Nguyên hình thật sự của Sắc Linh là một con mãng xà khổng lồ. Mãng xà lúc bay lên có thể biến thành cột thăng thiên, cho nên loại mãng xà to lớn cỡ này tuyệt đối không thể nào tồn tại trên trần gian được, cần phải dựa vào kỹ xảo máy tính hậu kỳ. Nhưng để tăng thêm tính chân thực của hiệu quả thị giác thì cần phải dùng mãng xà thật để quay phim trước, sau đó sẽ trau chuốt cho nó thành một con mãng xà khổng lồ đủ để đảm nhiệm làm cột thăng thiên.
Người trong đoàn làm phim đều biết dự tính này của Hứa Lâm Lang, nhưng không ai nghĩ tới cô lại thật sự có thể tìm được con mãng xà to như thế này!
Hơn nữa… đây thực sự là mãng xà sao? Cô khẳng định nó không phải là xà yêu chứ?!
Hứa Lâm Lang khó khăn nuốt nước miếng, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm con mãng xà to lớn trong lồng sắt, phấn khởi giơ tay hét lớn, “An Kỳ, chuẩn bị!”
An Kỳ: “...” Cậu ta hiện giờ đang rơi lệ đầy mặt. Cậu không muốn diễn chung cảnh với con vật hung bạo này đâu. Hu hu hu~~~
Đáng tiếc Hứa Lâm Lang đã tính toán tất cả, căn bản không tiếp nhận sóng điện cầu cứu mà cậu phát ra. Ông Vệ kéo An Kỳ tới bên bìa rừng, nói cho cậu biết nên nằm như thế nào mới không thu hút cảm giác thèm ăn có thể ăn lung tung tất cả mọi thứ của con mãng xà kia. An Kỳ run rẩy nằm bò xuống đất, để mặc cho Lão Vệ phun chất lỏng đặc biệt gì đó lên lưng mình. Nghe nói mùi của chất lỏng này có thể tránh mãng xà tới gần.
Sau khi chuẩn bị xong, cái lồng sắt được mở ra, Lão Vệ đứng bên ngoài camera cầm miếng thịt tươi vẫn còn đẫm máu để dẫn dụ mãng xà. Con mãng xà ngẩng đầu nhìn chằm chằm miếng thịt, do dự một lúc mới chầm chậm trườn ra ngoài lồng sắt. Ống kính lúc này cũng lập tức di chuyển theo. Mãng xà chậm rãi di chuyển, ánh mắt biểu lộ vẻ tò mò(?) và hứng thú(?). Thân hình to khỏe có chút lười biếng. Nó theo quỹ đạo chuyển động của đồ ăn ngon bò xuyên vào trong rừng cây, mãi đến khi cách An Kỳ khoảng ba mét mới dừng lại. Đầu rắn lúc này ngẩng cao giống như đột nhiên phát hiện vị khách không mời mà đến đang hôn mê, thực ra...
Lão Vệ đang ngồi trên thân cây ôm thịt tươi lắc lư với nó…
“Cắt…” Hứa Lâm Lang vừa hô cắt, Lão Vệ dứt khoát buông tay ném miếng thịt tươi cho mãng xà ăn, sau đó tự mình bò từ trên cây xuống. Sẽ có đồng nghiệp của ông đưa mãng xà trở lại trong lồng sắt rồi khóa lại, còn trống đủ thời gian chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Con mãng xà do người nuôi này rõ ràng đã trải qua huấn luyện. Dưới sự dẫn dắt của nhân viên huấn luyện, nó chậm chạp trườn trở lại cái lồng sắt rồi cuộn người, cái đầu to giấu vào trong thân hình cuộn tròn, lặng lẽ nằm nghỉ ngơi yên lặng mà cô độc.
Bầu không khí tại trường quay không hiểu vì sao lại nóng lên, nỗi sợ hãi mãng xà lúc đầu biến thành sự tò mò và hào hứng. Những người không có việc gì làm không ai bảo ai mà đứng ở phía xa nhìn ngắm con mãng xà trong lồng sắt, thì thầm rỉ tai nhau bàn tán không ngớt.
Hứa Lâm Lang cũng rất hào hứng. Cô bỏ mặc ý kiến của mọi người, dùng mãng xà thật để quay phim cũng đã phải gánh áp lực rất lớn. Lỡ như xảy ra chuyện gì thì cả cuộc đời cô sẽ bị hủy hoại. Cho nên kể từ khi quyết định dùng mãng xà thật quay phim, trong lòng cô luôn phập phồng lo lắng, lo lắng cho diễn viên quay chung với con mãng xà thật sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lại không muốn kỹ xảo điện ảnh trống rỗng làm ảnh hưởng đến hiệu quả của cả một bộ phim.
Hứa Lâm Lang cũng không phải là loại đạo diễn có thể đem tính mạng của diễn viên ra đùa giỡn mà không chịu trách nhiệm. Cô chỉ muốn quay bộ phim một cách tốt nhất mà thôi.
Bạch Hi Cảnh khẽ xoa cằm, mắt phượng hẹp dài hơi híp lại, đột nhiên nhẹ giọng mở miệng nói, “Tịnh Trần, con không qua đó xem thử à?”
Tiểu Tịnh Trần rất thích động vật, bất kể là thú cưng hiền lành hay là thú dữ hung bạo thì cô bé đều thích. Năm đó vừa nhìn thấy con hổ trắng của nhà họ Lạc, cô bé liền hưng phấn bay đến ôm nó lăn lộn trên mặt đất. Bây giờ nhìn thấy một con mãng xà khổng lồ khỏe đẹp như vậy, cô bé lại thờ ơ không động lòng? - Điều này không hợp lý!
Tiểu Tịnh Trần ngây ra nhìn con mãng xà khổng lồ, ánh mắt mơ màng long lanh ánh nước, bàn tay nhỏ vô thức túm lấy ống tay áo, cái miệng nhỏ hơi mếu máo, rất lâu sau cô bé mới lúng ta lúng túng nói, “Ba ơi, vì sao phải nhốt nó trong lồng sắt ạ?”
Bạch Hi Cảnh im lặng một lúc rồi mới nói, “Bởi vì sợ nó làm hại người.”
“Thế nó có thể làm hại người không ạ?” Tiểu Tịnh Trần tiếp tục hỏi, trong giọng nói lộ ra vẻ yếu đuối uất ức.
Câu hỏi này nên trả lời như thế nào? Câu trả lời chuẩn mực đương nhiên là: Có!
Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt ngây thơ lúng túng của Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh đột nhiên cảm thấy không nói ra được. Anh vươn tay vòng qua vai Tiểu Tịnh Trần, nhẹ nhàng nói “Ít nhất thì bây giờ nó chưa làm hại người.”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu. Cô bé đột nhiên xoay người ôm lấy thắt lưng của Bạch Hi Cảnh, cả người đều vùi vào lòng anh, bả vai hơi rung rung. Trong lòng Bạch Hi Cảnh quặn thắt, không tự chủ được ôm chặt lấy cô bé.
Tiểu Tịnh Trần là một người rất thẳng thắn, vui thì cười, buồn thì khóc, hơn nữa cô bé trước giờ chưa từng cảm thấy gào khóc trước mặt mọi người là một việc mất mặt, cho nên khi khóc cô bé có thể ôm cha, ôm anh trai, ôm bất cứ ai mà cô bé cảm thấy có thể tin tưởng dựa vào, nhưng tuyệt đối sẽ không kìm nén tiếng khóc như thế này, đây rõ ràng không hợp với tính cách của cô bé.
Bạch Hi Cảnh không khỏi lo lắng, “... Làm sao vậy?”
Tiểu Tịnh Trần ra sức lắc đầu, khịt mũi, nghẹn ngào nói, “Không sao ạ.”
Trong chớp mắt Bạch Hi Cảnh cảm thấy bản thân tang thương, buồn khổ như thể bản thân bị thương rồi. Con gái cưng đã có bí mật không thể chia sẻ với cha rồi hu hu hu~!
Diễn viên có cảnh đóng cùng mãng xà rất nhiều, nhưng tuyệt đối không bao gồm Tiểu Tịnh Trần, bởi vì hình dạng khi biến hình và nguyên hình của yêu tinh rắn tuyệt đối không thể xuất hiện cùng một lúc được. Gần như mỗi một vai chính vai phụ đều kinh hồn bạt vía lại hào hứng đến mức từng lỗ chân lông đều run rẩy khi diễn cùng mãng xà, duy nhất chỉ có Tiểu Tịnh Trần đứng ở phía xa rất xa… xa tới mức tầm nhìn gần như bị ba vòng trong ba vòng ngoài người xem chắn mất.
Có Lão Vệ nổi tiếng có kinh nghiệm huấn luyện mãng xà ở đây, việc quay phim vẫn tiến hành rất thuận lợi. Nỗi sợ hãi mãng xà của mọi người cũng dần dần bị phai mờ.
Khi màn đêm buông xuống, vì có một con mãng xà khổng lồ ở đây, các diễn viên không ngủ lại trên núi mà chia nhóm cùng nhau trở về khách sạn dưới núi mà đoàn làm phim đã bao hết ở Cự Ảnh để nghỉ ngơi qua đêm. Trên núi chỉ còn lại các nhân viên huấn luyện, Hứa Lâm Lang cùng vài nhân viên đoàn làm phim, An Kỳ cần phải quay cảnh đêm với mãng xà, còn có Tiểu Tịnh Trần im lặng một cách không bình thường và Cha Ngốc Bạch Hi Cảnh trong lòng đầy lo lắng.
Mọi người ăn cơm vừa nói vừa cười, mãng xà lại lẻ loi cuộn mình bên trong lồng sắt, đôi mắt xám ngắt sâu kín nhìn chằm chằm những người đang cười đùa vui vẻ bên ngoài chấn song.
Quay xong mấy phân cảnh, An Kỳ cũng có chút cảm tình với mãng xà. Nhìn thấy nhân viên huấn luyện không mảy may có ý định cho mãng xà ăn, An Kỳ đột nhiên cảm thấy con mãng xà cô độc rất đáng thương, liền tốt bụng hiếm thấy lấy ra miếng thịt gà trong hộp cơm, dùng cái dĩa dùng một lần cắm vào, cẩn thận từng li từng tí thò vào trong lồng sắt...
Vô tình nhìn thấy hành động của cậu ta, sắc mặt của Lão Vệ đột nhiên thay đổi, thét lên, “Cậu đang làm cái gì vậy!!”
An Kỳ bị tiếng thét bất ngờ dọa cho giật mình, cổ tay run lên, miếng thịt trên cái dĩa ăn rơi xuống thân thể đang cuộn tròn của con mãng xà...
Chúng ta đều biết, trong vườn bách thú không được phép cho động vặt ăn, sợ những khách du lịch cho ăn quá nhiều sẽ khiến những động vật ăn tạp kia no quá mà chết.
Rắn là động vật ăn thịt chân chính. Hơn nữa vì những đặc tính của chúng, rắn trong vườn bách thú đều bị nhốt trong hộp thủy tinh nửa đóng kín, du khách cho dù muốn cho ăn cũng không ném vào trong được. Vì vậy mà loài rắn không có bất cứ trải nghiệm được con người cho ăn nào, căn bản không phân biệt được hành động “cho ăn” của con người rốt cuộc là ý tốt hay là xâm phạm. Con mãng xà im lặng ngủ đông bị quấy rầy. Nó thè lưỡi chạm nhẹ vào miếng thịt gà sau đó há miệng nuốt trọn miếng thịt xuống.
Nhìn thấy ý tốt của mình được tiếp nhận, An Kỳ rất vui mừng. Nhưng không đợi cậu nở nụ cười liền nhìn thấy con mãng xà đột nhiên ngóc cao cổ, đồng tử dựng thẳng âm u lạnh lùng nhìn chòng chọc vào cậu, giống như mụn nhọt khiến người ta run rẩy.
An Kỳ theo bản năng loạng choạng lui về phía sau, cũng không biết là đầu gối nhũn ra hay là vấp phải cái gì, mà cậu ta lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.
Con mãng xà to khỏe không có khả năng chui ra khỏi lồng sắt, nhưng cái đuôi nhỏ hơn so với cơ thể của nó lại có thể chui qua lỗ hổng giữa các thanh sắt mà quấn lấy mấy cọc sắt liền nhau dùng lực siết lại, cọc sắt răng rắc biến dạng, khe hở bị kéo to ra, con mãng xà nhẹ nhàng trườn từ hàng rào sắt bị biến dạng chui ra ngoài.
“ÁAAAA…” Ngoài Hứa Lâm Lang ra thì phụ nữ khác có mặt ở hiện trường chỉ còn thợ hóa trang Dương Na. Nhìn thấy mãng xà trườn ra khỏi lồng sắt, cô ta sợ tới mức thét chói tai. Mấy người đàn ông trong đoàn làm phim cũng hoảng hốt lo sợ chạy tán loạn khắp nơi, hiện trường nhất thời hỗn loạn.
“Câm miệng!” Hứa Lâm Lang đột nhiên giận dữ thét lên một tiếng, ánh mắt hung bạo nổi tơ máu dọa cho những nhân viên đoàn làm phim đang hồn bay phách lạc nín thinh. Bọn họ ôm nhau dồn lại một chỗ. Thế nhưng thật thần kỳ, cho dù sợ đến mức tinh thần hoảng loạn như bị choáng, nhưng không có một người nào bỏ chạy khỏi hiện trường.
Các nhân viên huấn luyện vội vàng nhưng không lúng túng hành động, súng gây mê, lưới điện, dây xích sắt… đều đã chuẩn bị đầy đủ. Nhưng mà khoảng cách của con mãng xà sau khi trượt ra khỏi lồng sắt với An Kỳ chỉ có vài thước, một khi họ sử dụng súng gây mê, trước khi súng gây mê phát huy tác dụng, con mãng xà tuyệt đối có đủ thời gian nuốt trọn An Kỳ, cho nên thời khắc này vẫn không có ai dám hành động trước.
Bờ môi của Hứa Lâm Lang run rẩy nhỏ giọng nói, “Lão Vệ, bây giờ nên làm như thế nào?!”
Mặt của Lão Vệ đen đến mức dường như có thể nhỏ ra giọt mực. Ông ta nhìn chằm chằm con mãng xà, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi cũng muốn biết nên làm như thế nào.”
Hứa Lâm Lang: “...”
Nhìn con mãng xà dựng thẳng lên cao bằng nửa người trước mặt mình, An Kỳ sợ tới mức cảnh vật trước mắt đều biến thành màu đen. Cậu trơ mắt nhìn con mãng xà chậm rãi mở cái miệng lớn, hai cái răng nanh sắc nhọn lóe lên ánh sáng sắc lạnh trong bóng đêm. An Kỳ không hề nghĩ ngợi, theo bản năng di chuyển tay chân chạy trốn - Tốt rồi, chọc phải tổ ong vò vẽ rồi! Cậu vừa cử động, con mãng xà vốn dĩ chỉ đang “dò xét” cũng di chuyển theo. Con mãng xà vừa cử động, các nhân viên huấn luyện liền cho rằng nó không nhịn được muốn ăn thịt người, vì thế “Pằng, pằng, pằng” vài tiếng súng vang lên, đạn gây mê bắn vào người mãng xà không hề sót viên nào, chẳng qua đầu con mãng xà quá lớn, thuốc gây mê cần phải có thời gian để phát huy hiệu quả, mà cái họ thiếu nhất bây giờ chính là thời gian!
Sự đau đớn do vết súng bắn gây ra khiến con mãng xà bộc phát tính hung ác. Nó “khè~” thè cái lưỡi dài ra, đột nhiên hạ thấp người xuống, mở cái miệng lớn, trực tiếp cắn về phía An Kỳ. Mắt của Hứa Lâm Lang như muốn nứt ra, “An Kỳ…!!”
Ngay khi tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn An Kỳ sắp vùi thân trong miệng rắn, đột nhiên một bóng trắng chợt lóe lên. Bên cạnh An Kỳ xuất hiện một bóng người tuyệt đối không nên xuất hiện… Bạch Hi Cảnh. Anh túm lấy vạt áo của An Kỳ ném mạnh ra ngoài, đồng thời miệng của con mãng xà cắn về phía cổ của Bạch Hi Cảnh. Cánh tay buông thõng bên người của Bạch Hi Cảnh đột nhiên nắm lại, trên mắt kính chợt lóe lên ánh sáng lạnh, đôi mắt phượng hẹp dài u ám giống như vực sâu địa ngục…
Thời gian như ngừng lại, tất cả ánh mắt đều dồn đến trên người Bạch Hi Cảnh...
An Kỳ giãy giụa ngẩng đầu lên, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn Bạch Hi Cảnh vì cứu mình mà đang ngàn cân treo sợi tóc. Hàm răng của cậu cắn chặt vào nhau đến mức đau ê ẩm...
Hai hàm răng của con mãng xà đột nhiên khép lại, Bạch Hi Cảnh hơi ngửa ra sau...
“Đừng động đậy!” Tiểu Tịnh Trần đột nhiên xông đến...
Thời khắc này, ký tích đã xảy ra.
Bạch Hi Cảnh nghe thấy tiếng thét đứng im của con gái ở phía xa, vẫn duy trì tư thế hơi ngửa ra phía sau không hề nhúc nhích. Con mãng xà đột nhiên cũng dừng lại, duy trì tư thế hàm răng trên và dưới khép lại được một nửa, không động đậy nữa. Răng nanh sắc nhọn của nó cách động mạch cổ của Bạch Hi Cảnh chỉ còn chưa đến hai centimet.
Một người một rắn đều chậm rãi di chuyển ánh mắt về phía Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần chỉ chạy vài bước liền không tự chủ được dừng lại. Cô bé đứng ở đó, hốc mắt rưng rưng, ấm ức mếu máo, đối tượng làm nũng lại không phải là Cha Ngốc vạn năng cuồng con gái, mà là “Quả~ Cà~~ hu hu hu~~~!! “
Mãng xà ngóc nửa người dậy, răng nanh chậm rãi rời khỏi Bạch Hi Cảnh, giống như mất hết sức lực, cả người nó đột nhiên mềm oặt dính lên trên mặt đất, cặp đồng tử dựng thẳng lạnh lẽo nhìn Tiểu Tịnh Trần không hề chớp, chậm chạp di chuyển về phía cô bé, càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm...
Thuốc gây mê đang phát huy tác dụng. Mãng xà không còn chút sức lực nào. Cả cơ thể nó mềm nhũn ra không thể nào di chuyển được thêm, chỉ có thể gắt gao lặng lẽ nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần. Lão Vệ ngay lập tức dẫn người tiến lên phía trước trói mãng xà lại, mãng xà đến ngay cả một chút giãy giụa cũng không có.
Tiểu Tịnh Trần nghẹn ngào, nhịn không được òa lên khóc. Cô bé chạy tới đẩy đám người Lão Vệ ra, sức lực quá mạnh khiến mấy người đàn ông to lớn đều ngã xuống không hề nhẹ. Tiểu Tịnh Trần vừa nghẹn ngào khóc vừa dùng sức kéo đứt dây xích sắt kia, sau đó ôm đầu mãng xà vào trong lòng, “Quả Cà ~ Quả Cà~, tao nhớ mày quá, tao nhớ mày quá hu hu hu…”
Cái lưỡi ướt át nhẹ nhàng thè ra chạm vào hai má ướt đẫm của Tiểu Tịnh Trần, mãng xà chậm rãi nhắm hai mắt lại!
Không biết thú dữ có cảm giác an tâm hay không. Nếu như có, Quả Cà lúc này đang ngủ mê mệt trong lòng Tiểu Tịnh Trần chắc chắn cảm nhận được sự “an tâm”~!
Tiểu Tịnh Trần không hề biết các nhân viên huấn luyện đã dùng thuốc gây mê. Nhìn thấy mãng xà nhắm mắt lại không nhúc nhích, cô bé tưởng rằng Quả Cà đã trúng đạn mà chết rồi. Trong lòng cô bé đau đớn đến tan nát cõi lòng, vừa ôm mãng xà mà gào khóc: “Quả Cà!! Quả Cà!! Mày tỉnh lại đi, Quả Cà!”
Đáng tiếc mãng xà vẫn im hơi lặng tiếng không hề động đậy~!
Tiểu Tịnh Trần đột nhiên ngẩng đầu nhìn đám nhân viên huấn luyện Lão Vệ, đôi mắt đen trắng rõ rệt bị nước mắt rửa sạch, lại mang theo sự âm u lạnh lẽo và sự hung ác nồng đậm không chút che giấu, từ trong thân hình nhỏ bé bộc phát ra sát ý ngập trời thậm chí còn khiến cho người ta kinh hãi sợ sệt hơn cả con mãng xà thoát ra ngoài lúc trước.
Đám đàn ông cao to Lão Vệ nhịn không được kinh hãi lui về phía sau, cảnh giác bất an nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần!
Bỗng nhiên một bàn tay to che đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần lại. Bạch Hi Cảnh từ phía sau ôm lấy Tiểu Tịnh Trần, nhẹ nhàng hôn lên tóc mái bên tai cô bé, nhẹ giọng nói: “Quả Cà chưa chết, nó chỉ đang ngủ thôi, rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi mà.”
Tiểu Tịnh Trần vẫn không nhúc nhích để mặc cho cha ôm mình, tầm mắt bị “chắn”, cảm nhận của cô bé càng thêm nhạy bén, trên người cha rất ấm: “Thật ạ?”
“Ừ, ba đảm bảo, ba đã bao giờ lừa con chưa?”
“Lời ba nói luôn luôn là đúng.”
“Ngoan~!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...