thể không nhớ lúc đó đã xảy ra chuyện gì được...”

Đại Sơn đột nhiên ngừng lại, dường như là nhớ tới điều gì. Cậu ta kinh ngạc trợn tròn mắt, khó có thể tin được mà nhìn chằm chằm Bạch Hi Cảnh.

Ngón tay thon dài xoa cằm, Bạch Hi Cảnh trong ánh mắt ngây dại của Đại Sơn chậm rãi gật đầu: “Cậu ta nhớ hết tất cả mọi chuyện. Thậm chí việc xé xác tên kia thành từng mảnh vụn hoàn toàn là chủ ý của cậu ta. Cậu ta đã lừa dối tôi... Cậu ta gần như đã lừa gạt tất cả mọi người.”

“Á...” Hàng nghìn hàng vạn thần thú điên cuồng chạy qua cũng không đủ để hình dung trâm trạng đau khổ của Đại Sơn lúc này. Anh bị lợi dụng rồi, bị một đứa trẻ xui xẻo mới chỉ mười ba tuổi lợi dụng rồi. Ta ooxx mi!

“Vệ Thủ rất thông minh, cậu ta biết khi cậu nhìn thấy thi thể bị xé vụn kia chắc chắn sẽ tìm cậu ta để xác minh. Đáng tiếc cậu ta ‘cái gì cũng không nhớ’. Khi cậu ta từ ‘hung thủ’ trở thành ‘người vô tội’, cậu chắc chắn sẽ đi tìm tôi, bởi vì cậu ta là bạn của Tịnh Trần. Tôi không thể trơ mắt đứng nhìn bạn của con bé ‘bị vu oan thành tội phạm giết người’... So với Tống Siêu, đứa trẻ này đến tôi cũng dám lợi dụng, tôi lại càng thích.”

Đại Sơn: “...”

Bạch Hi Cảnh đứng lên, vỗ vỗ bức tượng đá mang tên “Đại Sơn”, khóe miệng mang theo nụ cười, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến thấu xương: “Vệ Thủ tay không xử lý tên đồng phạm, tên kia chắc chắn sẽ nhịn không được mà động thủ. Phong tỏa toàn bộ bệnh viện, tôi muốn hắn quỳ trước giường của Tiểu Tịnh Trần hát Chinh Phục*.

* Chinh phục: là bài hát nổi tiếng của ca sĩ Na Anh, trong bài hát này có một câu: 就这样被你征服, 切断了所有的后路: tôi cứ thế bị bạn đánh bại, bị cắt mọi đường lui. Cách nói này ý chỉ kẻ thù chịu thua cuộc, khâm phục sự mạnh mẽ, kiên cường của đối phương.

“Rõ!” Bức tượng đá đổ rào rào bụi trắng rơi xuống, Đại Sơn cứng ngắc đi theo sau Bạch Hi Cảnh: “Đại Ca, tên khốn đó vì sao lại muốn giết đại tiểu thư như vậy? Thậm chí rõ ràng biết chúng ta đã bố trí thiên la địa võng ở bệnh viện vẫn cứ xông vào?”

“Bởi vì… Tịnh Trần là khắc tinh của hắn, khắc tinh duy nhất.” Trong giọng nói của Bạch Hi Cảnh mang theo ý cười vui vẻ, nhưng ý cười này lại khiến cho Đại Sơn sợ hãi khiếp đảm.


Đại Sơn: “...” Con mẹ nó, sao mà càng ngày càng huyền ảo vậy?

Trong phòng giam của Cục Cảnh sát, phòng giam trống vắng chỉ có một thiếu niên, đến ngay cả cảnh sát trông giữ cậu ta cũng lén chuồn đi uống trà.

Vệ Thủ ôm đầu gối co quắp cuộn tròn người, đầu chôn giữa hai chân, miệng cử động không ra tiếng, dường như đang lẩm bẩm đọc cái gì đó.

“Mày là đồ ngu xuẩn, Bạch Hi Cảnh chắc chắn đã nhìn thấu quỷ kế của mày rồi. Chúng ta cứ dứt khoát xông ra ngoài là được. Yên tâm, có tao ở đây, đảm bảo không có chút sơ hở nào.”

“Mày có thể dùng não một chút được không. Ở đây là đồn cảnh sát, mày có thể xé nát một người, hai người, nhưng có thể đứng trước mũi súng của cảnh sát giết hết tất cả mọi người sao?”

“... Bạch Hi Cảnh biết mày lừa hắn, tuyệt đối sẽ trực tiếp tiễn mày lên pháp trường xử bắn, tao bị mày hại chết rồi áaa...”

“Chú ấy không thể.” Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại nhếch lên một độ cong quỷ dị, thốt lên tiếng nói hơi lớn: “Tịnh Trần không nỡ để tao chết.”

“Á, a, muốn đánh nhau với cô bé quá. Cô bé da thịt non nớt như thế, cảm giác xé nát chắc chắn sẽ rất thích.”

“... Mày là đồ thổ phỉ thô bạo. Nếu mày dám động vào một sợi tóc của cậu ấy, thì cả đời này đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài.”

“Mày là đồ nhu nhược, bỏ đi, cho dù mày có đối xử tốt với cậu ta hơn nữa, thì cậu ta cũng khinh thường kẻ nghèo hèn hai bàn tay trắng như mày.”

“Cậu ấy không nông cạn như mày.”

“Cậu ta đần độn hơn tao nhiều.”

“Câm mồm!”

“...” Nhân cách bị áp chế, một chữ cũng không nói ra được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận