Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Thế là trong khi cô Lưu bị Bành Phi giận dữ trách mắng ngay trước mặt, tủi thân đến mức đỏ hết cả hốc mắt, thì Tiểu Tịnh Trần rời khỏi chỗ ngồi đi đến trước mặt thiếu niên kia. Thiếu niên cao hơn so với Tiểu Tịnh Trần một chút, cậu ta khoanh tay, khinh thường nhìn Tiểu Tịnh Trần bằng nửa con mắt, hừ khẽ...

Đáng tiếc nụ cười nhạt kia còn chưa hoàn toàn phun ra khỏi cổ họng thì Tiểu Tịnh Trần đột nhiên giơ chân lên đạp vào đầu gối của cậu ta. Mặc dù đã khống chế sức lực, không đá gãy xương cốt, nhưng cũng đủ khiến cho cậu ta đau đến mức không đứng dậy được. Thân hình thiếu niên vừa thấp xuống, Tiểu Tịnh Trần liền dùng một tay túm lấy cổ áo của cậu ta dùng lực mà kéo. Cơ thể gầy yếu của cậu ta làm sao có thể kháng cự lại sức mạnh này được cơ chứ.

Thiếu niên lảo đảo ngã ra khỏi chỗ ngồi, gót chân vô ý thức móc vào góc bàn, bàn học vô tội bị liên lụy, “rầm” đổ xuống đất, toàn bộ sách vở, đồ dùng học tập rơi đầy trên đất. Mắt Tiểu Tịnh Trần cũng không thèm chớp, trực tiếp lôi thiếu niên ra ngoài cửa lớp học như lôi một con chó chết, dọc đường đi đâm vào vô số cái bàn xiêu vẹo chắn ngang.

Tất cả học sinh, giáo viên trong phòng học đều trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng vừa thấp bé vừa khí phách của Tiểu Tịnh Trần. Không khí trong lớp học lúc này rất kỳ quái, hoàn toàn tĩnh lặng.

Tiện tay đem thiếu niên quăng trên nền hành lang, Tiểu Tịnh Trần đứng ở cửa phòng học, đôi mắt to phân rõ trắng đen im lặng nhìn chằm chằm thiếu niên. Thiếu niên đau đớn khó có thể nhịn được nhưng vẫn không quên giận dữ gào thét: “Con tiện nhân nhà mày, tao nhất định sẽ khiến mày mất mặt. Mày đừng tưởng có thể sống yên ổn trong trường Trung học Số Năm…”

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm tên thiếu niên một lúc lâu không hề chớp mắt. Thiếu niên Bành Phi bị cô bé nhìn đến nỗi trong lòng sợ hãi, những lời kêu gào dần dần yếu ớt hơn. Tiểu Tịnh Trần dẩu mỏ bĩu môi. Thật đáng tiếc, nếu như cậu ta có thể ngoan cố một chút nữa, cô bé liền có thể động thủ đánh người rồi.

Tiểu Tịnh Trần xoay người, đôi mắt to trong suốt sáng rực nhưng không có chút gợn sóng nào nhìn đám học sinh ngồi kín trong phòng học. Tuyệt đại đa số bạn học đều tránh tầm mắt của cô bé, chỉ trừ... đám bạn xấu đánh đấm mà quen của Bành Phi.

Thiếu niên ngồi cùng bàn với Bành Phi căm phẫn túm lấy chiếc bàn bị đổ trên mặt đất trực tiếp ném về phía Tiểu Tịnh Trần. Trong phòng học vang lên một loạt tiếng hít khí. Đối mặt với chiếc bàn đang bay đến, bản năng phản ứng của con người là né tránh, nhưng Tiểu Tịnh Trần lại đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy. Mãi cho đến khi chiếc bàn bay đến trước mặt, cô bé đột nhiên giơ tay lên, cánh tay duỗi thẳng, bàn tay nhỏ dễ dàng đón được chiếc bàn.

Đặt chiếc bàn lại lên mặt đất, Tiểu Tịnh Trần giống như lúc trước kéo Bành Phi mà kéo chiếc bàn trở về trước mặt thiếu niên nọ, sau đó nhấc cái bàn lên trực tiếp đánh ngang về phía thiếu niên kia, quét ngang qua mặt cậu ta. Thiếu niên có thể coi chiếc bàn làm vũ khí mà ném thì đương nhiên không thể yếu đuối, nhưng cho dù có cường tráng hơn đi nữa thì cũng chỉ là thiếu niên, làm sao có thể chiến đấu với quái lực của Tiểu Tịnh Trần được.

Một tiếng “rầm” khiến cái bàn chia năm xẻ bảy. Thiếu niên bị đập dường như bay cả ra ngoài, ngã vào mấy cái bàn ghế, nằm trên mặt đất nửa ngày không dậy nổi.


Tiểu Tịnh Trần vứt bỏ góc bàn vỡ trong tay, quay đầu im lặng quan sát những người bạn còn lại của Bành Phi. Đám thiếu niên đều không dám nhìn vào mắt bé, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Cô em này quá hung tàn rồi!

Tiểu Tịnh Trần chậm chạp trở về cửa phòng học, dễ dàng đặt tất cả học sinh vào trong tầm mắt, đôi mắt to tròn trong suốt như nhìn thấy đáy lại khiến người khác khiếp sợ sởn gai ốc từ sâu dưới tận đáy lòng. Ánh mắt quét qua hai phần ba đám học sinh đang ngồi trên ghế, Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc nói: “Cho dù các cậu không thích nghe giảng, cũng xin tôn trọng công sức của giáo viên. Ba mình nói người không biết tôn trọng người khác thì người khác cũng không cần tôn trọng họ. Nếu như các cậu còn dám cản trở người khác nghe giảng thì... Ba mình nói, cho dù mình có làm gì, ba đều ủng hộ mình vô điều kiện.”

Móng vuốt nhỏ nâng lên hơi dùng lực nắm lấy khung cửa, Tiểu Tịnh để lại dấu tay rõ ràng trên khung cửa chống trộm.

“Ực” Trong phòng học vang lên tiếng nuốt nước bọt. Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, chớp đôi mắt to thuần khiết: “Còn ai không muốn học nữa không?”

Tất cả học sinh trong phòng đều nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn cô bé, sau đó đồng loạt lắc đầu, im lặng ngoan ngoãn chẳng khác gì những chú mèo con mới sinh.

Tiểu Tịnh Trần hài lòng gật đầu, chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình, lật quyển sách giáo khoa, tiếp tục... ngẩn người!

Thương Kỳ khó khăn nuốt nước bọt, không tự chủ dịch ghế ngồi của mình sang phía khác, muốn cách xa cô em hung tàn này một chút. Nhưng không ngờ cô em đột nhiên quay đầu nhìn cậu ta. Động tác của Thương Kỳ dừng lại, hóa đá ở đó giống như một bức tượng, trong lòng thấp thỏm không yên, trên trán toát mồ hôi lạnh. Người khác có lẽ không hiểu, nhưng cậu biết người “ba” mà cô em Tịnh Trần nói là ai. Thương Kỳ không chút nghi ngờ, cho dù Tiểu Tịnh Trần có giết người, người ba thương yêu của cô bé cũng sẽ giúp cô bé hủy đi xác chết không để lại chút dấu vết nào, bảo vệ cô bé bình an vô sự.

Đôi mắt to chớp chớp, Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nói: “Cậu làm sao thế?”

Thương Kỳ: “...” Đầu lắc đến mức sắp trật cả khớp, cậu giả vờ bình tĩnh ngồi xuống, hai tay đặt xếp chồng lên nhau trên mặt bàn, lưng thẳng tắp, bày ra tư thế đẹp nhất, mẫu mực nhất của học sinh.

Tống Siêu: “...” Em gái uy vũ, khí phách nhất thống giang hồ!


Đến cả người được xem là bạn bè của Tịnh Trần như Thương Kỳ cũng sợ hãi như vậy, thì càng đừng nói đến những bạn học không quen thân khác.

Nhưng khác với đám học sinh sợ Tiểu Tịnh Trần, cô Lưu cảm nhận được sự nghiêm túc của cô bé, ngược lại lại cảm thấy tràn đầy thiện cảm với cô học trò hành động thô bạo này. Cô Lưu ngượng ngùng mỉm cười, bắt đầu lại bài giảng. Giọng nói của cô ôn hòa dịu dàng, tràn ngập sự khoan dung và kiên trì của một người làm thầy, dẫn dắt học sinh từng bước một.

Mãi cho đến khi hết tiết học, không một ai dám mở miệng nói một chữ nào, cô Lưu hoàn thành tiết học chân chính đầu tiên trong cuộc đời dạy học của mình.

Cô giáo rời khỏi phòng học, Bành Phi ngồi trên hành lang hơn nửa tiết cuối cùng cũng tỉnh lại. Cậu ta hơi dựa cái chân có đầu gối bị đá lên khung cửa sổ, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần, đồng thời đồng bọn của cậu ta cũng âm thầm đỡ thiếu niên bị cái bàn đập cho ngã dưới đất dậy.

Em gái Tịnh Trần chỉ lúc đánh nhau mới có ý thức khống chế sức lực, hai thiếu niên cũng không có gì đáng lo lắng, nhưng tuyệt đối cũng đủ khiến cho bọn họ đau đến vài ngày.

Tan học, trên hành lang ồn ào náo nhiệt, lớp 7-2 lại yên ắng đến quỷ dị, không một học sinh nào dám rời khỏi chỗ ngồi.

Thương Kỳ nhẹ nhàng chọc Tiểu Tịnh Trần, thận trọng nói: “Mình... có thể... đi... vệ sinh không?”

Tiểu Tịnh Trần khó hiểu nhìn cậu ta, kỳ quái nói: “Tại sao lại hỏi mình?”

Thương Kỳ cứng đờ, há miệng, yếu ớt nói: “Không tại sao cả, chỉ thuận tiện hỏi thôi.”


“Ờ!” Cô bé gật đầu, không nói một tiếng nào kéo vở của Vệ Thủ qua chép lại.

Sắc mặt của Thương Kỳ bị nghẹn đến mức xanh xao, trong miệng đắng ngắt. Tống Siêu nhịn cười vỗ vỗ vai cậu ta vẻ đồng cảm: “Muốn đi thì đi đi, hết tiết rồi thì cậu ấy không quản nữa đâu... Các cậu cũng vậy, lúc hết tiết thì tự do hoạt động đi, lúc vào lớp thì ngoan ngoãn chút là được.”

Các bạn học sinh không khỏi đưa mắt nhìn nhau, thấy Tiểu Tịnh Trần hình như không có phản bác gì lời nói của Tống Siêu bèn tốp năm tốp ba không một tiếng động nào lặng lẽ trốn ra khỏi phòng học.

Thế là đến tiết thứ ba, số học sinh ngồi trong lớp chỉ còn lại chưa đến một phần ba. Tất cả những học sinh khác đều biến mất không biết tung tích. Giáo viên đứng lớp hơi sửng sốt, nhưng cũng không hề để tâm. Dù sao thì trường học này vốn dĩ cũng chẳng có mấy học sinh tự nguyện vào học. Nhưng đối với kỷ luật lớp học tốt đến không thể ngờ như thế này vẫn khiến cho giáo viên vô cùng kích động. Thầy giáo giảng bài nước miếng văng tứ tung khắp khuôn mặt đỏ hồng, cuối cùng cũng tìm thấy vai trò làm thầy của người khác rồi.

Tiết học thứ tư, một phần ba học sinh còn lại lại tiếp tục vơi đi một nửa, chỉ còn lác đác vài học sinh tương đối ngoan ngoãn yên lặng nằm xuống bàn ngủ. Cả lớp duy nhất chỉ có một người chăm chú nghe giảng đó chính là Vệ Thủ. Cô em Tịnh Trần cũng chăm chú nghe giảng, nhưng cô bé nghe không hiểu những tư tưởng tình cảm phức tạp rối rắm kia!

Khi sắp tan học, phòng học đột nhiên trở nên ồn ào. Mấy học sinh cuối lớp trốn học từ tiết thứ nhất không được nhìn thấy sự nổi giận của Tịnh Trần đã trở lại. Bọn chúng thong thả lắc lư trở về chỗ ngồi như là đang đi dạo phố, lớn tiếng bàn luận không thèm coi ai ra gì.

Mấy học sinh ngủ gật bị tiếng ồn làm cho tỉnh dậy, nhưng thật không ngờ, thế mà không có ai tỏ vẻ khó chịu, chỉ dùng ánh mắt mong chờ âm thầm nhìn biểu cảm của Tiểu Tịnh Trần. Đồng thời khó tránh nổi lên lòng dạ tiểu nhân cười hả hê khi thấy người khác gặp họa, nhìn những học sinh còn chưa biết tai họa sắp ập lên đầu kia.

