Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Lạc Kha Minh đã rời khỏi thành phố S đi nương nhờ quân doanh rồi, chỉ sợ trong thời gian rất dài sẽ không thể gặp được cậu ta. Hàn Hùng, Lăng Phi và Đầu Gỗ cũng lần lượt thi đỗ đại học. Đến cuối tháng tám khi các trường học bắt đầu báo danh nhập học, bọn họ sẽ phải đường ai nấy đi. Khi Tiểu Tịnh Trần trở về đã là hơi muộn, cách khai giảng chỉ có mấy ngày.

Sáng sớm, trong sự trông mong mòn mỏi của ba thiếu niên, ngoài cổng sắt của trang viên cuối cùng cũng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Ánh mắt của bọn họ sáng lên, kết quả khi nụ cười trên mặt còn chưa nở hết liền đột nhiên cứng đờ.

OMG, cái thứ đang dán trên mặt đất trườn qua trườn lại đi theo phía sau cô bé kia là cái gì vậy?

Không phải là cái thứ mà họ đang nghĩ chứ!

Không phải chứ… Bất kể bọn họ có mù quáng tự an ủi bản thân ra sao cũng đều không thể chống cự được sức tàn phá và tính thử thách của sự thật. Bọn chúng trơ mắt nhìn một con mãng xà to lớn có thể nuốt sống chúng đang chậm rì rì quấn quít lấy cửa sắt mà bò lên trên, vượt qua đỉnh cao nhất lại từ từ bò xuống, trơ mắt nhìn con mãng xà vượt qua cổng sắt vào trang viên, nửa thân trước bò trên đất, nhấc nửa thân sau lên cao, đuôi rắn trơn tròn dùng sức vung lên một cái…

“Rầm…” Khóa cửa sắt đã bị phá rồi!

Trơ mắt nhìn em gái bình tĩnh đẩy cánh cửa sắt đã mất đi tác dụng khóa ra, hai tay nhét vào túi quần ung dung bước vào…

Trơ mắt nhìn... Mấy thiếu niên lặng lẽ che mắt, bọn họ sẽ mù đó, thực sự sẽ bị mù đó!

Màn Thầu không biết đã bị tụt lại phía sau mấy trăm, mấy ngàn dặm, yên lặng không tiếng động đi theo vào trang viên, đến một ánh mắt dư thừa cũng không dám tùy ý nhìn lung tung liền trực tiếp lủi vào trong nhà… Anh bạn Thái Bao ơi, có rắn bắt nạt tôi, cứu mạng hu hu hu!

“Ực!” Các thiếu niên khó khăn nuốt nước miếng, nước mắt âm thầm rơi đầy mặt. Hàn Hùng dùng giọng run run nói: “Tịnh Trần, đây lại là cái gì?”


Tiểu Tịnh Trần đưa tay, Quả Cà lập tức chậm rãi ngẩng đầu, vươn cái đầu tới dưới bàn tay của bé, cảm nhận sự vuốt ve yêu thương của bé, đôi mắt rắn sâu thẳm, không hề thân thiện nhìn chằm chằm ba thiếu niên. Tiểu Tịnh Trần nói: “Đây là Quả Cà, là người bạn chơi cùng mà em nuôi lúc nhỏ, đáng yêu không!”

Hàn Hùng: “…” Đáng yêu cái em gái em ý… Không đúng. Em không có em gái… Đáng yêu anh trai em ý!

Tuy rằng bởi quan hệ với Tiểu Tịnh Trần mà bọn họ đã hòa thuận với Bạch Lạc Thần, nhưng chuyện này cũng không thay đổi được bản chất vô lại của anh em nhà họ Bạch.

“Quả Cà, chào hỏi mọi người đi.” Tiểu Tịnh Trần chân thành cười nói.

Quả Cà nghe lời há miệng thật rộng: “Khè~~~”

Mặt các thiếu niên đều tái mét rồi, đồng loạt hoảng sợ mà lui về phía sau một bước. Em gái mi, đây là chào hỏi sao, làm gì có ai chào hỏi lại như muốn ăn thịt người ta thế?

“Gào…” một tiếng hổ gầm chấn động làm các thiếu niên phun máu. Được rồi, cách chào hỏi của Thái Bao nhà họ Lạc so với Quả Cà nhà họ Bạch còn dọa người hơn.

Quả Cà đột nhiên quay đầu, thân hình không kìm chế được hơi cong mình dựng thẳng lên, mắt rắn âm u lạnh lẽo lẳng lặng nhìn chằm chằm con hổ trắng đang bước từ trên bậc thang xuống.

Thái Bao ung dung đạp những bước chân mạnh mẽ của họ nhà mèo, lông mao toàn thân bỗng dựng thẳng lên, toàn bộ tinh thần đề phòng cảnh giác nhìn chằm chằm vào con mãng xà lớn đang xâm nhập vào lãnh địa của mình.

“Gào…”


“Khè…”

“Gào… gào…”

“Khè… khè…”

“Gào… gào… gào…”

“Khè… khè… khè…”

Các thiếu niên: “…” Chúng bay đang luyện thanh à?

Màn Thầu: “…” Anh bạn gay Thái Bao lại dám tán tỉnh người mới ngay trước mặt tôi oo cái đồ xx~!

Tiểu Tịnh Trần: “…” Đây là cái tình huống gì vậy??

“Gào…” Con hổ trắng gầm lên một tiếng phẫn nộ rung trời, bộ dạng giống như một con hổ dũng mãnh vừa xuống núi bổ nhào về phía con mãng xà to lớn. “Khè…” con mãng xà to lớn lạnh lùng cười nhạo một tiếng, đột nhiên phi về phía con hổ trắng, thân thể to khỏe không do dự mà siết chặt cổ con hổ trắng. Con hổ trắng cũng dùng hàm răng sắc nhọn hung ác cắn phập vào thân rắn đang quấn trên người mình.

Các thiếu niên hoảng sợ giật nảy mình, con mẹ nó, thật sự đánh nhau rồi sao?


Màn Thầu nhảy qua nhảy lại ở bên cạnh: “Gâu ~ Gâu~ Gâu ~” Có trời mới biết là nó đang khuyên can hay là đang hò hét trợ uy.

Những người đàn ông trong đội bảo vệ không biết từ lúc nào, từ xó xỉnh nào chui ra, tốp năm tốp ba tụ tập lại vây xem, có vẻ như rất ung dung thoải mái hài hòa vui vẻ, nhưng chỉ có chính bản thân bọn họ mới biết mình đã đổ bao nhiêu mồ hôi lạnh, có vài người thậm chí bởi vì cảnh giác và khẩn trương quá mức mà nổi đầy gân xanh.

Không có biện pháp, ai chính mắt nhìn thấy mãng xà và hổ tranh đấu còn có thể bình tĩnh chứ?

Nếu thực sự bình tĩnh, đó không phải tên thiểu năng trí tuệ thì cũng là tên ngốc~!



Được rồi, thật sự là có một cô bé rất bình tĩnh!

Thái Bao và Quả Cà trình diễn long hổ đấu ngay trước mặt, Tiểu Tịnh Trần chỉ chớp đôi mắt to, khẽ hé miệng. Bé cúi đầu trầm mặc tháo vòng trọng lực trên cổ tay và trên mắt cá chân ra. Có anh chàng bảo vệ lơ đãng nhìn thấy động tác của bé lập tức kinh hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng chọc người bên cạnh. Sau đó một nhóm đàn ông nhẹ tay nhẹ chân, lùi về phía sau không để lại dấu vết. Bọn họ vừa lùi lại, một nhóm đàn ông bên cạnh phát hiện sự thật muộn hơn một chút cũng lùi lại. Nhóm này nối tiếp nhóm khác, dần dần cả sân huấn luyện hoàn toàn trống không, chỉ còn lại một rắn một hổ đánh nhau hăng say, với một con Husky đang sủa vui sướng, cùng với…

Vứt vòng trọng lực xuống đất, Tiểu Tịnh Trần khởi động các khớp ngón tay ngón chân một chút, chậm rãi khom lưng, mũi chân dùng sức đạp mạnh lên mặt đất, cả người như tên rời cung phóng về phía mãng xà và mãnh hổ đang đánh nhau, lắc mình một cái liền xuất hiện trước mặt hai con vật. Bé đột nhiên ra tay, một tay bóp chặt hàm dưới của mãng xà, một tay bóp chặt cổ họng của con hổ trắng rồi dùng sức quăng chúng xuống đất.

“Uỳnh… Uỳnh…” Hai tiếng vang lên chấn động…

Bốn móng vuốt của con hổ vồ vào hư không “Ngao ô~” kêu lên thảm thiết, cào loạn trên mặt đất làm bùn đất văng tứ tung. Thân thể to lớn của con mãng xà đập mạnh xuống mặt đất, hàm trên hàm dưới dùng sức hở ra khép lại, nhưng lại chỉ khiến cái đầu to tướng của nó chui vào trong hố đất.

Dã thú yên tĩnh, thế giới hòa bình rồi!


“Gào… ô… ô…”

“Khè… khè… khè…”

Tiểu Tịnh Trần khẽ chớp đôi mắt to, hơi thả lỏng lực tay: “Không đánh nhau nữa?”

“Gào… ô…”

“Khè… hức…”

“Nếu các em còn đánh nhau, chị sẽ rất tức giận đó, biết chưa hả?” Vô cùng nghiêm túc.

“Gào”… Oan uổng~

“Khè”… Vô tội~

Nhận thức về cảm xúc của Tiểu Tịnh Trần rất nhạy cảm. Quả Cà không biết nói chuyện, chỉ số thông minh của con hổ trắng còn chưa cao đến mức có thể hoàn toàn nghe hiểu tiếng người, nhưng Tiểu Tịnh Trần biết, hai con đã tỏ vẻ khuất phục. Thế giới động vật là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, nắm đấm mạnh thì là lão đại. Hiển nhiên Tiểu Tịnh Trần không thể nghi ngờ đã đứng ở đỉnh của chuỗi thức ăn này… Tiểu Tịnh Trần vừa buông lỏng tay, Thái Bao lập tức nhảy lên tránh ra xa. Nó bất an đi qua đi lại, thỉnh thoảng gầm nhẹ một tiếng tỏ vẻ tủi thân và bất mãn… rõ ràng là địa bàn của nó bị xâm phạm, vì sao đứa bị đánh vẫn là nó?

Quả Cà thông minh hơn nó nhiều, vừa được tự do liền lập tức ngoan ngoãn chậm rãi cuộn lại thành một đống, khẽ thè lưỡi liếm hai má Tiểu Tịnh Trần, giả nai làm bé yêu thích. Đáng tiếc vẻ ngoài hung tàn đã khiến động tác giả nai của nó chọc mù hai mắt hợp kim titan của một đám đàn ông cũng như Màn Thầu.

Cái gọi là “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, Màn Thầu bỗng chốc nhận ra ai mới là Boss chân chính, nó: “Gâu~ Gâu~ Gâu~” Vui vẻ chạy tới chạy lui cọ vào chân Tiểu Tịnh Trần, chiếc đuôi vung vẩy vui mừng đắc ý. Thái Bao lập tức khó chịu: “Gào…”, Màn Thầu dứt khoát quay đầu, lắc lư cái đuôi chạy về phía nó.

Em gái là người thiện lương, chắc chắn sẽ hiểu cho nó…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui