Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Lớp một chỉ thi môn Ngữ văn và môn Toán, sáng một môn chiều một môn, thi xong trong vòng một ngày. Phòng thi của nhà trường có hạn, học sinh của sáu khối được tách ra thi riêng. Lớp một, lớp ba và lớp năm thi cùng nhau. Lớp hai, lớp bốn và lớp sáu thi cùng nhau. Sau đó Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng đã gặp được ba ông anh họ cùng trường nhưng vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt do thời gian học của khối một khác với những khối còn lại - Tiểu Lục, Tiểu Thất học lớp hai, còn Bạch Lạc Thần học lớp năm!!

Buổi sáng thi môn Ngữ văn, Tiểu Tịnh Trần lúc bước vào phòng thi mặt mũi ngây thơ, đến lúc đi ra lại mặt mày u mê ngây ngốc.

Tiểu Lục và Tiểu Thất biết hôm nay em gái nhỏ đi thi nên đã cố ý đến sớm đứng đợi bé ở ngoài cửa lớp mãi. Vừa nhìn thấy vẻ mặt của bé, hai cậu liền lặng lẽ che mặt. Các cậu cũng đã nghe sơ qua về tình hình học tập của em gái nhỏ. Mặc dù rất khó có thể tin rằng vị thần chơi game lợi hại như vậy mà lại là một đứa trẻ đáng thương gặp trở ngại trong việc học tập, nhưng giờ đây sự thật đã bày ra trước mắt, dù cho không xem bài thi, không nhìn điểm số, chỉ cần nhìn vẻ mặt mờ mịt chẳng hiểu gì hoàn toàn không giống với những bạn học xung quanh đứa thì phấn khởi, đứa thì ủ rũ chán nản, các cậu cũng hoàn toàn có thể hiểu được.

E rằng nhóc con này đến cả đề bài cũng không hiểu ấy chứ!

Tiểu Thất thông cảm vỗ đầu Tiểu Tịnh Trần: “Không sao đâu, cho dù làm bài không tốt, chú út chắc chắn cũng không nỡ đánh em đâu.”

Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, nghiêng đầu, vô thức cao giọng cảm thán: “Ồ.”

Tiểu Thất: “...”

Tiểu Lục dứt khoát kéo Tiểu Tịnh Trần: “Ca sau đến lượt anh và Tiểu Thất thi, vẫn còn chút thời gian, bọn anh dẫn em đi tìm anh năm nhé.”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, anh năm cái gì, vật đáng yêu thì có!

Thời gian thi của Bạch Lạc Thần và Tiểu Tịnh Trần trùng nhau, nhưng bởi vì là lớp năm, thời gian thi đương nhiên sẽ lâu hơn so với lớp một. Ba bạn nhỏ chờ ngoài cửa được khoảng nửa tiếng mới trông thấy Bạch Lạc Thần hùng hùng hổ hổ nộp bài trước trong sự ngưỡng mộ, ghen tị của các bạn học sinh và ánh mắt vui mừng nhưng pha lẫn nỗi tiếc hận rèn sắt không thành thép của giáo viên coi thi, sắp xếp xong túi tài liệu liền xông ra ngoài. Mặc dù vậy, Tiểu Thất vẫn không vui nói: “Anh năm, anh thật chậm chạp!”

Bạch Lạc Thần dùng một chiêu đạn chỉ thần thông đánh cho trán Tiểu Thất ửng đỏ. Để xem lúc thi mi mất bao nhiêu thời gian, thằng nhóc xui xẻo!


Tiểu Thất che chỗ trán bị ửng đỏ, tủi thân xoắn xuýt, đúng là không thể chọc vào đứa trẻ ngay thẳng được mà biết hay không!

Bạch Lạc Thần một tay cầm túi tài liệu, một tay dắt Tiểu Tịnh Trần: “Đi thôi, anh mua đồ ăn ngon cho em nhé.”

Vừa nghe nói tới đồ ăn, ánh mắt Tiểu Tịnh Trần lập tức sáng còn hơn cả sao trên trời. Cái gì gọi là mù tịt, là hồ đồ, là mít đặc đều trở thành mây trôi hết.

Thứ không thiếu nhất bên ngoài trường tiểu học chính là các sạp nhỏ, các gánh hàng rong bán đủ loại đồ ăn vặt và văn phòng phẩm, nhưng mà các thiếu niên nhà họ Bạch chắc chắn sẽ không đi ăn loại đồ ăn không đảm bảo này. Các cậu không thiếu tiền tiêu vặt nên đương nhiên không thể để những thực phẩm rác rưởi kia tàn phá cái dạ dày yếu ớt của bản thân được.

Cách trường tiểu học số một không xa là trường trung học số một. Trường trung học số một là trường cấp hai trọng điểm của thành phố. Cuộc sống vườn trường của học sinh cấp hai và học sinh cấp ba phong phú đa dạng hơn nhiều so với học sinh tiểu học. Ở giữa trường tiểu học số một và trường trung học số một có một tiệm bánh ngọt rất lớn được trang trí tinh xảo. Bánh ngọt ở trong tiệm này không những xinh xắn mà mùi vị cũng không tệ. Các cậu bé hay các cô bé thích ăn đồ ngọt đặc biệt thích tới đó. Bạch Lạc Thần mặc dù là một chàng trai tiêu chuẩn, nhưng có đứa trẻ nào lại không thích ăn đồ ngọt?

Thế là Bạch Lạc Thần dẫn em trai và em gái chạy thẳng đến tiệm bánh ngọt, còn không quên nhắc nhở: “Tiểu Lục, Tiểu Thất, mấy đứa không được đến thi muộn đâu.”

“Anh yên tâm, sẽ không muộn đâu ạ.” Cả người Tiểu Thất đã sắp nằm sấp lên tủ bày bánh, nước miếng tuôn trào, mắt còn sáng hơn cả Tiểu Tịnh Trần.

Tiểu Tịnh Trần không có yêu cầu cao với đồ ăn, ngoại trừ đồ mặn ra, chỉ cần là đồ có thể ăn thì bé đều ăn. Do vậy mà sau khi bước vào cửa, bé liền ngoan ngoãn được Bạch Lạc Thần dẫn tới ngồi bên cạnh một cái bàn tròn không có người, để mặc cho ba ông anh giúp bé đi mua đồ ăn. Trên bàn rất nhanh đã bày đầy các loại bánh ngọt mà mới chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta phát thèm, cùng với nước trái cây tươi vừa mới ép.

Tiểu Tịnh Trần cầm chiếc thìa nhỏ, ăn đến mức khắp miệng đều dính bơ.

Tiểu Lục, Tiểu Thất như hổ đói ăn hết đống bánh ngọt do mình chọn, tu nước hoa quả như nước lã, sau đó phủi mông rời khỏi, chỉ còn lại Tiểu Tịnh Trần vẫn đang chìm đắm trong những chiếc bánh ngọt xinh đẹp, cùng Bạch Lạc Thần phụ trách trả tiền.

Khách trong tiệm không ít, người tới người lui nườm nượp không dứt, cơ bản đều là học sinh, chủ yếu là học sinh của trường trung học số một, còn học sinh tiểu học rất ít.


Tiểu Tịnh Trần đang ăn vui vẻ, bỗng nhiên cửa tiệm liền bị đẩy ra một cách thô bạo, sau đó là một tiếng thét lớn đầy tức giận: “Bạch Tịnh Trần, tên khốn kiếp nhà cậu!”

Bạch Lạc Thần bất giác nhíu mày, hung ác đưa mắt qua nhìn. Đứa trẻ xúi quẩy ở đâu tới mà lại dám mắng em gái cậu là đồ khốn khiếp, không muốn sống nữa phải không!

Tiểu Tịnh Trần ngỡ ngàng quay đầu, đôi mắt to trong veo như nước, hai má phồng lên do nhét bánh ngọt vô thức chuyển động lên xuống, nhìn rất giống một chú sóc cỡ lớn đáng yêu, trong nháy mắt khiến cho các thiếu nam thiếu nữ ở trong tiệm ngây ngất. Đây chính là điểm tàn ác nhất của Tiểu Tịnh Trần – nam nữ đều không tha!

Qua nửa học kỳ tiếp xúc, bên cạnh Tiểu Tịnh Trần đã hình thành một nhóm bạn bè cố định. Bọn chúng mỗi ngày đều cùng đến trường, tan trường, nghịch súng rồi về nhà. Kỳ thi đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng do thành tích hố cha của Tiểu Tịnh Trần, một mình bé được xếp ở phòng thi cuối cùng. Khi đám người Tiền Đa Đa thi xong đến tìm bé, đến một cọng tóc cũng không thấy đâu. Bảy người bạn nhỏ cùng nhau tiến hành tìm kiếm toàn diện từ trường tiểu học số một đến đây, kết quả lại nhìn thấy nhóc con thối tha không có lương tâm kia đang ngồi ăn bánh ngọt. Việc này bảo lũ nhỏ đang phải vất vả tìm người như bọn chúng làm sao chịu nổi đây?!

Tiền Đa Đa bùng nổ ngay tại chỗ. Nó đẩy cửa tiệm ra, gào to mà chẳng thèm quan tâm đến ai hết. Vừa gào xong, nó liền cảm nhận được sát khí dày đặc, lạnh đến mức khiến nó run cầm cập. Đôi mắt nhỏ lo lắng nhìn quanh, chạm ngay ánh mắt hung ác của Bạch Lạc Thần, Tiền Đa Đa lập tức suy sụp, oan ức nghiến răng nghiến lợi. Nó rưng rưng trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần, còn những bạn nhỏ khác đã vượt qua nó chạy về phía Tiểu Tịnh Trần.

“Tịnh Trần, sao cậu không đợi bọn mình?”

“Bọn mình đi tìm cậu, nhưng trong phòng thi đã không còn ai nữa rồi.”

“Bọn mình tìm cậu rất lâu đấy.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Cậu thật không có tình nghĩa bạn bè gì cả.”

Sáu đứa trẻ thi nhau nói, không những ném Tiền Đa Đa ra sau đầu, còn trực tiếp đẩy Bạch Lạc Thần sang một bên. Cái tai lớn của Tiểu Tịnh Trần rung lên lắng nghe lời oán giận của những người bạn nhỏ, nhưng tốc độ ăn bánh lại không hề chậm lại chút nào. Cho đến khi ăn xong miếng bánh trong tay và cầm một miếng khác lên, bé mới chậm rãi nói: “Các anh tới đón mình, cho nên mình liền đi với các anh ấy.”


Anh?? Lúc này các bạn nhỏ mới phát hiện ra Bạch Lạc Thần sắc mặt tối sầm đã bị đẩy sang một bên. Mấy đứa nhỏ xấu xa lập tức khoanh tay đứng ngay ngắn, rất cung kính kéo dài giọng hô lên: “Chúng – em – chào – anh – ạ!”

Bạch Lạc Thần: “...” Ai là anh của mấy nhóc, đừng có gọi bừa, anh đây cũng là người có khí tiết đấy!

Nhìn đôi mắt to trong sáng đang nhấp nháy của Tiểu Tịnh Trần, Bạch Lạc Thần trầm mặc chấp nhận cách xưng hô của các bạn nhỏ - Khí tiết nó chết rồi!

Bạch Lạc Thần không thể nổi đóa với lũ trẻ ngoan đã gọi mình là anh, chỉ có thể trút giận sang Tiền Đa Đa, đứa bé duy nhất không gọi cậu là anh. Bạn Tiền mập bị ánh mắt nhìn thấy là giết dọa đến độ run rẩy, nó nhanh chóng nói: “Em – chào – anh – ạ!”

Một tiếng gào to thiếu chút nữa làm sập trần nhà của tiệm bánh. Nhân viên bán hàng và tất cả khách hàng đều quay đầu lại, vừa kinh ngạc vừa đồng cảm nhìn Tiền Đa Đa đang nước mắt lưng tròng.

Bạch Lạc Thần: “...” Em gái nhỏ hố anh thì cậu đã phải nhận rồi, nhưng đám nhóc xui xẻo này rốt cuộc chui ra từ xó xỉnh nào vậy, khốn khiếp!

Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không có tự giác giới thiệu bạn học của mình mà chỉ ngồi gặm bánh vô cùng vui vẻ. Ngải Mỹ với tư cách là người duy nhất đã từng gặp Bạch Lạc Thần, đương nhiên đành phải đứng ra đảm nhận trách nhiệm to lớn này… Tuy nhiên Bạch Lạc Thần căn bản không nhớ đến bé gái dễ thương mà mình từng bắt gặp cùng với Tiểu Tịnh Trần trốn sau cây nặn bóng tuyết hồi Tết, cuối cùng còn bị cậu chế giễu vì váy bị rách.

Bạch Lạc Thần rất đẹp. Hơn nữa so sánh với khuôn mặt bánh bao trong sáng của Tiểu Tịnh Trần, Bạch Lạc Thần mười hai tuổi đã mơ hồ mang vẻ đẹp trai tuấn tú. Ngải Mỹ nhìn cậu, bất tri bất giác liền đỏ mặt, thỉnh thoảng còn nhìn trộm Tiểu Tịnh Trần tham ăn, lặng lẽ so sánh giá trị hấp dẫn của hai anh em này.

La Giai Ni cũng có dáng vẻ mùa xuân nảy mầm như vậy, nhưng cô bé dè dặt hơn nhiều so với Ngải Mỹ, chỉ lặng lẽ cúi đầu ngượng ngùng ngồi đó, lập thành một nhóm hai người đang cosplay vai nhận tội cùng với Vệ Thủ.

Tống Siêu bộ dạng lười biếng uể oải như sợi mì nằm bò lên bàn, ỉu xìu nói: “Đói quá, anh cũng mua bánh ngọt cho em với!” Mặc dù trên bàn vẫn còn mấy miếng bánh chưa động tới, nhưng đó là của lão đại Tiểu Tịnh Trần, không động vào đồ ăn của quỷ tham ăn được đâu!

Bạch Lạc Thần: “...” Cái tên nhóc không biết xấu hổ này đã nói ra rồi, cậu có thể không biết ngại mà từ chối sao??

Trong lòng Bạch Lạc Thần lặng lẽ rơi lệ đầy mặt vì ví tiền của mình sắp thủng đến nơi. Nhưng ngoài mặt thì khoanh hai tay lại, ánh mắt ngạo nghễ nhìn xuống, đẹp trai lạnh lùng cao quý đủ kiểu: “Muốn ăn cái gì thì cứ gọi đi, coi như là để cảm ơn sự chăm sóc của các em đối với Tịnh Trần.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của bảy đứa trẻ tham ăn bị vua ăn hàng kéo cho nghiêng lệch liền sáng lên, rầm rầm nhào về phía tủ bày bánh. Ngay cả Vệ Thủ cũng vứt bỏ lớp ngụy trang âm trầm cô độc của bản thân, kích động điên cuồng chọn bánh ngọt. Nghe tiếng ồn ào ríu rít của mấy đứa nhỏ xấu xa, sắc mặt của Bạch Lạc Thần liền tái mét.


Các em muốn anh đây tán gia bại sản sao, lật bàn!

Dù thế nào thì chầu bánh ngọt này các bé đều ăn rất vui vẻ, chỉ ngoại trừ Bạch Lạc Thần đã bị thâm hụt một lượng lớn tiền tiêu vặt!

Đến khi Tiểu Lục, Tiểu Thất thi xong quay lại, lại tàn nhẫn bắt chẹt Bạch Lạc Thần một chầu nữa. Cùng là những đứa nhỏ xấu xa nên hai đứa cũng nhanh chóng thân thiết với bảy con quỷ nhỏ tham ăn còn lại. Riêng Ngải Mỹ và La Giai Ni thì lại cảm thấy, cảm giác được vây quanh bởi mỹ nam thật tốt!

Về phần Tiểu Tịnh Trần… Được rồi, chỉ cần có đồ ăn, bé thường rất ít khi mở miệng nói chuyện.

Mười đứa trẻ xấu xa cộng thêm một thiếu niên ngồi vây thành vòng tròn xung quanh một cái bàn lớn, hơn nữa mỗi đứa đều là những cô bé, cậu bé đáng yêu. Ngay đến cả Vệ Thủ bị suy dinh dưỡng nhưng do trong khoảng thời gian này luyện súng mà mơ hồ hiện ra vẻ xơ xác nhưng rắn rỏi. Hầu như mỗi khách hàng bước vào trong tiệm đều bất giác bị các bé thu hút, nghe tiếng ồn ào ầm ĩ ríu rít của bọn nhỏ, không hiểu sao lại thầm mỉm cười.

Đặc biệt là các nhân viên phục vụ, bọn họ cười đến mức phải gọi là rạng rỡ như ánh mặt trời, như xuân về hoa nở, như gió nhẹ hiu hiu thổi qua mặt. Bàn này ăn tốt thật, ăn một bữa liền bằng hoa hồng nửa tháng của bọn họ rồi. Nếu như hôm nào mấy bé cũng đến chiếu cố thì tốt quá!

Tiểu Tịnh Trần đang gặm bánh tart trứng, ánh mắt vô tình xuyên qua cửa sổ pha lê sát sàn nhìn về phía con phố ngoài tiệm. Bé đột nhiên hơi ngẩn người ra, trong miệng nhét đầy đồ ăn nhưng vẫn phát âm khá rõ ràng: “Em nhìn thấy anh ba.”

Anh ba?? Tiểu Lục và Tiểu Thất còn chưa kịp phản ứng, Bạch Lạc Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt phát ra ánh sáng xanh hung tàn nhìn chằm chằm về phía ngoài cửa sổ…

Anh ba = Anh trai tốt luôn bảo vệ em trai = Bản thân cũng trở thành em trai = Có người trả tiền mới = Cậu không phải phá sản cũng có thể ăn một bữa thật no!!

Đẳng thức được thành lập, Bạch Lạc Thần kích động. Cậu nheo mắt lại, theo ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần nhìn ra ngoài… rồi mặt tái mét đi!

Em gái à, em khẳng định tên biến thái mặc quần áo bó sát với vẻ mặt lưu manh, trang sức đeo nhiều như tủ trưng bày đi động, tóc nhuộm đỏ như ngọn lửa giống hệt trai bao trong hộp đêm là anh ba yêu nghiệt uy vũ, khí phách hố chết người cũng không đền mạng của nhà chúng ta sao??

Bánh ngọt nhiều đường quá khiến đầu óc hồ đồ rồi, cái đứa bé tham ăn này!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui