Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, ngẩng đầu nhìn gương mặt được trang điểm xinh đẹp của người phụ nữ đối diện: “Gì cơ?”

Người phụ nữ nhếch lông mày, nét mặt mang theo sự kiêu ngạo vênh váo không ai bì nổi, sau đó chỉ xuống dưới chân mình. Tiểu Tịnh Trần thuận thế cúi đầu xuống liền nhìn thấy dấu chân in trên mặt giày cao gót. Sắc mặt Vệ Thủ trắng bệch ra, cậu nghiêm túc nói: “Cháu đã xin lỗi cô rồi, cháu không cố ý mà...”

“Chỉ một câu không cố ý là xong ư? Mày có biết đôi giày này của tao bao nhiêu tiền không? Có bán mày đi cũng không mua nổi...”

Tiểu Tịnh Trần trừng hai mắt, nghiêm túc nói: “Cô dám bán bạn ấy, cháu sẽ bán cô.”

Em gái chắc chắn không có chút kiến thức nào về việc “buôn bán người là phạm pháp”. Cô bé chỉ biết rằng Vệ Thủ là bạn mình, ai dám làm tổn thương đến bạn của cô bé thì đều là người xấu.

Người phụ nữ bị nghẹn đến độ mắt trợn trắng. Thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng đến mức chói mắt giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt của Tiểu Tịnh Trần, bà ta cảm thấy tất cả những lời chửi mắng chướng tai đều bị nghẹn lại ở trong cổ họng, không thể thốt ra được một chữ nào nữa. Bà ta hung hăng nghiến răng, miệng hùm gan sứa hét lên: “Đừng có phí lời, tao nói cho mày biết, giẫm hỏng giày của tao thì phải đền. Tao mua mất bao nhiêu tiền, chúng mày cũng phải đền không được thiếu một xu.”

Vệ Thủ không nói thêm gì nữa, cậu chỉ mím chặt đôi môi mỏng, quật cường nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đối diện. Đôi mắt hẹp dài của cậu ẩn phía sau tóc mái, ánh mắt hung dữ lạnh lùng lúc ẩn lúc hiện. Cậu chọn Trường Trung học Số Năm, một mặt là bởi vì Tiểu Tịnh Trần, mặt khác là do cậu có thành tích học tập tốt nên được đặc cách tuyển vào, được miễn toàn bộ học phí, chứ làm gì có tiền mà đền giày cho người ta.

“Bao nhiêu tiền?” Tiểu Tịnh Trần đột nhiên mở miệng hỏi.

Ánh mắt khinh bỉ chuyển từ Vệ Thủ sang phía Tiểu Tịnh Trần. Người phụ nữ từ trên cao quan sát bộ quần áo thể thao đơn giản không có hoa văn nào của em gái, khinh thường chế nhạo, khoanh tay nói: “Không nhiều, chỉ mười hai nghìn tệ thôi. Chúng mày đền tiền là xong, nếu như không đền... tao sẽ phải đi hỏi hiệu trưởng, có phải Trường Trung học Số Năm đã xuống dốc đến mức loại vớ va vớ vẩn nào cũng có thể vào học không. Loại trường học như vậy, tao không dám để cho con trai tao vào học đâu, nhỡ may làm hỏng nó thì sao?”

“Phì… Ôi má ơi, đây là truyện nực cười nhất mà cháu được nghe trong năm nay đó. Con trai cô mà còn cần học nữa sao. Nó đã là đứa hư hỏng nhất trường chúng cháu rồi. Cô à, đừng có đòi hỏi cao quá, nếu không thì cô chỉ có thể đến phòng giam thăm con trai mình thôi.” Thiếu niên đi cùng Tiểu Tịnh Trần không chút khách khí trêu trọc lại. Một thiếu niên khác mặt mũi dữ tợn chui từ trong đám đông ra, đứng sau lưng người phụ nữ: “Thương Kỳ, mày muốn chết hả!”

Thiếu niên nhún vai: “Muốn chứ, mày lại đây, chỉ sợ mày không giết chết được tao, ngược lại còn bị no đòn thôi, chậc chậc!”

Thiếu niên động tác thành thạo khoác tay lên vai Tiểu Tịnh Trần: “Đi thôi, đừng để ý đến mấy con quỷ keo kiệt muốn tiền đến phát điên này nữa, mình là người đức hạnh!!”


Mắt thiếu niên mặt mũi dữ tợn trợn to như chuông đồng, kèm theo mấy phần hung ác côn đồ: “Mày...”

Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không chú ý đến bàn tay heo đang đặt trên vai mình. Cô bé chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào dấu chân trên chiếc giày cao gót của người phụ nữ. Sau khi suy nghĩ được một lúc lâu, cô bé mới chậm rãi móc điện thoại di động từ trong túi ra, điện thoại được kết nối: “Ba ơi, ba có mang tiền không?”

“Bao nhiêu?”

“Mười hai ngàn tệ.”

“Cần ngay bây giờ sao?”

“Vâng ạ.”

“Con đợi chút nhé.”

“Vâng ạ.”

Cuộc điện thoại kéo dài vừa đến nửa phút, Tiểu Tịnh Trần cúp máy. Thiếu niên trợn mắt há hốc mồm nhìn cô bé bình tĩnh đến ngay cả lông mi cũng không hề run rẩy. Cậu ta há miệng, lắp bắp nói: “Cậu... Cậu thật sự định đưa tiền cho con mụ này sao?

“Con mụ”… loại từ ngữ mang nét đặc sắc địa phương vùng miền của Hoa Hạ này cô bé nghe không hiểu, nhưng khi cậu thiếu niên nói hai chữ này đã chỉ về phía người phụ nữ kia. Tiểu Tịnh Trần ngây người mất hai giây mới hiểu được, cô bé gật đầu: “Vệ Thủ đã giẫm hỏng giày của cô ấy, đúng là nên đền tiền.”

Thiếu niên: “...” Đây là đóa hoa xinh đẹp khác người từ đâu ra vậy, số tiền này cũng dễ bị lừa quá đi, chân thành mặc niệm cho phụ huynh cô bé đang phải kiếm tiền nuôi gia đình!


Vệ Thủ khẽ kéo tay áo Tiểu Tịnh Trần, kéo cô bé đến bên cạnh mình. Cậu thiếu niên không để ý, cánh tay đang đặt trên vai Tiểu Tịnh Trần trượt xuống, cơ thể nghiêng ngả suýt nữa thì té ngã. Cậu ta loạng choạng đứng vững lại, lông mày nhếch lên, giống như cười mà lại không cười nhìn Vệ Thủ đang bị mái tóc dài che khuất chỉ có thể nhìn thấy một bên cằm. Nhưng Vệ Thủ hoàn toàn không chú ý đến cậu ta, chỉ nhỏ giọng áy náy nói với Tiểu Tịnh Trần: “Xin lỗi.”

Tiểu Tịnh Trần nghĩa khí vỗ một cái thật mạnh lên vai Vệ Thủ: “Không cần xin lỗi mình, cha mình nói bạn bè tốt thì nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Vệ Thủ: “...” Cố gắng chịu đựng đứng đó, gương mặt tái mét, âm thầm cắn răng nghiến lợi, các khớp trên vai suýt nữa thì bị trẹo!

Phụ huynh học sinh Trường Trung học Số Năm có được mấy người là không bận rộn, bọn họ chắc chắn không có tâm trạng nhiều chuyện mà vây xem, chỉ tùy ý liếc qua vài cái, sau khi đã hiểu rõ đại khái sự tình, thấy không liên quan gì đến mình liền mỗi người một hướng. Chỗ đó nhanh chóng chỉ còn lại người phụ nữ ngạo mạn và con trai cô ta, còn có Tiểu Tịnh Trần, Vệ Thủ cùng thiếu niên không biết tên kia, cùng với những người đi đường A, B, C, D, E, F...

“Tịnh Trần!!” Một tiếng gọi mềm mại như sợi mì nhưng tràn đầy tinh thần vang lên khiến cậu thiếu niên run rẩy như bị sét đánh. Cậu ta vừa quay đầu lại liền cảm giác được một bóng đen lóe lên trước mắt, một sinh vật loài người mờ ảo bổ nhào thẳng lên lưng Tiểu Tịnh Trần. Em gái như một pho tượng đứng im tại chỗ không hề động đậy, ngay cả thân hình cũng không hề nghiêng về phía trước. Thế nhưng Tống Siêu vừa phi tới đang bám trên lưng cô bé lại không chịu được mà nhe răng, đau ngực quá!

Vệ Thủ túm cổ Tống Siêu kéo cậu từ trên lưng Tiểu Tịnh Trần xuống. Tống Siêu liền thuận thế bám lên người Vệ Thủ. Dù sao thì cậu cũng chỉ cần một điểm tựa, chỉ cần là người quen, cho dù là em gái hay con trai cậu đều không kén chọn. Đôi mắt ngái ngủ mơ màng, ngáp một cái, cậu ta nói bằng giọng không rõ ràng: “Các cậu đến sớm thật, ngoáp, điểm danh xong chưa?”

Vệ Thủ quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tống Siêu. Tống Siêu đã sớm quen với sự lạnh lùng này nên không để ý chút nào. Tiện thể, cậu phát hiện ra một người lạ đang đứng ở một bên: “Ô, bạn mới hả? Mình là Tống Siêu, chào cậu, chào cậu!”

Thiếu niên nọ một tay đút trong túi, một tay chìa ra: “Thương Kỳ.”

Tống Siêu cúi đầu nhìn bàn tay sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, con ngươi hơi hẹp chợt lóe lên. Cậu chìa tay ra bắt lấy rồi lắc lắc: “Hân hạnh, hân hạnh, Thương thiếu gia.”

Thương Kỳ nhếch miệng cười làm lộ ra tám chiếc răng trắng tiêu chuẩn, như chú hổ con gặp được đồng loại: “Hân hạnh, hân hạnh, Tống thiếu gia.”


Tống Siêu không để ý lắm mà khua tay: “Thiếu gia gì chứ, nhà mình chỉ là một hộ gia đình bình thường thôi. Nhưng Thương thiếu gia lại chủ động thân thiết với dân đen bọn mình như thế này thật sự là hiếm thấy. Tuy nhiên có thể cậu sẽ đến trong hy vọng tràn đầy, nhưng phải quay về trong thất vọng đó. Chậc chậc, nói không chừng còn khá tuyệt vọng ấy.”

Nụ cười của Thương Kỳ không hề thay đổi, cậu thận trọng rút tay lại: “Sao cậu biết mình chủ động. Nói không chừng hai bạn này vừa khéo gặp được mình thì sao. Nói thật, mình rất ít khi chủ động kết bạn với người khác.”

Tống Siêu nhún vai, cả người như một sợi mì gục xuống vai Vệ Thủ, ngáp liên hồi: “‘Rất ít’ không chứng tỏ ‘Trước giờ chưa từng.’”

Nhìn hai đứa nhóc bên cạnh cậu, Vệ Thủ mặc dù tự ti, nhưng từ trước đến nay cậu chưa từng cảm thấy hổ thẹn do mình nghèo, ngược lại cậu không ưa mấy công tử bột nhiều tiền. Cậu tuyết đối sẽ không chủ động đến tiếp cận bất kỳ đứa trẻ con nhà giàu xa lạ nào. Còn Tiểu Tịnh Trần... muốn khiến cô bé chủ động kết bạn, chằng thà mong chờ cô bé ghi nhớ được vài con đường còn đáng tin hơn.

Hơn nữa, cái tên Thương Kỳ này... Thị trưởng của thành phố S thật không may lại vừa khéo cũng mang họ Thương. Muốn cậu tin rằng trong tình huống ngày đầu tiên đi báo danh, lớp học còn chưa được xác định, Thương Kỳ và Tiểu Tịnh Trần đứng cùng một chỗ là chuyện ngẫu nhiên, nếu thật sự như vậy, trừ khi Tống Siêu không bao giờ ngủ gật nữa. Ha ha!

“Nhìn cậu khá vừa mắt, cho cậu một lời khuyên nhé, bạn của mình không có ai ngốc cả.”... Bao gồm cả em gái phản ứng chậm chạp nhất.

Thương Kỳ hơi sững sờ. Cậu ta quan sát Vệ Thủ đang cúi đầu không nói gì và Tiểu Tịnh Trần rõ ràng đang ngây người ra như có điều suy nghĩ.

Người phụ nữ đã đợi đến mức không thể kiên nhẫn thêm được nữa: “Này, ba mày bao giờ mới mang tiền tới, bà đây không có thừa thời gian mà lãng phí...”

“Gâu… Gâu… Gâu”. Đột nhiên một hồi tiếng chó sủa vang lên, cắt ngang lời quở mắng của người phụ nữ kia. Mọi người đều sửng sốt, đồng loạt quay đầu lại. Ngay đến cả người đi đường cũng không nhịn được mà dừng bước, hiếu kỳ nhìn sang. Cách không xa, một con Husky đang đứng đó, ánh mắt nó trừng trừng nhìn người phụ nữ to miệng quát tháo kia, vẫy chiếc đuôi dài mềm như nhung, trên mặt đất phía trước nó còn có một túi giấy.

Mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm vào chú Husky, nhưng lại nói với người phụ nữ: “Người mang tiền đến không phải là ba của cháu, mà là Màn Thầu nhà cháu… Màn Thầu à...”

Nghe thấy tiếng gọi đầy trìu mến của Tiểu Tịnh Trần, Màn Thầu hưng phấn thè lưỡi, cúi đầu ngoạm chiếc túi giấy lên chạy về phía cô bé.

Tiểu Tịnh Trần ngồi xổm xuống, dùng một tay ôm lấy Màn Thầu, vui vẻ cọ lấy cọ để. Màn Thầu quăng chiếc túi giấy ra, ngẩng đầu lên điên cuồng liếm láp khuôn mặt cô bé, bàn chân nhỏ gẩy lên mặt đất, đẩy chiếc túi giấy trên nền đất đến trước mặt Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần lập tức mở túi giấy ra...

Tiếng hít thở đầy ngạc nhiên tràn ngập hiện trường, kèm theo đó là tiếng xì xào bàn tán.


Trong túi giấy là hai xấp nhân dân tệ mới toanh màu đỏ tươi, xấp dày là mười ngàn, xấp mỏng là hai ngàn.

Mười hai ngàn tệ đối với các bậc phụ huynh ở đây mà nói đều không là gì cả, nhưng chẳng có ai lại không thèm hỏi gì mà để một con chó mang nhiều tiền như vậy đến cho con gái vừa mới tốt nghiệp tiểu học. Cho dù có nhiều tiền thế nào cũng không thể tiêu xài lãng phí như vậy được, đó không phải là sự nuông chiều và tín nhiệm với con gái, mà là một kiểu bỏ mặc đẩy cô bé bước vào con đường tà đạo. Vị phụ huynh như vậy... thật không có trách nhiệm.

Dễ nhận thấy người phụ nữ kia cũng nghĩ như vậy. Bà ta liếc mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần, lạnh lùng hừ một tiếng, chìa tay ra định cầm tiền đi, nhưng lại có người nhanh hơn bà ta. Tống Siêu vứt bỏ tác phong sợi mì mà trực tiếp tiến hóa thành lưỡi ếch, cậu “vèo” một phát cầm hai xấp tiền trong tay Tiểu Tịnh Trần đi mất. Người phụ nữ nhào hụt trợn mắt lên giận dữ định lên tiếng chửi mắng. Thế nhưng miệng vừa mở ra, bà ta lại không mắng nổi.

Bởi vì Tống Siêu nhanh tay nhanh mắt đã một phát xé đứt mảnh giấy đang buộc tiền. Cậu xếp một trăm hai mươi tờ một trăm tệ chồng lên nhau, trực tiếp ném vào gương mặt được trang điểm đẹp đẽ của người phụ nữ. Một tiếng “bộp… rào rào” vang lên. Những đồng nhân dân tệ đỏ tươi trong nháy mắt bay ngợp trời. Trên đỉnh đầu người phụ nữ giống như đang đổ một cơn mưa tiền, bà ta kinh ngạc đến mức mắt trợn tròn.

Tống Siêu không chút khách khí cười như điên, một tay ôm lấy cổ Vệ thủ, tay kia kéo người Tiểu Tịnh Trần rời đi: “Bà thím à, số tiền này đủ để cô mua được mảnh đất thượng hạng trong nghĩa địa rồi đấy. Chuẩn bị sớm đi nhé, để tránh việc đứa con trai ‘đi theo người khác học thói xấu’ của cô sẽ khiến cô chết không có chỗ chôn.”

Cay độc, lời này thật sự cay độc!

Tục ngữ có nói: Đánh người không đánh vào mặt, mắng người không vạch điểm yếu!

Cậu nhóc này thì tốt rồi, trước mặt mọi người lại giáng cho người ta một đòn vang dội!

Người phụ nữ tức đến mức xanh mét cả mặt mày, toàn thân run rẩy đứng đó. Các tờ một trăm tệ rơi đầy mặt đất bị gió thổi bay khắp nơi, dường như đang chế giễu sự dốt nát, ngu si của bà ta.

Khóe miệng Thương Kỳ khẽ nhếch lên, hai tay đặt sau đầu huýt sáo gọi Màn Thầu đang lúc lắc cái mông đi theo sau chủ nhân, trong lòng rất sung sướng!

Chuyện vui nhất trên đời không gì bằng tận mắt nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung của mình phải chịu thua, mà kẻ tử thù này đến cơ hội báo thù cũng không có.

Đứa nhóc khiến cho ông lão nhà cậu dặn đi dặn lại phải tạo mối quan hệ tốt, thậm chí không ngại bắt cậu từ bỏ Trường Trung học Số Một có thể chứng tỏ cậu không phải là một công tử nhà giàu dốt nát mà chạy đến Trường Trung học Số Năm cái gì cũng học nhưng không học hành, thật sự sẽ hiền lành vô hại như vẻ bề ngoài ư?

Hừ, nói đùa kiểu gì vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận