Ngũ sư tỷ dịu dàng, nhã nhặn hiền lành, bên ngoài thanh tú bên trong cũng rất thông minh, chỉ thích uống trà, đồng thời cũng là một cao thủ pha trà rất ngon. Xuất phát từ lòng mến khách, cô đương nhiên muốn mời bạn của tiểu sư đệ uống trà.
Một chén linh trà tràn ngập mùi thơm dịu được đưa đến trước mặt, Tiểu Xà Yêu híp mắt ngửi mùi trà thơm đang tỏa ra linh lực kia. Với vẻ mặt say mê, cô bé đón lấy chén trà, nhưng lại không tinh tế thưởng trà, cũng không uống một ngụm to cạn chén trà, mà cô bé há miệng, trực tiếp gặm cả chén trà lẫn nước trà.
Tiểu mỹ nhân thanh tú Nhiễm Tịnh Di đóng vai ngũ sư tỷ chính là cô gái trước đó đã yêu cầu Tiểu Tịnh Trần rót nước pha trà cho Tưởng Thế Lan để xin lỗi. Cô gái trợn mắt há mồm nhìn Tiểu Tịnh Trần vẻ mặt bình tĩnh, coi chiếc chén sứ như bánh bích quy mà nhai rôm rốp vô cùng hăng say cùng với nước trà, đầu óc cô ta lúc này hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao...
Cô cô cô cô cô đã nhìn thấy cái gì vậy?
Chiếc chén kia là sứ thật đó em gái à. Đó không phải bánh bích quy đâu, em đừng ăn lung tung như vậy. Cào tường!
Nhiễm Tịnh Di đã hoàn toàn thoát khỏi vai diễn của mình. Cô ta nhìn chằm chằm vào em gái Tịnh Trần đang phồng mồm nhai ngấu nghiến, vẻ mặt nứt toác như đất bị nhiễm mặn thiếu nước cực độ.
Hứa Lâm Lang gào lên một tiếng “cắt” khiến Nhiễm Tịnh Di bị dọa tỉnh lại. “Cô nương” Tĩnh Di dứt khoát lệ rơi đầy mặt lao tới bên người trợ lý để tìm kiếm sự an ủi.
Tiểu Tịnh Trần vừa quay đầu thì “oa” một tiếng phun toàn bộ những thứ ở trong miệng ra ngoài. Mảnh vỡ của chiếc chén rơi xuống đất phát ra tiếng va chạm thanh thúy, khiến cho mọi người nghe thấy mà đều cảm thấy đau răng, trực tiếp quỳ luôn. Em gái à, đó là sứ thật đó nha!
Tiểu Tịnh Trần xoa quai hàm, nước mắt lưng tròng nhìn Bạch Hi Cảnh: “Ba ơi, đau răng!”
Bạch Hi Cảnh tiện tay nhét một miếng kẹo mashmallow vào miệng cô bé. Cô bé lập tức hạnh phúc nheo mắt lại, bưng khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào, tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Hứa Lâm Lang: “...” Em gái à, em có thể có tiết tháo một chút không!
Trong bí cảnh, Hồng Thường chạm nhầm vào công tắc cấm khiến cho hai người bị nhốt trong mê trận. Hồng Thường nghĩ đủ mọi cách để phá giải mê trận. Tiểu Xà Yêu vòng tới vòng lui theo cô đến mức đầu óc quay cuồng, choáng đầu hoa mắt, đau đầu nhức óc. Tiểu Xà Yêu bực bội không nhịn được mà phát điên lên rồi.
Không đi ra được, vậy mình không chui ra được chắc!
Khóe miệng Tưởng Thế Lan co giật, cô ta nhìn Tiểu Tịnh Trần với vẻ mặt nghiêm túc đang bắt đầu dùng móng tay đào đất. Này này, em gái à, em là rắn chứ không phải giun đâu nhá!
Tưởng Thế Lan như bị sét đánh, nhân viên trong đoàn đứng xem thì cười đến mức ôm bụng đấm đất. Hứa Lâm Lang tỏ vẻ rất hài lòng, nhưng Tưởng Thế Lan thì không chịu được mà nổi điên lên: “Tôi chịu đủ rồi, đạo diễn. Con bé đang diễn nhân vật dở hơi gì vậy chứ, làm gì có con xà yêu nào thấy sốt ruột là đào đất như thế. Nếu như cô không cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi có phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng cũng tuyệt đối không diễn vai cùng với nó nữa. Tôi sợ sẽ làm xấu thanh danh của chính mình.”
Lời vừa nói ra, toàn bộ trường quay trở nên tĩnh mịch. Ngay từ đầu mọi người ít nhiều gì đều có chút không ưa “đại bài” Vô Tà, nhưng sự thân thiện của bản thân Tiểu Tịnh Trần đã làm dịu đi sự “không ưa” này. Mới chỉ quay vài cảnh, phong cách diễn rõ ràng rất nghiêm túc nhưng lại khiến người khác không nhịn được cười của em gái đã chiếm được thiện cảm của một số người, ngay cả Nhiễm Tịnh Di cũng không ném đá giấu tay mà xem thường Tiểu Tịnh Trần nữa.
Chỉ có Tưởng Thế Lan từ đầu đến cuối là không hợp với Tiểu Tịnh Trần. Cô ta đã nói đến mức này rồi, nếu như Hứa Lâm Lang không đưa ra được lý do có thể thuyết phục cô ta, một khi sự việc bị xé ra to, thì mọi người đều sẽ cảm thấy lúng túng. Do đó mà mọi người không ai bảo ai đều đưa mắt nhìn sang Hứa Lâm Lang.
Hứa Lâm Lang dùng nét mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tưởng Thế Lan. Tưởng Thế Lan thì trợn to hai mắt, không tránh không né mà nhìn lại. Cuối cùng Hứa Lâm Lang bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói: “Bé Ngốc, em nói đi.”
Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn đứng ở một bên để mặc Bạch Hi Cảnh chu đáo giúp bé lau sạch bùn đất dính trên ngón tay. Nghe thấy lời của Hứa Lâm Lang, cô bé ngẩn người, mù mờ hỏi: “Nói gì cơ ạ??”
Mọi người: “...” Nhóc con này hoàn toàn không nắm được tình hình rồi. Em gái ơi, em coi thường người có thành kiến với mình như vậy, thật sự sẽ không sao chứ?
Tưởng Thế Lan: “...” Có phải cô đã đề cao đứa trẻ đần độn này quá không?
Hứa Lâm Lang: “...” Khuôn mặt lại một lần nữa co quắp: “Tại sao em lại đào đất?”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là do cấu tạo nền đất phức tạp, không thể tạo ra được trận pháp cấm chế. Đó là lối ra duy nhất.”
Tưởng Thế Lan ngẩn người, dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới lý do là như vậy. Đừng nói là cô ta, mà ngay đến cả Hứa Lâm Lang cũng trợn tròn mắt, lẽ nào đào đất không phải do em cho rằng vai Tiểu Xà Yêu nên diễn như thế ư? Liên quan quái gì đến cấu tạo trong đất chứ!
Tưởng Thế Lan đã hồi phục lại tinh thần. Cô ta trừng mắt phẫn nộ: “Làm sao mày biết được dưới đất không tạo ra được trận pháp, đừng có mà ở đây lòe thiên hạ.”
“Là do ba em nói vậy.” Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn người cha toàn năng của nhà mình. Bạch Hi Cảnh đang chăm chú lau sạch từng khoảng bùn đất dính ở giữa các khe ngón tay của Tiểu Tịnh Trần, anh chậm rãi nói: “Dòng thứ bảy, trang 219, phần chú giải của kịch bản đã viết rõ ràng. Diễn viên đến kịch bản cũng không đọc kỹ thì thật sự có tiếng tăm hay không!”
Phản ứng đầu tiên của hầu hết tất cả mọi người là lật xem kịch bản của mình, dòng thứ bảy, trang 219 phần chú giải?
Ghi chú số 7, mật cảnh là một không gian độc lập được thần linh thượng cổ tạo ra, vô số xương khô của yêu ma được vùi lấp trong lòng đất, cấu tạo địa chất phứa tạp, trói buộc nhiều oán linh oán khí, bất kỳ linh lực nào đến gần đều sẽ bị hút đến cạn kiệt. Chỗ này phải chú ý xây dựng ý cảnh!
Bất cứ linh lực nào đến gần đều sẽ bị hút cạn kiệt = Không thể sử dụng linh lực = Không thể xây dựng trận pháp = Lòng đất chắc chắn là nhược điểm duy nhất của toàn bộ trận pháp!
Tại sao trong bọn họ lại không có một ai chú ý tới hàm ý ẩn giấu của chú thích chứ!!
Đến cả Hứa Lâm Lang cũng không tránh khỏi sự xấu hổ. Cô đã đọc kịch bản không dưới hai mươi lần, với mỗi một chữ của phần chú giải cô đều tách ra để nghiên cứu kỹ lưỡng. Nhưng cô lại hoàn toàn không hề nghĩ đến chân tướng được ẩn giấu ở phía sau chữ viết.
Bạch Hi Cảnh hài lòng nhìn ngón tay đã trắng sạch trở lại của Tiểu Tịnh Trần, anh nói: “Đối với con gái tôi mà nói, những lời văn trong kịch bản đã dựng nên một thế giới hoàn chỉnh. Cũng là diễn viên diễn kịch bản này, mấy người lại chỉ coi kịch bản như là đạo cụ để học thuộc lời thoại. Nếu so sánh như vậy thì lập tức có thể thấy ngay được cao thấp. Mấy người có tư cách gì mà xem thường khả năng diễn xuất của con gái tôi... À, thật ngại quá, tôi nói sai rồi. Quả thực mấy người có thể coi thường kỹ năng diễn xuất của con gái tôi, bởi vì con bé căn bản không biết ‘diễn’, trước ống kính con bé chính là Sắc Linh. Còn các người chỉ là đang diễn mà thôi.”
Cay độc, thật sự cay độc. Lời nói cay độc đến mức không cần dùng đến một từ thô tục nào cũng có thể sỉ nhục mọi người đến độ không còn chỗ dung thân, thổ huyết ba lần, xấu hổ muốn chết.
Cha Ngốc, anh thật sự có thể thành tiên rồi!
Tưởng Thế Lan tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch. Cô ta hung dữ trợn mắt nhìn Bạch Hi Cảnh, hất đầu đi vào phòng nghỉ ngơi, cả buổi cũng không thấy ra.
Hứa Lâm Lang âm thầm giơ ngón cái về phía Bạch Hi Cảnh. Chân mày Bạch Hi Cảnh nhướng lên, cười chan hòa thân mật. Bọn họ thật sự nên vui mừng vì tính khí của anh hai năm vừa qua đã tốt hơn rất nhiều, bằng không thì sẽ không chỉ là chuyện nói mồm nữa đâu.
Tưởng Thế Lan bị chọc giận đến đau đầu, đau gan, đau dạ dày, đau lá lách, đau phổi, đau ngực, đau đủ các kiểu. Không còn ai gây rắc rối với Tiểu Tịnh Trần, không khí trường quay lập tức êm ái tốt đẹp hơn nhiều.
Buổi chiều khi An Kỳ quay xong quảng cáo liền quay lại. Vừa bước vào cửa, cậu liền trông thấy ngay Tiểu Tịnh Trần đang ngồi trên ghế dựa vào vai Cha Ngốc ngủ gật. Đồng chí Tiểu Suy mắt sáng lên, không thèm nhìn đám người đang chào hỏi cậu, tự ý nhào về phía Tiểu Tịnh Trần: “Bé Ngốc… áu!”
Tiểu Tịnh Trần đang ngủ gà ngủ gật nên đầu óc hơi mơ hồ, nhưng với bản tính chiếm giữ sân nhà nên cô bé cảm nhận được sự biến đổi của không khí xung quanh. Cô bé theo bản năng giơ chân lên đạp, thế là Tiểu Suy không dễ dàng gì mới trông ngóng được ngày gặp lại cô bé liền trực tiếp bị em gái đá một phát thành sao băng luôn. Cậu nằm trên mặt đất, mãi không đứng dậy được.
Đang gật gà gật gù thì bị đánh thức, bàn tay bé nhỏ dụi đôi mắt ngái ngủ mông lung, Tiểu Tịnh Trần bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, vừa liếc mắt liền trông thấy An Kỳ đang bi phẫn rưng rưng, cô bé chớp mắt chả hiểu gì cả, nghiêng đầu: “Tiểu Suy!!!”
An Kỳ: “Là Tiểu Soái, không phải Tiểu Suy.”
“Cái này anh nói nhiều lần rồi, Tiểu Suy.”
An Kỳ: “...” Nhóc con này là cố ý, là cố ý, là cố ý, chắc chắn là cố ý rồi!
An Kỳ trở về, những cảnh quay tiếp theo liền quay rất thuận lợi. Suy cho cùng thì người được diễn chung nhiều nhất với Tiểu Xà Yêu chính là “thầy giáo về cuộc sống” của cô bé, Liệt Dương.
Địa điểm quay phim đã chuyển thành một khu rừng khổng lồ ở ngoài trời. Liệt Dương với vết thương chồng chất nằm bất tỉnh trong rừng rậm. Ngay sau đó một con mãng xà khổng lồ từ trong dãy núi bò ra, dừng lại ở nơi cách Liệt Dương không xa. Con mãng xà khổng lồ biến hình thành một thiếu nữ. Cô bé tò mò tới gần con người đầu tiên mà cô nhìn thấy.
Cả người của Tiểu Xà Yêu đều đè lên trên người Liệt Dương, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi của cậu. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể đếm rõ ràng số lông mi của đối phương. Tiểu Xà Yêu hiếu kỳ sờ tới sờ lui trên người Liệt Dương, thậm chí còn đưa đầu lưỡi ra...
“Cắt!” Hứa Lâm Lang dứt khoát hô cắt, mặt tối sầm: “An Kỳ, em đang bị thương nặng sắp chết, chứ không phải khí huyết chảy ngược, em đỏ mặt cái gì?”
Trong tiếng cười thầm khúc khích của mọi người, An Kỳ xấu hổ che mặt đấm đất. Ông đây là con trai đó, con trai đó, là một thằng con trai chuẩn đàn ông. Em gái mềm mại thơm tho nằm trên người sờ tới sờ lui, ông đây nếu như không có chút phản ứng nào mới thật sự là không bình thường ấy!
Thiếu niên An Kỳ từ trước đến nay vẫn luôn là ngôi sao nhí, chưa từng quay bộ phim tình cảm thật sự nào. Đây là lần đầu tiên cậu quay cảnh gần gũi như vậy với em gái đáng yêu, quan trọng nhất là bản thân cậu còn thầm yêu mến em gái ngốc nghếch đáng yêu này. Thiếu niên An Kỳ rất đáng xấu hổ mà cứng rồi. Vì không muốn để cho người khác nhận ra hiện tượng xấu hổ này, cậu nghiêng người nằm trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt.
Tiểu Tịnh Trần ngồi xổm xuống bên cạnh cậu: “Anh bị sao vậy?”
An Kỳ liếc trộm cô bé liền trông thấy đôi môi mềm mại đầy đặn màu đỏ đậm... Ôi!
Hứa Lâm Lang đành phải để An Kỳ nghỉ ngơi một lúc. Tiểu Tịnh Trần quay trở lại bên cạnh Bạch Hi Cảnh để uống nước. Sắc mặt của Bạch Hi Cảnh có chút khó coi, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào An Kỳ, giọng dịu dàng: “Lát nữa khi quay tiếp, con đừng dùng lưỡi liếm cậu ta, bẩn.”
Uống ừng ực mấy hớp nước, Tiểu Tịnh Trần mới chậm rãi nói: “Nhưng mà trước đây Quả Cà hay dùng lưỡi liếm con, rắn cũng phải như vậy chứ!”
Không cần phải nghi ngờ, Quả Cà chính là con mãng xà bi thảm năm đó bị Tiểu Tịnh Trần xem như là giun lớn mà nuôi dưỡng!
Bạch Hi Cảnh trầm mặc mất hai giây mới thận trọng nói: “Rắn và xà yêu vẫn có sự khác biệt. Con xem, rắn không mặc quần áo, lúc ăn cũng là nuốt sống, còn xà yêu không những mặc quần áo mà còn ăn từng miếng một. Con là xà yêu chứ không phải rắn, do đó con không được dùng lưỡi liếm cậu ta. Hơn nữa xà yêu lúc mới biến hình chưa quen với việc có tay có chân, vì thế con cũng không thể dùng tay sờ cậu ta.”
Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay chưa từng hoài nghi lời nói của Bạch Hi Cảnh, do vậy nên cô bé gật đầu: “Vậy phải làm thế nào ạ?”
Bạch Hi Cảnh chỉ vào mũi: “Dùng mũi ngửi!”
Bộ máy khứu giác của rắn ở trên lưỡi chứ không phải ở trên mũi đâu Cha Ngốc ơi, đừng có dạy sai học sinh chứ, lật bàn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...