Khưu Vân biến thành một đứa trẻ bi kịch quỳ gối dưới chiếc áo cà sa sặc sỡ lộng lẫy của Tiểu Tịnh Trần, hơn nữa còn là một đứa trẻ đã trưởng thành.
Đám đàn ông trong trang viên nhà họ Lạc mặc dù thật lòng tin phục Tiểu Tịnh Trần, nhưng trong tình huống không động thủ thách đấu, bọn họ cũng chỉ yêu thương Tiểu Tịnh Trần như một đứa bé đáng yêu ngốc nghếch, ngây thơ. Đương nhiên Khưu Vân vốn cũng nghĩ như vậy, một tiếng “Sư phụ, xin điều giáo” kia chẳng qua chỉ là xưng hô trong tình thế cấp bách mà thôi.
Nhưng đừng quên, cha ngốc vẫn đang ở bên cạnh, anh sẽ để cho đồng chí Khưu Vân “được như ý nguyện” sao?
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, kinh ngạc nhìn Khưu Vân đang phủ phục trên mặt đất. Sư phụ? Bé hiểu! Nhưng điều giáo… trình độ ngôn ngữ nghèo nàn khiến bé rất khó để hiểu được ý nghĩa của cái từ này. Đặc biệt vẻ mặt của Khưu Vân còn đau đớn và rạo rực như thế!
Có khó khăn thì tìm cha!
Thế là Tiểu Tịnh Trần trực tiếp quay đầu, bối rối nhìn Bạch Hi Cảnh: “Ba, điều giáo là cái gì?”
Sắc mặt của cha ngốc lập tức tái mét, loại từ ngữ có ý nghĩa phong phú này sao có thể được nói ra từ miệng của con gái ngốc nghếch ngây thơ đáng yêu cơ chứ. Con mẹ nó thật là quá đáng rồi. Tất cả những tên khốn đã dạy hư áo bông thân thiết đều là những kẻ địch cấp cao nhất.
Thế là cha ngốc lập tức sải bước đi tới, một tay ôm Tiểu Tịnh Trần lên, một tay xoa nắn khuôn mặt bánh bao đã được nghệ thuật trang điểm thần kỳ làm cho nhu mì hơn rất nhiều, thuận tiện hôn một cái lên mắt mèo quyến rũ mênh mông gợn sóng của bé. Lúc này anh mới từ trên cao cúi đầu lạnh lùng nhìn Khưu Vân vẫn còn đang ngồi dưới đất: “Muốn bái sư? Có thể. Hãy chuẩn bị đơn xin bái sư, lễ vật bái sư, mùng một tháng Giêng tự mình đến nhà chúng tôi khấu đầu dâng trà, Tịnh Trần mới có thể chính thức nhận cậu làm đồ đệ.”
Khưu Vân: “...” Anh... thật tình... chỉ... nói vậy mà thôi.
Bạch Hi Cảnh vừa nhìn ánh mắt giả vờ đức hạnh hết sức của anh ta liền biết anh ta đang nghĩ gì. Cha ngốc cũng không để ý, chỉ hơi ngẩng đầu thưởng thức trời xanh mây trắng, ung dung nói: “Cậu cũng có thể không tới, nhưng nể tình cậu đã đối xử tốt với Tịnh Trần nhà tôi trong thời gian chung sống, tôi tốt bụng nhắc nhở cậu một câu. Cậu năm nay hai mươi mốt tuổi, quay phim thần tượng tuổi trẻ nhiều nhất cũng chỉ quay thêm mười năm nữa. Cho dù cậu chuyển sang quay phim điện ảnh, chắc chắn chủ yếu chỉ diễn vai thần tượng. Thanh xuân của con người có hạn, tuổi tác ngày càng lớn thì vai diễn của cậu sẽ càng ngày càng ít đi...”
Liếc mắt thấy Khưu Vân định mở mồm phản bác lại, Bạch Hi Cảnh trực tiếp chặn lời anh ta: “Đừng nói đến chuyện kỹ năng diễn xuất với tôi. Thứ vô hình như kỹ năng diễn xuất không ai nói rõ được. Giới giải trí biến chuyển từng ngày, soái ca mỹ nữ xuất hiện còn nhanh hơn cả nấm mọc sau mưa. Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước xô vào rồi tan biến trên bờ cát. Cậu bây giờ là sóng sau nhưng cũng sẽ thành sóng trước sớm thôi!”
Sắc mặt của Khưu Vân dần trở nên khó coi. Anh ta quả thật nổi tiếng là vì vẻ ngoài cool ngầu đẹp trai. Năm tháng là kẻ địch lớn nhất của ngôi sao. Hơn nữa giới giải trí vĩnh viễn không thiếu những nhân tài mới xuất hiện. Anh ta hiện tại mới hai mươi mốt tuổi mà đã có người trẻ mười mấy tuổi cướp bát cơm của anh, cho dù anh ta có kỹ năng diễn xuất hơn nữa, nếu như có người mới đáng để bồi dưỡng hơn thì công ty tuyệt đối sẽ không do dự mà lạnh lùng quay lưng với anh ta. Đương nhiên anh ta tin với điều kiện của mình thì trong vòng mười năm tới nhất định sẽ có vô số fan hâm mộ. Nhưng thế thì sao chứ, chỉ cần mấy tin tức tiêu cực cũng đủ để kéo anh ta sụp đổ. Những tiền bối vì các tin tức như thế này mà phải mai danh ẩn tích còn ít sao, trong đó có bao nhiêu trường hợp là do công ty quản lý đã nhúng tay vào?
Khưu Vân mở miệng, buồn bã nói: “Chẳng nhẽ tôi bái một đứa trẻ sáu tuổi làm sư phụ thì có thể giải quyết những vấn đề này sao?”
“Không thể.” Hai từ của Bạch Hi Cảnh đã dứt khoát bóp chết niềm hy vọng của Khưu Vân. Nhìn vẻ mặt của anh ta bỗng nhiên trở nên ảm đạm, Bạch Hi Cảnh âm thầm nhếch mép gần như không thể nhìn thấy rồi lại hôn Tiểu Tịnh Trần một cái, lập tức đổi được một nụ cười ngọt ngào của con gái bảo bối. Tiểu Tịnh Trần ôm lấy cổ của Bạch Hi Cảnh, bộ dạng giống như chú mèo con hạnh phúc cọ lấy cọ để. Giọng điệu của Bạch Hi Cảnh lập tức nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Nhưng con bé có thể khiến cho cậu tích góp thêm nhiều lợi thế hơn.”
Khưu Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, Bạch Hi Cảnh cười dịu dàng: “Tôi có thể đảm bảo với cậu rằng, công phu của con bé là thật, những thứ được dạy trong các lớp học võ và trường võ thuật vào tay con bé còn không qua nổi một chiêu. Nếu cậu có thể học được một nửa chiêu thức đó, trở thành đặc thù chỉ thuộc về riêng mình cậu mà người khác không thể sao chép thì mới có thể...”
Câu nói phía sau Bạch Hi Cảnh cố ý không nói, chỉ cười tủm tỉm nhìn Khưu Vân, cái sừng ác ma nhỏ đung đưa trên trán, cái đuôi hình tam giác màu đen dài nhỏ phía sau mông lắc lư. Anh đã đào xong hố rồi, chỉ đợi đứa trẻ ngốc nghếch xui xẻo tự mình nhảy xuống thôi.
Một diễn viên tốt tuyệt đối không thể thiếu óc tưởng tượng, ví dụ như Khưu Vân. Anh ta thật sự thích đóng phim, thích loại nghề nghiệp được cảm nhận vô vàn các cuộc sống khác nhau này. Anh ta cũng biết loại nghề nghiệp này chỉ có thể làm khi còn trẻ, ngoài vài người tai to mặt lớn đặc biệt lợi hại ra, nào có bao nhiêu diễn viên lúc về già còn có thể nổi tiếng được như cũ. Khưu Vân biết phim thần tượng chỉ cần là người có ngoại hình tốt thì đều có thể đóng phim, thậm chí không cần kỹ năng diễn xuất gì, bởi vì khán giả chỉ nhìn vào khuôn mặt của bạn, một khi khuôn mặt của bạn không còn đẹp nữa thì cho dù kỹ năng diễn xuất có tốt cũng không có ai cổ vũ tán thưởng, đây chính là hiện thực của xã hội!
Nhưng nếu như anh ta có thể học được võ công thật sự...
Khưu Vân đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn Tiểu Tịnh Trần đang không ngừng vò tóc của cha ngốc lại còn cười vô cùng vui vẻ. Dừng một chút, Khưu Vân mới chuyển ánh mắt hướng về phía Bạch Hi Cảnh, trịnh trọng nói: “Được, mồng một tháng Giêng, tôi sẽ đích thân đến cửa bái sư.”
“Rất tốt.” Bạch Hi Cảnh nở nụ cười hài lòng, thể chất đặc biệt của cô con gái cưng ngốc nghếch khiến người làm cha như anh đã thật sự quỳ rồi. Thêm một người bạn thêm một cơ hội, đặc biệt là nếu trong vòng nghệ sĩ có người có địa vị không thể rung chuyển và tấm lòng biết ơn “một ngày làm thầy suốt đời làm cha (mẹ)” đối với con gái cưng ngốc nghếch thì bé con tuyệt đối có thể càng vô lo vô nghĩ tiếp tục ngốc nghếch sống hạnh phúc.
Sau khi trở về nơi cắm trại, nhìn đủ loại biểu hiện hố diễn viên của Tiểu Tịnh Trần, Khưu Vân cảm thấy lo sợ bất an từ tận đáy lòng. Anh làm sao có thể nhất thời ấm đầu liền đồng ý bái một đứa trẻ sáu tuổi làm thầy được chứ, có phải não anh bị úng nước rồi không?
Nhưng khi nhìn Tiểu Tịnh Trần có thể hành hạ giày vò đám người lớn kia một cách nhẹ nhàng thoải mái, Khưu Vân lại thấy yên lòng. Khổng Tử nói: “Trong ba người đồng hành, tất sẽ có một người là thầy ta!” Hàn Dũ nói: “Nghe Đạo thì có trước có sau, còn nghề nghiệp thì chỉ chuyên một nghề thôi!” Cổ nhân nói: “Học không phân biệt trước sau, người thành công trước là người được tôn trọng!”
Đến cả Khổng Tử còn có thể bái một đứa trẻ bảy tuổi làm thầy, anh bái một đứa nhóc sáu tuổi làm thầy thì có được tính là gì chứ!
Sau vô số lần làm công tác tư tưởng, Khưu Vân đành phải cắn răng, cuối cùng mới kiên định với lòng tin của mình. Mồng một tháng Giêng quả nhiên xách theo đại lễ đích thân đến cửa nhà họ Bạch, trước sự chứng kiến của ông Bạch và bà Bạch, ba người bác trai bác gái, cha ngốc, cùng với bảy người anh họ, ba quỳ chín lạy chính thức bái Tiểu Tịnh Trần làm thầy. Đương nhiên cũng không ai nói cho anh ta biết, ba quỳ chín lạy là phi tần hậu cung lần đầu tiên bước vào cửa cung phải hành lễ với vị hoàng hậu lạnh lùng.
Nhiều năm về sau, khi Khưu Vân trở thành siêu sao hành động số một trong giới điện ảnh quốc tế, phóng viên của các quốc gia đều hỏi cùng một câu hỏi: “Anh cảm thấy việc làm đúng đắn nhất trong cuộc đời của mình là gì?”
Mà câu trả lời của Khưu Vân cả ngàn lần cũng không thay đổi, không phải là loại đáp án tùy tiện đưa ra để đánh lừa công chúng, mà là sự cảm kích phát ra từ nội tâm của anh: “Việc làm đúng đắn nhất trong cuộc đời của tôi chính là tại đúng thời điểm, tại đúng địa điểm bái một người thầy thích hợp nhất. Mặc dù người thầy này vẫn luôn nói tôi làm không đúng!”
Đây là câu trả lời duy nhất mà Khưu Vân chưa hề thảo luận với đoàn cố vấn để đưa ra đáp án tốt nhất, mà chỉ bày tỏ suy nghĩ thật sự của mình.
Bởi vì giữa chừng bị lạc trong rừng rậm, luẩn quẩn một hồi lãng phí mất hai ngày làm chậm trễ việc quay phim, cho nên thời gian quay phim của Tiểu Tịnh Trần không thể không kéo dài hơn. Bạch Hi Cảnh xin cô Nguyễn cho bé nghỉ học mà chẳng có chút áp lực nào. Còn về nguyên nhân nghỉ phép là gì, cô Nguyễn tỏ vẻ không hề quan tâm, chỉ cần biết rằng bạn nhỏ Bạch Tịnh Trần được sự cho phép của người cha có thế lực mà xin phép nghỉ là được.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng đã đến mười ngày cuối cùng của tháng mười, tất cả các cảnh quay của Tiểu Tịnh Trần đều đã quay xong. Dù sao bé cũng không phải là diễn viên chính, thậm chí cũng không được tính là vai phụ, cho nên đối với nội dung của tám mươi tập phim thì cảnh quay của bé thật sự không nhiều, quay hai mươi mấy ngày thì cũng như vậy. Nhưng trong hai mươi mấy ngày này tuyệt đối là những ngày đau khổ nhất nhưng cũng vui vẻ nhất đối với nhân viên trong đoàn làm phim. Đợi đến khi Tiểu Tịnh Trần phải rời đi, tất cả mọi người đều không nỡ chia xa!
Hứa Lâm Lang và mấy nhân viên nữ cùng với các diễn viên nữ còn thay phiên nhau ôm hôn, giày vò Tiểu Tịnh Trần, khiến cho “bần tăng” kia thẹn đến mức rơi lệ. “Nam nữ thụ thụ bất thân” đó nha, bần tăng đã không còn thuần khiết nữa rồi, bần tăng không còn mặt mũi nào đi gặp Phật Tổ nữa rồi! Hu hu hu!!
Giữa lúc mọi người còn lưu luyến không rời, An Kỳ nước mắt lưng tròng, Khưu Vân mỏi mắt chờ mong, cha ngốc liền đưa cô con gái ngốc nghếch thản nhiên rời đi, phất ống táy áo, không mảy may nghĩ ngợi gì.
Trở về thành phố S, hai cha con lại bắt đầu vùi đầu vào cuộc sống bình thường.
Sự trở về của Tiểu Tịnh Trần đương nhiên giành được sự hoan nghênh nhiệt liệt của tất cả đám thiếu niên nhi đồng.
Không có bé, Thái Bao rất dễ cáu giận, đám thiếu niên Kim Đỉnh tỏ vẻ vô cùng bi thương. Không có bé, “Giang Hồ Sát” nổi lên muôn vàn trận gió tanh mưa máu. Đám thiếu niên nhà họ Bạch tỏ ra vô cùng bi thương khi bị kẻ khác thừa cơ báo thù, chém giết đến cả cái quần lót cũng không chừa lại. Không có bé, thời gian nghỉ giải lao giữa giờ cũng trở nên vô vị không còn sức sống. Mất đi nhân vật linh hồn, lớp 1-2 ủ rũ tỏ ra vô cùng sầu bi. Không có bé, Màn Thầu chẳng thiết ăn uống gì, Đại Sơn, Tiểu Sơn tan nát cõi lòng, tỏ vẻ vô cùng bi thương... Sau khi Bạch Hi Cảnh trở về, cuộc sống nhàn nhã của bọn họ cũng chấm dứt, Đại Sơn và Tiểu Sơn tiếp tục tỏ ra bi thương!
Theo phân phối chương trình học, các trường tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông đã nghênh đón ngày bi thảm nhất trong một học kỳ... đó chính là thi giữa kỳ!
Thật ra kiểm tra vốn không có gì là bi thảm, dù sao đối với học sinh thì đứa có thể làm được bài thì làm, không làm được thì chép, chép không được thì vẽ. Nếu như đến cả chữ xấu như gà bới mà cũng không biết viết, vậy thì chỉ có thể nộp bài trắng, đến cả điểm đồng tình, điểm cực nhọc cũng không có. Thời điểm hung tàn thật sự chính là cuộc họp phụ huynh sau kỳ thi, giáo viên sẽ tố cáo, tâm sự, nói chuyện đủ kiểu với các phụ huynh. Nghe nói sau mỗi kỳ họp phụ huynh, một nửa thành phố S chìm ngập trong tiếng khóc nức nở bi thảm của các bạn học trò.
Đương nhiên Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn không hề có nỗi lo lắng này, đừng nói đánh bé, Bạch Hi Cảnh thậm chí chưa từng to tiếng với bé.
Thế nhưng cuộc họp phụ huynh tàn nhẫn lại không hề tàn nhẫn, kỳ thi giữa kỳ không bi thảm mà lại cực kỳ bi thảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...