Cậu thiếu niên từ tốn mà kiên quyết muốn rút ngón tay của mình về, nhưng Tiểu Tịnh Trần đang chơi rất hăng say nên hoàn toàn quên mất ngón tay này thuộc về một người anh trai xa lạ chứ không phải của cha ngốc. Thế là Tiểu Tịnh Trần theo bản năng nắm chặt không cho món đồ chơi của mình chạy mất. Nếu như là Bạch Hi Cảnh, với sức lực của anh, trong tình huống cần thiết vẫn có thể rút ngón tay về, nhưng thiếu niên này thì...
Cậu thiếu niên chỉ cảm thấy xương ngón tay đau nhức, đốt ngón tay thì dường như sắp vỡ vụn ra. Cậu ta sợ đến mức không dám động đậy nữa, chỉ nhếch mép một cách cứng ngắc, đôi mắt ngập nước lóe lên tia sáng vô tội: “Em đang nói gì thế, tại sao anh nghe mà không hiểu?”
Tiểu Tịnh Trần vẫn không ngẩng đầu lên, ngón tay bé nhỏ cầm “ngón tay đồ chơi” rồi đưa vào trong miệng, dọa cho thiếu niên kia suýt chút nữa quỳ xuống đất. Bạch Uy Thần vội túm lấy cổ tay của bé lại, cậu trừng mắt: “Ngón tay bẩn lắm, mút ngón tay sẽ bị tiêu chảy đó.”
Tiểu Tịnh Trần bĩu môi, có chút đáng tiếc buông ngón tay của cậu thiếu niên ra, nói: “Mỗi lần Khoai Tây không nghe lời, sư điệt Minh Bảo luôn có cách khiến nó phải nghe lời. Lúc sư điệt Minh Bảo dạy Khoai Tây, trên ngón tay luôn có một mùi hương, mùi hương đó rất giống với mùi trên ngón tay của anh trai kia nha!”
Nha cái em gái mi! Khuôn mặt thiếu niên hơi biến sắc, rụt mạnh tay về, nhưng nửa đường lại bị Bạch Uy Thần giật lại.
Từ lúc Tịnh Trần giày vò con hổ trắng lộng lẫy của nhà họ Lạc, Bạch Hi Cảnh liền đặc biệt làm một bài phổ cập khoa học nho nhỏ cho các thiếu niên nhà họ Bạch. “Khoai Tây” mà Tiểu Tịnh Trần nói tuyệt đối không phải là nguyên liệu nấu ăn phổ biến có hàm lượng tinh bột cực kỳ cao về mặt ý nghĩa, mà đơn thuần chính là vị vua uy vũ và khí phách của thảo nguyên – Sư tử đực!!
Có thể khiến cho một con sư tử nóng nảy do không được ăn thịt mà lên cơn điên phải nghe lời, tuyệt đối không phải chuyện mà một chút “mùi hương” có thể làm được.
Bạch Uy Thần không quan tâm đến sự giãy giụa của cậu thiếu niên. Cậu cưỡng ép đặt ngón tay kia vào chóp mũi mình hít mạnh. Mặc dù khứu giác của cậu không nhạy bén như của Tiểu Tịnh Trần, nhưng lỗ mũi cậu cũng rất tinh. Một mùi hương nhạt đến mức gần như không ngửi thấy được khiến gương mặt của Bạch Uy Thần lập tức biến sắc. Cậu hung dữ nhìn chằm chằm thiếu niên nọ, nghiến răng nghiến lợi: “Hàn Hiểu Phong!!”
Sắc mặt thiếu niên hơi trắng bệch. Cậu ta lấy lại khí chất yếu ớt không xương như đóa sen trắng, bình tĩnh nhìn Bạch Uy Thần nói: “Cậu có tin tôi hay không!!”
Lời này vừa nói ra, rõ ràng là ngầm thừa nhận sự “tố cáo” của Tiểu Tịnh Trần. Sắc mặt của Bạch Uy Thần cũng trắng nhợt. Cậu hoàn toàn không ngờ rằng người bạn, người anh em thân thiết sống chết có nhau lại “hãm hại” mình như vậy.
Trong lòng của thiếu niên Hàn Hiểu Phong cũng đang xoắn xuýt đủ kiểu. Thật ra cậu hoàn toàn có thể phủ nhận lời nói của một đứa bé sáu tuổi, hơn nữa lời nói của một đứa trẻ sáu tuổi thì ai sẽ thật sự tin tưởng chứ. Nhưng mà không biết tại vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại thừa nhận, cậu đã thừa nhận rồi!
Nếu không phải đã xác định ý thức của mình rất tỉnh táo, cậu ta cũng hoài nghi có phải bản thân đã bị thôi miên rồi hay không!
“Các em về trước đi, đừng làm lỡ bài thi buổi chiều.” Bạch Uy Thần dứt khoát giao Tiểu Tịnh Trần cho Bạch Lạc Thần và Tiểu Lục, Tiểu Thất, sau đó liền kéo Hàn Hiểu Phong đi như kéo một con chó chết. Bạch Lạc Thần cầm tay Tiểu Tịnh Trần cùng Tiểu Lục, Tiểu Thất lặng lẽ nhìn theo hình bóng hai thiếu niên đang tay nắm tay đi xa, nhất thời trong lòng tràn đầy phiền muộn. Hiện giờ rốt cuộc là tình huống gì vậy??
Tiểu Tịnh Trần hoang mang chớp mắt, khuôn mặt trống rỗng hồ đồ. Tình huống gì vậy??
Tiểu Tịnh Trần ngỡ ngàng hoang mang như thế mãi cho đến tận khi bài thi buổi chiều kết thúc. Vừa ra khỏi trường thi đã nhìn thấy cha ngốc ở cách đó không xa. Mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, ngỡ ngàng cái gì, hoang mang cái gì đó đều là mây trôi. Lúc này bé tuyệt đối là mắt sáng mà lòng cũng sáng bừng, bởi trong mắt và trong lòng bé chỉ có khuôn mặt đẹp trai lóa mắt của cha ngốc mà thôi.
Bạch Hi Cảnh giang tay ôm lấy Tiểu Tịnh Trần đang lao như bay tới rồi hôn một cái lên khuôn mặt phúng phính của bé. Sau đó cha và con gái hai người tương thân tương ái rời khỏi sân trường, để lại cô Nguyễn ở trong trường thi nhìn bài thi của Tiểu Tịnh Trần mà lặng lẽ lệ rơi đầy mặt.
Buổi tối hôm đó, lúc anh tư Bạch Trạch Thần lên mạng đã nhận được một video, trong video rõ ràng ghi lại tất cả những gì đã xảy ra buổi trưa ở bên ngoài tiệm bánh. Video còn được tặng kèm một câu: “Hãy bảo cô gái này tránh xa anh trai cậu ra!”
Bạch Trạch Thần đẩy gọng kính, yên lặng nhìn avatar như gió ban mai quất vào mặt của đối phương, rất không phúc hậu mà mặc niệm cho anh ba nhà mình. Bị cái tên bên ngoài yếu ớt như bông sen trắng, bên trong còn đen tối ác độc hơn cả xã hội đen để mắt tới, không biết ngày sau phải chịu bao nhiêu bi thương đây chậc chậc!
Bạch Trạch Thần vốn không định làm gì quá đáng, nhưng đợi đến khi cậu xem từ đầu đến cuối đoạn video, tận mắt nhìn thấy đứa cháu gái duy nhất trong ba đời nhà cậu phải chịu đủ loại “ức hiếp”, “chà đạp”, trong lòng của trạch nam kỹ thuật bỗng nhiên u ám nổi cơn thịnh nộ. Vậy là thiếu nữ kia gặp bi kịch rồi, đành im hơi lặng tiếng rút khỏi sân khấu lịch sử.
Sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, học sinh tiểu học được nghỉ một ngày. Tiểu Tịnh Trần ở nhà một ngày cùng với cha ngốc cũng đang nghỉ phép. Ngày hôm sau khi đi học, cả trường tiểu học số một khắp nơi đều là tiếng kêu than dậy trời đất.
Sau khi tiếng chuông vào học vang lên, cô Nguyễn mang theo một xấp bài thi bước vào lớp học. Đây là bài kiểm tra lớn đầu tiên của các bạn nhỏ lớp một, nên có ý nghĩa quan trọng và ảnh hưởng vô cùng sâu sắc. Do đó khi nhìn thấy một xấp bài thi trên bục giảng, các bạn nhỏ đều rất căng thẳng, trong sự căng thẳng còn mang chút hưng phấn, trong sự phấn khởi lại pha chút thấp thỏm. Tóm lại là đủ kiểu phức tạp, đủ kiểu xoắn xuýt, chỉ ngoại trừ... Bạch Tịnh Trần!!
Tiểu Tịnh Trần ngồi ở hàng đầu tiên, đối diện với bục giảng. Bé chỉ cần thò cổ ra là có thể nhìn thấy bài thi ở phía trên cùng. Thế nhưng nhóc con kia lúc này hoàn toàn không ở trong tình huống, chỉ chớp đôi mắt to ngước lên nhìn cô giáo, khóe miệng nhếch lên theo thói quen, vô thức tỏ ra ngốc nghếch đáng yêu.
Cô Nguyễn vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy ngay bé ngốc này. Tâm trạng cô quả thực là còn phức tạp, còn xoắn xuýt, còn khó diễn tả hơn cả của các bạn nhỏ.
Hít một hơi thật sâu, cô giáo Nguyễn bắt đầu phát bài thi, từ điểm cao đến điểm thấp từng bài một: “Vệ Thủ, 100 điểm.”
“Oa a…” Cả phòng học ầm ĩ hết cả lên. Lúc này Vệ Thủ đã trở thành tiêu điểm. Người các bạn nhỏ nhìn thấy không còn là cậu bé với bộ quần áo cũ bị giặt đến bạc màu, tự ti luôn cúi đầu xuống giả làm không khí và khuôn mặt bị mái tóc dài che khuất chỉ còn chừa lại cái cằm nữa, mà là thần tượng đưa tay ra nhận bài thi có điểm “100” đỏ tươi từ trên tay cô giáo.
Cô Nguyễn rõ ràng rất hài lòng với phản ứng của các học sinh, biết được tầm quan trọng của thành tích học tập là tốt, chỉ sợ các bé không biết thôi. Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Tiểu Tịnh Trần, nụ cười của cô Nguyễn trở nên cứng ngắc. Cái đứa trẻ này tại sao mặt mũi vẫn mịt mờ, ánh mắt vẫn trống rỗng như vậy, rốt cuộc bé có nghe thấy lời của mình không????
“Thượng Quan Triết. 100 điểm!” Giọng của cô Nguyễn lại lớn hơn một chút, các bạn nhỏ lại kêu lên: “Oa a!”
Thượng Quan Triết vuốt kiểu tóc đặc biệt của mình, đắc ý đến mức mặt mày đều hất lên, khiêu khích liếc nhìn Vệ Thủ. Kết quả là Vệ Thủ người ta chỉ cúi đầu, căn bản không thèm để cậu vào mắt. Thượng Quan Triết tỏ vẻ rất buồn bực.
“Thang Miêu Miêu, 99… Ngải Mỹ, 98… La Giai Ni, 98… Tống Siêu, 97...”
Từng bài thi được phát xuống, các bạn học sinh dần dần cảm thấy có chút không đúng lắm. Ở khu trung tâm của phía trên cùng, điểm số của mỗi học sinh đều hơn chín mươi, đến cả Tiền Đa Đa không được giáo viên đánh giá cao cũng đạt được 91 điểm, chỉ có tên của Tiểu Tịnh Trần vẫn chưa được giáo viên gọi tới, giờ đã phát đến học sinh có điểm thấp hơn sáu mươi rồi. Tại sao vẫn không nghe thấy tên của Đại Boss lớp 1-2??
Cho đến khi trong tay giáo viên Nguyễn chỉ còn chừa lại một bài thi cuối cùng, từ trong miệng cô cuối cùng mới phun ra những chữ làm cho người khác phải kinh ngạc kia: “Bạch Tịnh Trần, 2 điểm.”
?
Phòng học im lặng như tờ, sau suốt mười giây trầm mặc thì cả lớp như vỡ tổ, những tiếng kêu kinh ngạc, tiếng sói tru suýt chút nữa tốc cả nóc nhà.
Cô Nguyễn đã sắp đặt bài thi xuống trước mặt Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần vừa mới cúi đầu xuống xem, Thang Miêu Miêu đã lập tức nhào tới, Vệ Thủ cũng ghé sát lại, La Giai Ni và Ngải Mỹ ở phía sau thì nhoài cả người lên trên bàn, ngay cả Tống Siêu từ trước đến nay đều làm sợi mì cũng không chịu thua mà chiêm ngưỡng bài thi thấp điểm nhất cả lớp... à, không phải, nên là cả khối thậm chí là toàn trường.
Bài thi Toán học cơ bản…
1+1=2(√), 2+1=2(×), 3+2=2(×),5-1=2(×)…
Đều là phép cộng trừ trong phạm vi từ mười trở xuống. Thế nhưng ở phần phía sau dấu bằng do học sinh điền, tất cả đều được viết số “2” bằng bút chì, ngoại trừ câu đầu tiên 1+1=2 đúng ra thì toàn bộ các câu khác đều sai hết. Dấu x đỏ tươi bao phủ toàn bộ bài thi. Cái này phải là người tài nhiều “2” thế nào mới có thể viết ra toàn đáp án “2”, lại còn đạt được điểm “2” như vậy hả!!
Có một đề tặng điểm là chỉ cần học sinh viết ra số con số ả rập 1-10 là được, nhưng mà số mà bé viết ra lại không phải con số ả rập, mà là chữ số giống như mạch điện phức tạp. Cô giáo chấm thi không đọc hiểu, nên chỉ có thể đạt được một quả trứng ngỗng to đùng. Cả bài thi, duy chỉ có số 2 là bé viết giống số 2 nhất rồi.
Cô Nguyễn tỏ vẻ, do cô giáo khác chấm nên cô không còn cách nào khác rồi biết hay không!
Việc Tiểu Tịnh Trần viết ra một loại chữ số khác thật ra cô Nguyễn đã quen rồi. Nếu cô được chấm bài thi này thì ít nhất ở câu viết chữ số, Tiểu Tịnh Trần chắc chắn có thể đạt được không ít điểm. Nhưng thật đáng tiếc là giáo viên lớp khác hoàn toàn không thể nhìn ra nổi chữ số xấu như gà bới của bé, cho nên Tiểu Tịnh Trần bi thảm rồi!
Thang Miêu Miêu đồng cảm vỗ vai Tiểu Tịnh Trần, chân thành an ủi: “Có thể được hai điểm đã là rất tốt rồi.”
Vốn tưởng rằng Tiểu Tịnh Trần sẽ rất buồn, Thượng Quan Triết thậm chí đã nghĩ sẵn trong đầu nội dung để chốc nữa an ủi người đẹp trong lòng mình. Kể từ sau khi biết Tiểu Tịnh Trần là con gái, cậu nhóc đào hoa này không còn áp lực mà bắt đầu tấn công bé mạnh mẽ. Nhưng thật đáng tiếc, em gái trời sinh ngốc nghếch, chỉ cho rằng Thượng Quan Triết đối xử tốt với mình như vậy hoàn toàn xuất phát từ tình bạn, nên mới yên tâm thoải mái tiếp nhận. Bé cũng dốc hết sức đối xử tốt với Thượng Quan Triết, làm Thượng Quan Triết cảm thấy rất đắc ý... Sau đó lại phát hiện ra em gái đối xử với các bạn học sinh nam khác cũng tốt như vậy, Thượng Quan Triết lại buồn bực, Chậc chậc. Thật giống một tên ngốc mà!
Tóm lại chuyện mọi người lo lắng hoàn toàn không xảy ra. Nghe thấy Thang Miêu Miêu an ủi, Tiểu Tịnh Trần quay đầu nhếch miệng nở một nụ cười ngọt ngào: “Ừ, ba mình nói chỉ cần kiểm tra không phải điểm âm là được rồi, trên không điểm là sẽ có thưởng.”
Thang Miêu Miêu: “...” Tại sao cô bé lại không có một người cha ngốc nghếch bất thường như vậy, cào tường! Đây cũng là tiếng lòng của tất cả học sinh trong lớp.
Cô Nguyễn quỳ rồi, đụng phải một người cha ngốc “sáng suốt” như vậy, người làm giáo viên như bọn họ có thể có cách gì, có thể có cách gì chứ!
Hai tiết Toán, cô Nguyễn nghiêm túc giảng giải nhiều lần toàn bộ bài thi. Trong lúc giảng bài, cô luôn vô thức nhìn Tiểu Tịnh Trần, xem liệu bé có đang nghiêm túc nghe giảng hay không. Nhưng mà nói thật, chỉ cần em gái Tiểu Tịnh Trần không cười, có dùng kính hiển vi cũng không nhìn ra được rốt cuộc là bé đang chăm chú nghe giảng hay là đang thất thần. Thật đó, bởi ở cả hai trạng thái này, nét mặt của bé đều trống rỗng trông không có gì khác nhau hết. Ngoại trừ cha ngốc, thật sự không có ai nhận ra được... Ồ, sai rồi, có lẽ vẫn còn một người có thể phân biệt được…
Chính là nam chính không biết đang trốn ở cái xó xỉnh nào trộm thức ăn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...