Những học sinh nam đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói khó nghe giống như tiếng vịt đực, tiếng của mấy học sinh đầu gấu còn đặc biệt to, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trạng thái học tập của những học sinh ngoan.

Thương Kỳ không nhịn được lại chọc chọc Tiểu Tịnh Trần ý chỉ mấy học sinh đang cười hi hi ha ha ở phía sau: “Cậu mặc kệ sao?”

Từ trạng thái ngây ngốc, Tiểu Tịnh Trần tỉnh táo trở lại. Cô bé ngỡ ngàng chớp mắt, sau đó mới phát hiện trong lớp có nhiều thêm mấy trăm con vịt. Cô bé chậm chạp đứng lên, nhìn những học sinh đang chơi bài ở phía cuối lớp nói: “Các cậu có thể yên lặng chút không?”

“Đôi năm, có theo không, có theo không, mình chỉ còn một quân bài nữa thôi đó.”

“Con mẹ nó, tiện nhân nhà cậu, lại để cho cậu trốn thoát.”


“Mình theo, mình theo, đôi bảy.”

… Lời nói của Tiểu Tịnh Trần như gió thổi qua tai, còn chưa kịp để lại dấu tích gì bên tai bọn chúng. Bọn chúng lại tiếp tục chơi bài không thèm quan tâm.

“Mình thắng rồi, đưa tiền, đưa tiền.”

Cậu nhóc còn lại cây bài cuối cùng là người thắng. Cậu ta hưng phấn đập bàn, không hề khách khí mà thu lại những đồng tiền giấy mà đồng bọn đưa đến, vui mừng đến khóe mắt chân mày đều rạo rực sắc xuân. Nhưng khi cậu ta xếp tiền lại nhét vào túi, một bàn tay nhỏ trắng trẻo non mịn đột nhiên túm lấy cổ tay của cậu ta. Thiếu niên hơi sửng sốt, nghi hoặc ngẩng đầu, đôi mắt cậu ta sáng lên, ôi gái đẹp!

Mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng như trẻ sơ sinh, đôi mắt to tròn long lanh ngập nước, cái mũi nhỏ xinh xắn, cái miệng mềm mại, nhìn thật khiến người ta muốn hôn mạnh một cái. Thiếu niên thích đến mức trong lòng nổi bong bóng, miệng rớt cả nước miếng.

Thiếu niên theo bản năng dùng tay còn lại định sờ lên khuôn mặt của Tiểu Tịnh Trần, khóe miệng mang theo nụ cười tà ác: “Không ngờ lớp của chúng ta còn có một món hàng thượng phẩm như thế này. Làn da này thật non mịn, tìm mình là đúng rồi, trong lớp này ước chừng chỉ có mình có năng lực bảo vệ cậu...”

“Rầm“. Lời hứa hẹn bảo vệ em gái còn chưa nói xong, cậu ta liền bị một tên xuất hiện giữa đường đánh cho ngã sấp trên mặt đất, rất lâu vẫn không thể dậy được.

Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to mờ mịt nhìn thiếu niên bị đau đến rên rỉ, ngơ ngác ngẩng đầu, sững sờ trừng mắt nhìn Tống Siêu.

Lúc này Tống Siêu không hề buồn ngủ, cậu cà lơ phất phơ đứng ở đó, vận động các đốt ngón tay của mình, nụ cười nơi khóe miệng không hề che giấu ác ý: “Tổ tông nhà mày, cũng không tự soi đức hạnh của bản thân trong nước tiểu xem, khuôn mặt của Tịnh Trần mày có thể sờ được sao, có tin ông đây chặt ngón tay của mày không.”

Cậu lập tức nâng cằm của Tiểu Tịnh Trần, để cho cô bé ngẩng đầu lên, xoắn xuýt nhìn chằm chằm hai má trắng nõn của cô bé: “Ngón tay của nó đã động đến cậu chưa?”

Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác lắc đầu, Tống Siêu nhếch mày, cười đến mức cả người run rẩy: “Chưa động tới là tốt.” Cậu cúi đầu, một cước hung hăng đá vào bên sườn của cậu thiếu niên. “Mày thành thật chút cho ông, nếu không ông sẽ chặt mày ra làm mồi cho chó ăn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận