Giữa trưa tan học, trên đường về nhà, Thang Miêu Miêu vẫn còn dốc hết sức nói về sức mạnh to lớn của hai anh em nhà họ Lưu, nhắc nhở bé nên để ý tới sự an nguy của các anh trai nhiều hơn. Nói nửa ngày cũng không có ai trả lời lại, Thang Miêu Miêu hơi suốt ruột, muốn lôi kéo đồng minh. “Các cậu nói gì đi chứ!”
Tống Siêu lười biếng liếc cô bé một cái, hai tay chắp sau gáy chậm rãi bước đi. Cậu còn hiểu rõ mọi chuyện hơn Thang Miêu Miêu nhiều. Mặc dù đám thiếu niên nhà họ Bạch không đến nỗi ỷ thế hiếp người, bắt nạt con trai, ăn hiếp con gái, nhưng tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện ngu ngốc. Bọn họ thuộc loại “Ngươi không động chạm gì ta thì ta cũng sẽ không động chạm đến người. Còn nếu ngươi động chạm ta, ta sẽ nhún nhường ngươi ba phần, nhưng nếu ngươi lại tiếp tục động đến ta thì ta sẽ tiêu diệt tận gốc rễ nhà ngươi“. Nếu Bạch Trạch Thần và Bạch Lạc Thần thật sự bị ức hiếp, ba người anh trai của họ nhất định sẽ không chịu để yên. Đâu có đến lượt đứa em nhỏ nhất nhà là Bạch Tịnh Trần ra mặt, thế này không khoa học!
Ngải Mỹ đưa mắt nhìn lên trời, mặc dù cô bé thích những anh chàng thiếu niên tuấn tú, cũng có chút suy nghĩ không trong sáng với đám thiếu niên nhà họ Bạch, nhưng cô bé vẫn phân biệt được rõ ràng một giọt máu đào hơn ao nước lã. Đám anh trai nhà họ Bạch dù tốt hơn nữa thì cũng chỉ là quen biết xã giao. Tiểu Tịnh Trần và cô bé quen biết nhau hơn hai năm nay, mặc dù sau khi giới tính bị bại lộ đã mất giá trị làm “bạn trai”, nhưng cũng coi như là người bạn thân quan trọng nhất… nhỉ (?!). Thang Miêu Miêu nói về hai anh em nhà họ Lưu đáng sợ như vậy, cô bé tránh còn không tránh kịp, làm sao có thể giựt dây Tiểu Tịnh Trần chủ động đi gây chuyện, đó chẳng phải là tìm chết sao!
Về phần Vệ Thủ, đối với cậu mà nói, ngoài Tiểu Tịnh Trần ra thì những người khác chỉ là mây bay!
Cuối cùng vẫn là La Giai Ni khó hiểu mà nhắc nhở một câu: “Miêu Miêu, có phải cậu từng bị đám người họ Lưu kia bắt nạt phải không? Nếu không sao lại sợ bọn họ như vậy?”
Thang Miêu Miêu lập tức xù lông như con mèo bị giẫm phải đuôi: “Cậu nói bậy bạ cái gì thế, mình còn không quen bọn họ nữa là.”
“Thế sao cậu làm gì mà cứ nhắc đến anh ta hoài vậy?” Tiền Đa Đa cũng không nhịn được nói chen vào, đôi mắt lé quan sát Thang Miêu Miêu. “Từ sáng cậu đã bắt đầu luôn miệng nói bọn họ lợi hại như thế nào, lợi hại vậy có lợi hại hơn Tịnh Trần không? Nói không chừng anh trai của Tịnh Trần vốn dĩ chẳng có chuyện gì, chính bởi vì cậu nói quá nhiều nên anh ấy mới bị đánh đó. Đây gọi là... gọi là.. gọi là gì nhỉ?”
Tiền Đa Đa dứt khoát tìm kiếm sự trợ giúp. Thượng Quan Triết khinh bỉ quét mắt nhìn cậu ta một cái, nói: “Gọi là Ngôn Linh, bộ phim “Tự Tự Thiên Kim” gần đây vô cùng nổi tiếng của đài Mango kể về khí phách uy vũ của Ngôn Linh Sư do An Kỳ đóng vai chính. Không phải hôm nào cậu cũng xem sao! Nói đi cũng phải nói lại, An Kỳ hình như đẹp trai lên rồi!”
“Đúng, đúng, đúng.” Tiền Đa Đa vội vàng gật đầu như giã tỏi. “Trước kia luôn cảm thấy cậu ta quá nữ tính, không có một chút khí phách nam nhi nào. Gần đây cũng không biết chịu sự kích thích gì mà đàn ông hơn rất nhiều!”
“Nghe nói Khưu Vân sau hai năm ở ẩn cuối cùng cũng xuống núi. Đạo diễn Thiết Ưng đặc biệt chuẩn bị một bộ phim mới vì anh ta, thật đáng mong chờ!”
Mấy đứa trẻ này cũng giống như đám thiếu niên nhà họ Bạch và vô số nam nữ ở Hoa Hạ, đã bị bộ phim truyền hình “Giang Hồ Sát” đầu độc, trở thành những người hâm mộ ngoan cố của giang hồ. Nhưng so với những diễn viên dựa vào thực lực như Khưu Vân, Thẩm Thu Vũ, bọn trẻ lại càng thích ngôi sao nhí bằng tuổi mình như An Kỳ và mỹ nhân Vô Tà bí ẩn như thần long thấy đầu không thấy đuôi kia hơn. Chỉ là Vô Tà hai năm nay dường như không có bất kỳ tin tức nào. Những trang web chính thức vẫn duy trì cập nhập tin mới, ngoài những người hâm mộ ngoan cố ra thì những người hâm mộ khác đều lần lượt tan rã. Ngược lại hai năm nay, An Kỳ thay đổi hình tượng khá thành công, từ một ngôi sao nhí trắng mịn nõn nà mập mạp như bánh bao biến thành một chàng thiếu niên tuấn tú khiến cho không ít nam nữ thiếu niên lòng xuân rục rịch nảy nở.
Mấy đứa trẻ mỗi người nói một câu tán dóc đến nghiêng trời lệch đất. Thang Miêu Miêu tức giận tới mức mặt đỏ hết lên, vô cùng tủi thân và bực bội. Cô bé rõ ràng là có ý tốt mà: “Đám người vô lại các cậu, mình vì lo lắng cho anh trai của Tịnh Trần mới nói như vậy. Ngộ nhỡ Lưu Diệp thật sự đi tìm anh trai của Tịnh Trần tính sổ thì làm thế nào?”
Cô bé sẽ nói cho bọn chúng biết chính mình đã từng tận mắt chứng kiến hàng xóm nhà cô bé bị cô em Lưu Quyên đánh cho tàn phế sao, thật là quá tàn ác mà!
Anh trai của Lưu Quyên chắc chắn còn ác độc hơn cô em. Ngộ nhỡ anh ta thật sự tìm đám anh trai nhà họ Bạch... đánh cho nhừ tử.
Ngải Mỹ lạnh lẽo tiếp lời, ngón tay quấn quanh lọn tóc lượn sóng xoăn tự nhiên, nói: “Anh ta nếu dám bắt nạt anh trai của Tịnh Trần thì để anh trai Tịnh Trần bắt nạt lại. Dù sao Tịnh Trần cũng có nhiều anh trai, sợ cái gì!”
Lúc này không chỉ có Thang Miêu Miêu, đến cả đám người Tiền Đa Đa và Thượng Quan Triết đều trợn mắt há hốc mồm, lời nói này... rất có khí phách!
Thang Miêu Miêu suýt chút nữa hộc máu. Nếu như Bạch Trạch Thần, Bạch Lạc Thần thật sự bị Lưu Diệp đánh, vậy thì cho dù đám anh trai nhà họ Bạch tìm Lưu Diệp báo thù thì có thể làm gì. Chẳng lẽ có thể làm cho thời gian đảo ngược trở lại, khiến cho tất cả những vết thương của Bạch Trạch Thần và Bạch Lạc Thần biến mất hay sao. Mất bò mới lo làm chuồng thật sự không tính là muộn rồi hả?
Ít nhất đối với những con dê đã “chết” kia thì mọi thứ đều đã quá muộn rồi!
Tiểu Tịnh Trần căn bản không chú ý nghe mọi người tranh luận, trong đầu cô bé đang cố gắng phân tích những câu nói linh tinh mà Thang Miêu Miêu đã nói.
Thang Miêu Miêu nói quá nhiều, hơn nữa phần lớn đều lặp lại, trong sự lặp lại còn ẩn giấu đủ loại quan hệ nguyên nhân, kết quả phức tạp rối rắm. Học sinh lớp ba bình thường rất dễ dàng nghe hiểu được, nhưng bản thân Tiểu Tịnh Trần tuổi tác vẫn nhỏ hơn, hơn nữa nơ ron thần kinh não còn chưa hoàn toàn phát triển thành công... Để hiểu được còn có chút khó khăn!
Đợi mãi cho đến khi cô bé không dễ dàng gì mới hiểu được, thì bước chân của Tiểu Tịnh Trần đột nhiên dừng lại. Mấy bạn nhỏ đang chuyên tâm trò chuyện líu ríu, thiếu chút nữa thì đâm phải bé. Tống Siêu khoa trương vỗ ngực, bộ dạng hoàn toàn giống như vừa sống sót sau tai nạn vậy. May mắn còn chưa đụng phải, nếu không với trình độ kiên cố như kim cương biến hình của cô bé thì thân thể gầy yếu như cọng mì này của cậu xác định nhập viện... Không biết vì sao Tiểu Tịnh Trần đột nhiên lại bày ra vẻ mặt kinh hoàng như bị sét đánh như vậy. Thang Miêu Miêu lắp bắp hỏi: “Làm... làm sao vậy?”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to tròn, nhìn cô bé một cái rồi lắc đầu. “Không có gì.”
Tiểu Tịnh Trần đã hiểu ra, nhẹ nhàng xoay người lấy cặp sách xuống, kéo khóa, ngồi xổm trên mặt đất, cả cái đầu đều chôn vùi vào trong cặp sách lục tìm, cuối cùng lục ra được một quả táo to đỏ rực, bé há miệng cắn quả táo ngay lập tức. Tiểu Tịnh Trần đóng cặp sách lại, một lần nữa đeo lại lên lưng. “Rốp rốp” cắn quả táo thật giòn giã, đầu ngón chân đá hòn đá nhỏ về phía trước, xem ra tâm trạng rất tốt, còn thiếu nước ngâm nga một hai câu hát kinh Phật thôi.
Đám người Thang Miêu Miêu đưa mắt nhìn nhau, thế này rốt cuộc là hát ra cái gì rồi!
Quả táo vừa cắn được hai miếng, bước chân của Tiểu Tịnh Trần đột nhiên lại dừng lại.
Trái tim của đám bạn nhỏ đều nâng lên đến tận cổ họng. Tiền Đa Đa bị Thang Miêu Miêu và Thượng Quan Triết một trái một phải đẩy lên trước, vẻ mặt như đưa đám mở miệng. “Cậu... cậu lại làm sao vậy?”
Tiểu Tịnh Trần nhìn cánh cổng trường to lớn bên đường vì đang giờ tan học mà rất nhộn nhịp, không hiểu sao lại hỏi: “Anh trai mình học ở đây phải không?”
Cô bé chưa từng tới trường Trung học Số Một, chẳng qua mỗi ngày sau khi tan học bởi vì đi hướng ngược nhà nên phải đi qua nơi này, thỉnh thoảng nghe các bạn nhỏ nhắc qua. Đám trẻ vội vàng gật đầu như giã tỏi. “Đúng, đúng, chính là trường Trung học Số Một.” Cho nên em gái à, em rốt cuộc là muốn làm loạn như thế nào đây?
Đáng tiếc Tiểu Tịnh Trần căn bản không chú ý tới sắc mặt cả kinh đau khổ của các bạn nhỏ, đôi mắt to không hề chớp nhìn chằm chằm vào một hướng. Những bạn nhỏ khác cũng không nhịn được mà nhìn theo tầm mắt của cô bé. Mọi người trong nhất thời thay đổi sắc mặt. Thang Miêu Miêu thì hoảng hốt đưa tay bịt miệng.
Mặc dù cô bé luôn nhắc nhở Tiểu Tịnh Trần cẩn thận với anh trai của Lưu Quyên, nhưng cũng chỉ là đề phòng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thôi. Cô bé căn bản không nghĩ tới Lưu Diệp kia thế mà thật sự to gan như vậy, dám bắt nạt bạn học ở trong trường. Bạch Trạch Thần đã bị đánh thành cái đầu heo mất rồi.
Thang Miêu Miêu dù sao vẫn còn là một đứa trẻ, nhìn bộ dạng thảm hại của Bạch Trạch Thần, lại nghĩ đến cách nói về “Ngôn Linh” (lời nói linh nghiệm, miệng quạ đen) của Tiền Đa Đa, viền mắt của cô bé liền đỏ lên, nước mắt trào ra. Cô bé cảm thấy nhất định là do hôm nay mình cứ nói đi nói lại những lời nói như vậy cho nên mới khiến cho “lời nguyền” trở thành sự thật. Nếu hôm nay cô bé không nhắc mãi tới chuyện đó thì Bạch Trạch Thần có lẽ sẽ không bị đánh.
Thang Miêu Miêu mếu máo, nức nở nói. “Tịnh Trần, xin lỗi cậu, là mình đã hại anh trai của cậu.”
Những bạn nhỏ khác đồng thời sửng sốt. Khóe miệng Ngải Mỹ hơi giật giật, thật hiếm có mà vỗ đầu cô bé an ủi. “Thật ra chuyện không liên quan đến cậu.”
Thang Miêu Miêu rưng rưng nước mắt quay đầu tìm kiếm sự an ủi. “Thật sao?”
Đám nhỏ đồng thời gật đầu. Nhận được sự quan tâm an ủi của đám bạn, trong lòng Thang Miêu Miêu thấy dễ chịu hơn một chút.
Gặm một miếng táo thơm giòn, Tiểu Tịnh Trần bước từng bước lớn về phía các anh trai. Anh ba Bạch Uy Thần cười tít mắt vẫy tay với cô bé. “Tịnh Trần!”
Tiểu Tịnh Trần nhếch khóe miệng, đôi mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười chân thành trong sáng không sao tả hết. “Anh!” Ánh mắt lại bình tĩnh dừng ở trên mặt Bạch Trạch Thần.
Mấy người anh trai có chút lúng túng. Đánh nhau ở trường học cũng không phải là chuyện gì hiếm gặp. Chuyện ỷ lớn bắt nạt bé, ỷ mạnh bắt nạt yếu, đám thiếu niên nhà họ Bạch đã hứa với cha mẹ không được làm. Nhưng cũng không có nghĩa là những người khác cũng không thể làm. Hôm nay người bị đánh là Bạch Trạch Thần thế đơn lực mỏng và Bạch Lạc Thần tuổi còn nhỏ. Nếu như ba người anh học cấp ba sớm biết được tin tức mà chạy tới, thì người bị đánh thành đầu heo khẳng định là Lưu Diệp.
Chẳng qua bất luận là ai bị đánh, bất luật là thua hay thắng, hình như đều không có lý nào lại đi cáo trạng với em gái nhỏ mới học lớp ba tiểu học được. Bạch Lạc Thần da mặt dày không phải là ai cũng học được, cho nên Bạch Trạch Thần chỉ mím chặt môi không nói tiếng nào.
Tiểu Tịnh Trần lạch bạch chạy tới, mỗi người anh đều ôm bé một cái, ngay cả Bạch Trạch Thần cũng không ngoại lệ. Nhưng bất luận là đám thiếu niên nhà họ Bạch hay là đám nhỏ Thang Miêu Miêu đều cảm thấy vô cùng không bình thường. Nụ cười ngây thơ của Tiểu Tịnh Trần tại sao trông lại kỳ quái như vậy…
Mẹ nó, đây là vẻ mặt nên có sau khi nhìn thấy anh trai tốt nhà mình bị người ta đánh cho thành đầu heo sao?
Mẹ nó, khuôn mặt của bạn học Bạch Trạch Thần đã sưng phù lên tím bầm bóng loáng, khóe miệng vẫn còn đang ứa ra tơ máu mà em gái à. Đầu óc em/cậu không nhanh nhạy, nhưng đến cả mắt cũng mù rồi sao?
Cho dù là đám thiếu niên nhà họ Bạch hay là đám nhỏ Thang Miêu Miêu đều cảm thấy, với sự hiểu biết về Tiểu Tịnh Trần của bọn họ, thì bé tuyệt đối sẽ hỏi rõ ràng là do ai làm ngay từ lúc đầu nhìn thấy Bạch Trạch Thần, sau đó sẽ không hề do dự mà đánh cho đối phương nhập viện để giúp anh trai báo thù. Nhưng bây giờ cô bé lại coi như không nhìn thấy, đây rốt cuộc là chuyện gì đây?
Bạch Húc Thần chăm chú nhìn vào đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần. Đôi mắt vẫn sạch sẽ trong sáng như trước, trong veo như nước, phân rõ trắng đen và không mang theo bất kỳ vẻ u ám nào. Nhưng không biết vì sao khi thấy ánh mắt bé như thế này, Bạch Húc Thần lại cảm thấy trong lòng mình phát lạnh.
Bạch Uy Thần dùng một tay bế Tiểu Tịnh Trần lên, nói: “Chúng ta đi bệnh viện trước thôi, tiện thể đưa Tịnh Trần về nhà.”
Hai chân Tiểu Tịnh Trần vừa rời khỏi mặt đất, thì Bạch Uy Thần liền sửng sốt một lúc. Sau đó cậu buông tay, đặt Tiểu Tịnh Trần trở lại mặt đất, quyết định thay bế thành dắt em gái nhỏ. Sau khi đổi vòng trọng lực thì trọng lượng của em gái Tịnh Trần bây giờ... ngoài cha ngốc ra sợ rằng không có ai có thể bế được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...